Tần Cẩn Du cố nén ý cười, vì không muốn để Ngụy Thanh Hoài nhìn ra chính mình đang kích động, ra vẻ bình tĩnh đi qua bên cạnh Ngụy Thanh Hoài.
"Điểm tâm này --" Ngụy Thanh Hoài nhíu mày "Hình như không ngon như trước?"
Tần Cẩn Du dùng dư quang liếc nhìn biểu tình của Ngụy Thanh Hoài, thấy hắn biểu tình không có quá nhiều thay đổi, trong lòng yên tâm hơn nhưng vẫn có chút khẩn trương "Điểm tâm vừa nãy, ăn ngon không?"
Ngụy Thanh Hoài nhớ lại hương vị điểm tâm lúc nãy, bình luận đúng trọng tâm "Cũng được, nhưng ăn không ngon so với trước, cũng không biết có phải hôm nay đầu bếp lười hay không nữa.
"
Tần Cẩn Du hai mắt sáng lên, vui vẻ nhảy lên vài cái ở ngay tại chỗ, thiếu chút nữa là vỗ tay hoan hô "Huynh ăn khối điểm tâm vừa nãy là do ta làm đấy!"
Tần Cẩn Du cảm thấy mình quả thật là thiên tài.
Mới chỉ mất mười ngày ngắn ngủi mà có thể tiến bộ thần tốc như vậy.
Ngụy Thanh Hoài cười ha ha, rõ ràng không tin "Khoác lác, điểm tâm ngươi làm ra khó ăn chết đi được.
"
Thấy Ngụy Thanh Hoài tin tưởng mình, Tần Cẩn Du tức chết, nàng thở phì phì chỉ vào một khối điểm tâm màu trắng khác trong đĩa "Ta mới không có khoác lác, huynh thử khối điểm tâm này xem, đây cũng là do ta làm.
"
Ngụy Thanh Hoài vốn dĩ không tin, nhìn vào miếng điểm tâm Tần Cẩn Du chỉ, quả nhiên thấy được một khối điểm tâm xấu hơn các khối điểm tâm khác.
Hắn dứt khoát thu hồi tay của mình, lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc cự tuyệt "Tô Hoành ăn hai lần đều bị đau bụng đi ngoài, ngươi coi ta là ngốc sao? Ta mới không ăn.
"
"Huynh vừa mới ăn, cũng không có việc gì.
" Tần Cẩn Du nói thầm một câu.
Ngụy Thanh Hoài cẩn thận nhìn chằm chằm Tần Cẩn Du trong chốc lát, phát hiện nàng hầm hừ, không giống như là nói dối.
Ngụy Thanh Hoài sắc mặt dần dần tái nhợt, hắn cũng không quan tâm cái gì vừa ngắm cảnh vừa ăn nữa, liền nhanh chóng chạy đi.
"Hắn làm gì vậy?" Tần Cẩn Du hỏi.
"Ừm! " Tiểu thái giam bên người Ngụy Thanh Hoài có chút xấu hổ nói "Điện hạ chắc là muốn đi nôn đồ vừa ăn! "
Nói xong, liền nhanh như chớp chạy đi, đuổi theo bóng dáng Ngụy Thanh Hoài.
Tần Cẩn Du nhìn chằm chằm khối điểm tâm còn lại, sau đó chuyển ánh mắt nhìn về Cẩm Tịch "Ngươi nếm thử đi?"
Cẩm Tịch tỏ vẻ cự tuyệt "Công tử người sao không tự mình thử một chút.
"
Tần Cẩn Du suy nghĩ mãi, vẫn là quyết định mạo hiểm nguy cơ bị tiêu chảy, thử một chút.
Sau một trận lo lắng đề phòng, Tần Cẩn Du phát hiện! Còn thấy ăn rất ngon.
Nhận được cổ vũ Tần Cẩn Du không muốn làm điểm tâm đã có trong cung, bắt đầu suy nghĩ mình nên làm cái gì.
Hiền phi thấy Tần Cẩn Du có hứng thú như vậy, liền làm cho nàng một gian nhỏ trong phòng bếp nhỏ để Tần Cẩn Du chuyên chơi đùa.
=
Sau khi yên tĩnh điều dưỡng, chân Tần Cẩn Du cuối cùng cũng hồi phục, nàng cũng quay lại thượng thư phòng, tiếp tục cuộc sống đọc sách tu luyện.
Sau khi đến thượng thư phòng ngồi xuống, Tần Cẩn Du phát hiện Thái tử Ngụy Thanh Cảnh thế mà lại không tới.
Ngụy Thanh Cảnh vẫn luốn đối với Tần Cẩn Du rất tốt, Tần Cẩn Du cũng rất thích hắn, thấy hắn không có tới, lo lắng hỏi Ngụy Thanh Hoài "Thái tử điện hạ sao lại không đến? Bị bệnh sao? Bệnh có nặng hay không?"
Ngụy Thanh Hoài cũng cùng gần như hồi phục, hắn mờ mịt lắc lắc đầu "Hình như không phải, ta hôm nay trên đường đến thượng thư phòng, còn nhìn thấy nhị ca, hắn thoạt nhìn rất tốt, không giống như bị bệnh.
"
Tần Cẩn Du không lấy được đáp án, càng lo lắng hơn.
Ngụy hoàng rất xem trọng việc học tập của nhi nữ mình, khi chân Ngụy Thanh Hoài đỡ chút, liền để hắn tiếp tục đi thượng thư phòng học tập tu luyện.
Mà hiện tại Ngụy Thanh Cảnh không có sinh bệnh, mà lại không lên lớp, chắc chắn xảy ra đại sự.
Tần Cẩn Du lại lén lút hỏi Tần Cẩn Vũ, ai ngờ đến thư đồng Thái tử Tần Cẩn Vũ cũng mơ màng, chỉ nói sáng nay Thái tử bị bệ hạ phái người kêu đi rồi, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Tần Cẩn Du cất giấu tâm sự, cả buổi sáng tâm thần không yên.
Buổi chiều, đám hoàng tử thư đồng đều đi học cưỡi ngựa bắn cung, chỉ có Tần Cẩn Du tuổi còn nhỏ và Ngụy Thanh Hoài vết thương trên đùi còn chưa khỏi hoàn toàn là không cần đi.
Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Hoài chậm rãi đi về nơi ở.
Bởi vì chỗ của bọn họ gần nên đi một lát là đến nơi.
Đi được một nửa đường, Tần Cẩn Du dừng lại, nhìn về phía Ngụy Thanh Hoài, trưng cầu ý kiến "Chúng ta đi xem Thái tử điện hạ đi?"
"Nhị ca không phải không có việc gì sao, vì cái gì muốn nhìn huynh ấy?" Ngụy Thanh Hoài khó hiểu "Ta muốn quay về tìm mẫu phi.
"
Tần Cẩn Du thấy Ngụy Thanh Hoài đang nghĩ đến đi tìm Hiền phi và Ngụy Thanh Nguyệt, liền muốn len lút tự mình đi.
Lúc này, là thư đồng của Thái tử Tần Cẩn Vũ chắc đang ở cùng chỗ với Ngụy Thanh Cảnh, Tần Cẩn Du tính lấy lý do đi tìm huynh trưởng để tìm Ngụy Thanh Cảnh.
Dù sao cũng là huynh muội cùng mẹ, nàng lại ở Tần gia sinh sống năm năm, bỏ lỡ cơ hội năm năm tiếp xúc với huynh trưởng ruột, bởi vậy Tần Cẩn Du luôn theo bản năng muốn đi thân cận với Ngụy Thanh Cảnh.
Trên đường đi, nghe được một số thông tin từ cung nhân làm việc ven đường.
Theo dọc đường đi này, mọi người đều đang thảo luận chuyện của Thượng Quan tướng quân.
"Cẩm Tịch, Thượng Quan tướng quân là ai? Vì sao tất cả mọi người đều đang thảo luận về hắn?" Tần Cẩn Du hỏi.
Tần Cẩn Du cảm thấy có chút phiền não, nghe cách nói của mọi người, vị Thượng Quan tướng quân này rất lợi hại, từng làm thư đồng của bệ hạ, sau lại rong ruổi trên sa trường phục vụ cho đất nước, ở trên chiến trường giết địch vô số, uy danh hiển hách, làm cho các quốc gia xung quanh đều kiêng kị với Ngụy quốc.
Thượng Quan tướng quân đã từng nhận được khen ngợi hết lời từ Hoàng đế Ngụy quốc đời trước, mà Thượng Quan tướng quân cũng không ham hưởng lạc, tất cả những tiền tài do triều đình trọng thưởng, thì sử dụng trong quân doanh hoặc là quyên cho những người nghèo, còn mình thì tiết kiệm mộc mạc, là hình tượng anh hùng điển hình trong lưu danh thiên cổ.
Tần Cẩn Du tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng không phải người kiến thức hạn hẹp, thế mà lại chưa từng nghe về vị tướng quân này.
Nàng khó hiểu nhìn về phía Cẩm Tịch hỏi, đây là có chuyện gì.
Cẩm Tịch nhỏ giọng nói "Cái này vốn dĩ không được nói, nhưng hiện giờ nếu Thượng quan tướng quân muốn sửa lại án sai, cũng không có gì không thể nói được.
"
Dứt lời, liền rủ rỉ bên tai đem ngọn nguồn sự việc nói ra.
Thượng Quan tướng quân nguyên danh Thượng Quan Uy, có quan hệ rất tốt với Ngụy hoàng khi còn là Thái tử, hơn nữa hắn lại có thanh danh tốt, rất được lòng người trong triều.
Khi đó Ngụy hoàng còn là Thái tử đang đấu với huynh đệ của mình nước sôi lửa bỏng, sủng phi khi đó cùng với nhị Hoàng tử vì muốn diệt trừ hết cánh tay của Thái tử, hao hết tâm tư nhiều năm, ghép tội danh phản quốc lên người Thượng Quan Uy, đồng thời phái tâm phúc đi tung tin đồn Thượng Quan Uy là ngụy quân tử, cũng âm thầm phái người đi làm rất nhiều chuyện tội ác tày trời, rồi giá họa cho Thượng Quan Uy.
Cũng tung tin Thượng Quan Uy chuẩn bị trợ giúp Thái tử bức vua thoái vị, cướp lấy ngôi vị hoàng đế.
Thượng Quan Uy tuy rằng trung thành dũng cảm, lại vô lực chống đỡ vu hãm, tình cảnh lúc đó của Ngụy hoàng khi đó vẫn còn là Thái tử cũng rất nguy hiểm, tùy thời đều bị vây vào nguy hiểm, thấy không thể bảo vệ Thượng Quan Uy, đành cùng Thượng Quan Uy dứt bỏ quan hệ, bảo hộ chính mình.
Người nhà Thượng Quan đơn bạc, cả phủ Thượng Quan và hạ nhân cũng chỉ có mười mấy người mà thôi.
Năm đó, vì tội danh hắn phản quốc, Ngụy hoàng thời đó hạ lênh xử tử Thượng Quan Uy, phụ mẫu, thê tử Thượng Quan Uy, đến cả nhi tử còn bọc trong tã lót cũng bị liên lụy, không còn một người sống sót.
Ngụy hoàng hao hết tâm tư, rốt cục cũng chiến thắng huynh đệ mình để đi lên kế vị.
Ngụy hoàng đăng cơ mấy năm nay, luôn luôn âm thầm vì Thượng Quan Uy rửa sạch tội danh.
Trải qua nhiều năm gian khổ, mới có thể thay hắn rửa sạch tội danh.
Tội danh tuy rằng đã rửa sạch, nhưng mà anh linh đã qua đời, sinh mệnh chết thảm cũng không có cách nào xoay chuyển được.
Tần Cẩn Du thổn thức không dứt, đáy lòng rất đau lòng cho vị tướng quân năm đó.
Tần Cẩn Du tìm Ngụy Thanh Cảnh, nhưng hiện giờ Ngụy Thanh Cảnh và Tần Cẩn Vũ đang ở đông cung đàm luận một số chuyện trọng yếu, Tần Cẩn Du không gặp được bọn họ, đành hậm hực quay trở về.
Tần Cẩn Du chậm rãi quay về Dực Khôn cung, chuẩn bị đi về phía Hiền phi thỉnh an.
Ai ngờ, mới vừa bước vào Dực Khôn cung, liền nhìn thấy Ngụy Thanh Hoài như nổi điên chạy ra.
.