Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 58: Kể Chuyện Cho Ngụy Thanh Hoài



Tần Cẩn Du ở trong phòng phát ngốc, thật sự cảm thấy buồn bực đến phát điên, đành để cho Cẩm Tịch đỡ mình đi tìm Ngụy Thanh Hoài.

Chân Tần Cẩn Du vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, đi đường còn phải nhờ người khác giúp đỡ, hơn nữa còn khập khiễng, hành động không được tiện nhưng cũng không thể ngăn cản ý muốn đi chơi của Tần Cẩn Du.

Vừa vào đến cửa, liền nghe thấy tiếng kêu to của Ngụy Thanh Hoài "Đau quá! Nhẹ chút!"

Người bôi dược cho Ngụy Thanh Hoài cũng thật bất đắc dĩ "Điện hạ, người chịu đựng chút, sắp bôi xong dược rồi."

Thanh âm này quá mức thê thảm, Tần Cẩn Du sợ đến phát run, lập tức nhớ đến sau khi mình bị thương, mỗi lần bôi dược, cũng khó chịu như vậy, có lần nghiêm trọng đau đến nỗi Tần Cẩn Du phải khóc...

"Ta ngàn vạn lần không nên hâm mộ ngươi." Ngụy Thanh Hoài ngồi ở trên giường, thấy Tần Cẩn Du tiến vào, vạn phần hối hận nén giận hỏi Tần Cẩn Du "Ngươi sao không nói sớm cho ta biết bôi dược rất đau?"

Khi Tần Cẩn Du bị thương, Ngụy Thanh Hoài cũng đi thăm nàng vài lần, Tần Cẩn Du bởi vì nghĩ do mình đòi đi cưỡi ngựa mới bị thương, tuy rằng đau đớn, nhưng cũng xấu hổ nói với người khác, vì bảo hộ thể diện của mình, cho dù là có người quan tâm, cũng chỉ dám mạnh miệng nói không đau.

Ngụy Thanh Hoài lại thật sự tin lời của Tần Cẩn Du, mới nhẫn tâm tự làm mình bị thương, vốn tưởng được sống thoải mái những ngày không cần đi học tu luyện, ai ngờ...

Ngụy Thanh Hoài ngã so với Tần Cẩn Du còn nghiêm trọng hơn, lúc đầu khi mới bắt đầu thoa dược còn kêu gào, đến về sau chỉ còn nước mắt trào ra.

Tần Cẩn Du nhớ lại bộ dáng các trưởng bối thường ngày an ủi đứa nhỏ, đi tới trước mặt Ngụy Thanh Hoài, trèo lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó với tới đỉnh đầu Ngụy Thanh Hoài.

Tần Cẩn Du vươn cánh tay nhỏ bé lên sờ đầu Ngụy Thanh Hoài, còn cẩn thận nói "Sờ sờ đầu, không khóc không khóc."

Tiếng nói mềm mại của tiểu cô nương, ngón tay cũng mềm mại, chạm vào đỉnh đầu an ủi, giống như một đám mây mềm mại.

"Ta mới không khóc." Được một đứa bé nhỏ tuổi hơn mình an ủi, Ngụy Thanh Hoài cảm thấy mặt mình có chút nóng, hít sâu một hơi, rồi lại thở ra, một lúc sau mới có thể kiềm chế muốn khóc của mình.

Nếu hắn sớm biết bị thương sẽ đau như vậy, cho dù ngày bình thường có khổ mệt như thế nào, hắn sẽ tuyệt đối không tự mình làm mình bị thương!

Nếu thời gian có thể quay ngược lại thì tốt biết mấy.

Ngụy Thanh Hoài bi thương nhìn trời.

"Đừng buồn, ta mang rất nhiều đồ ăn ngon cho huynh." Tần Cẩn Du rất hiểu chuyện bảo Cẩm Tịch để khay thức ăn lên trên bàn, thần bí nói "Đây là ta lén đưa cho huynh, nếu Hiền phi nương nương hỏi, thì đừng nhắc đến ta."

Nói xong, Tần Cẩn Du lấy ra một quyển truyện, kích động quơ quơ trước mặt Ngụy Thanh Hoài "Khi đau chân quá, Cẩm Tịch liền kể chuyện cho ta nghe, ta nghe nàng kể chuyện, chân quả nhiên không khó chịu nữa. Ta cũng kể chuyện cho huynh nhé!"

Ngụy Thanh Hoài nhìn một loạt hành động của Tần Cẩn Du, sững sờ, không dám tin "Ngươi sao hôm nay lại quan tâm ta thế?"

Ngày thường Tần Cẩn Du không có thân thiết như thế, có đôi khi còn làm hắn tức giận.

"Ta từ trước đều là đứa trẻ biết quan tâm đến người khác. Hơn nữa huynh lại bị thương, ta là thư đồng của huynh tất nhiên phải chăm sóc tốt cho huynh." Tần Cẩn Du nghiêm túc nói, sau đó ngồi xuống mở quyển truyện kia ra "Trong này có rất nhiều chuyện, ta nghe Cẩm Tịch kể rất nhiều lần rồi."

Tần Cẩn Du nói xong, liền mở quyển truyện lật đến trang mục lục, đưa đến trước mặt Ngụy Thanh Hoài "Huynh muốn nghe chuyện nào?"

Nghe kể chuyện...

Sắc mặt Ngụy Thanh Hoài phức tạp nhìn quyển truyện rất ngây thơ kia, lại nhìn bộ dạng cao hứng của Tần Cẩn Du, lời cự tuyệt bị nghẹn ở yết hầu, nói cũng không được mà không nói cũng không được.

"Huynh không muốn nghe? Vậy ta kể cho huynh cái khác nhé." Tần Cẩn Du thấy Ngụy Thanh Hoài không nói gì, đặt quyển truyện yêu thích xuống, nghiêng đầu hỏi "Huynh muốn nghe cái gì nha?"

Ngụy Thanh Hoài bỗng nhiên cảm thấy, có thể có một muội muội ngọt ngào hiểu chuyện như này thật tốt.

Tần Cẩn Du rất ít khi ngoan ngoãn như vậy cho dù bị nạt cũng không tức giận, Ngụy Thanh Hoài lập tức quyết định tranh thủ lúc mình đang bị thương, để cho Tần Cẩn Du hầu hạ mình nhiều hơn.

Ngụy Thanh Hoài sắc mặt vặn vẹo, kêu đau, ra vẻ thống khổ "Tê... Đau chết mất, ngươi đều kể hết một lượt cho ta đi."

Khi nói lời này, hắn kỳ thực không nghĩ rằng Tần Cẩn Du sẽ đáp ứng.

Dù sao quyển sách này hơi dầy một chút, cho dù là đọc từ bây giờ đến tối cũng không đọc xong.

Ai ngờ, Tần Cẩn Du lại không chút nhăn mày, sảng khoái đáp ứng "Được."

Nói xong, liền lấy sách ra đọc "Ngày xưa có một đứa trẻ, vì không nghe lời mẫu thân, đã bị yêu quái bắt đi..."

Ngụy Thanh Hoài "..." Đây là loại truyện quỷ quái gì vậy?

Loại truyện này không phải là người lớn viết ra để dọa trẻ con sao?

Tần Cẩn Du thông minh hơn rất nhiều so với những đứa bạn cũng trang lứa, bình thường đọc sách tu luyện cũng rất nhanh, thế mà lại thích xem thể loại sách kỳ quái này!

Ngụy Thanh Hoài lúc đầu trong lòng còn điên cuồng phàn nàn về câu chuyện kỳ lạ mà Tần Cẩn Du đọc, nhưng sau này, thế mà lại cảm thấy truyện ngày càng thú vị, có đôi khi Tần Cẩn Du nói mệt, nghỉ ngơi, còn cảm thấy hứng thú hỏi "Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?"

Khi nghe kể chuyện, tất cả tâm tư Ngụy Thanh Hoài đều đặt vào trong câu chuyện, trong lúc nhất thời đã quên đau đớn từ vết thương.

"Sau đó người kia biến thành một tảng đá, từ đó về sau không có ai dám làm việc xấu nữa." Tần Cẩn Du đọc xong câu chuyện thứ bảy, mệt mỏi tựa vào ghế, cúi đầu, ủy khuất "Huynh còn đau không? Ta mệt mỏi quá nha."

Có lẽ là kể chuyện quá lâu, Tần Cẩn Du không có sức lực để nói.

Ngụy Thanh Hoài lúc này mới ý thức được Tần Cẩn Du đã kể chuyện từ lâu, cũng không dám tiếp tục bắt Tần Cẩn Du kể chuyện, liền vung tay áo, ý bảo mình không có việc gì.

Tần Cẩn Du nhẹ nhàng thở ra, chạy đến một bên nghỉ ngơi.

Tần Cẩn Du rốt cuộc vẫn là trẻ con, tinh lực tràn đầy, không bao lâu liền khôi phục tinh thần, lôi kéo tay áo Ngụy Thanh Hoài nói "Ta muốn ra ngoài chơi, huynh có muốn đi cùng không?"

Ngụy Thanh Hoài mấy ngày ngày này đều ở trong phòng, sớm đã muốn đi chơi, vui vẻ đáp ứng "Được!"

Vì thế, hai đứa nhỏ được người hầu hạ bên cạnh hỗ trợ, khập khiễng bước tới ngự hoa viên.

Không may, vừa đến ngự hoa viên, liền gặp được ngũ Hoàng tử Ngụy Thanh Li cứng nhắc.

Ngụy Thanh Li ngày thường thích giáo huấn đệ muội, khuyên răn huynh tỷ, mặc kệ thấy ai hành vi không thỏa đáng, đều quan tâm.

Hiện giờ thấy Ngụy Thanh Hoài, nhất thời thở dài thương xót "Bát đệ, đệ nói xem đệ sao không chịu học, chỉ vì không muốn luyện tập cưỡi ngựa bắn cung mà lại tự làm mình bị thương!"

Nói xong, liền bắt đầu lải nhải nói Ngụy Thanh Hoài bình thường bướng bỉnh.

Ngụy Thanh Hoài nghe thấy liền đau đầu, khoa trương kêu lên "Ai nha, chân của đệ đau quá -- đau quá a --"

Có lẽ do hành động quá khoa trương, Ngụy Thanh Li liếc mắt liền nhìn ra "Bát đệ, huynh là vì muốn tốt cho đệ, đệ còn không nghe lời của huynh..."

Sau đó lại thuyết giáo một tràng dài.

Tần Cẩn Du thấy tình hình không ổn, nếu tiếp tục như vậy Ngụy Thanh Hoài chỉ sợ sẽ điên mất, liền đẩy Ngụy Thanh Hoài lùi sang bên cạnh mấy bước, mà nàng hoảng sợ hét lên rồi ngã sang một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.