Tần Cẩn Du vốn đang rất căng thẳng, đột nhiên bị vỗ như vậy, sợ tới mức cả người đều nhảy dựng lên, bọc điểm tâm nhỏ từ tay nàng rơi xuống mặt đất.
Nhìn thấy điểm tâm yêu quý của mình sắp rơi xuống, tâm Tần Cẩn Du cũng muốn vỡ tan luôn, nàng vội vàng xoay người, muốn chộp lấy điểm tâm đang rơi xuống.
Cũng may Ngụy Thanh Hoài cũng nhanh tay lẹ mắt mới chụp được gói điểm tâm, tránh Tần Cẩn Du tan nát cõi lòng.
Tần Cẩn Du vỗ ngực, thở dài nhẹ nhõm "May quá, may quá, dọa chết ta rồi."
Người đứng sau lưng thấy Tần Cẩn Du phản ứng kịch liệt, vốn tưởng rằng đã thành công khiến nàng chú ý, ai ngờ ngay lập tức lực chú ý của nàng đã chuyển sang chỗ khác, hoàn toàn bỏ qua mình.
Ngụy Thanh Uyển thở phì phì tiến lên kéo tay áo của Tần Cẩn Du, mất hứng nói "Không thấy nơi này còn có người sao?!"
Biểu tình của Ngụy Thanh Hoài có chút vi diệu.
Hắn từ trước đều không thích vị muội muội tùy hứng này, vì đề phòng Ngụy Thanh Uyển quấy khóc, thường ngày cơ bản đều tránh đi, hôm nay hắn và Tần Cẩn Du hai người vốn muốn trốn ra khỏi cung vui vẻ, đột nhiên đụng tới đồ đáng ghét này, tâm tình đột nhiên có chút chán nản.
Tần Cẩn Du lúc nãy chỉ chú ý đến điểm tâm yêu quý trên người, hiện tại Ngụy Thanh Uyển đứng trước mặt, tim lộp bộp, thầm nghĩ không tốt.
Ngụy Thanh Uyển sao lại ở đây?
Chẳng lẽ là phát hiện bọn họ định chuồn ra khỏi cung, chuẩn bị đi cáo trạng?
Ngụy Thanh Uyển thấy bọn họ không nói chuyện, có chút tức giận "Ta hỏi các ngươi đó, các ngươi ở đây làm gì?"
Tần Cẩn Du còn đang khẩn trương, Ngụy Thanh Hoài lại mở miệng trước, bởi vì khẩn trương, nên ngữ khí có chút chùng xuống "Sao nào? Chúng ta ở đây chơi trốn tìm cũng cần phải báo cáo với ngươi?"
"Các ngươi mới không phải đang chơi trốn tìm, các ngươi là lén lút chuồn ra ngoài chơi." Ngụy Thanh Uyển khó có được một lần thông minh, một câu nói đã đâm trúng tim đen Ngụy Thanh Hoài.
Lời nói dối bị vạch trần, Tần Cẩn Du cùng Ngụy Thanh Hoài hai người nhìn nhau, có chút xấu hổ.
Đương nhiên, Tần Cẩn Du da mặt dày có chết cũng không thừa nhận, nàng nhìn bọc nhỏ trong tay Ngụy Thanh Uyển, thản nhiên nói "Điện hạ ngài bất luận là quần áo và tóc đều có chút loạn, hơn nữa trong tay vẫn còn cầm túi vải, hiển nhiên là giận dỗi trưởng bối sau đó muốn rời cung trốn đi."
Tất cả những câu nói của Tần Cẩn Du miêu tả toàn bộ tình huống của Ngụy Thanh Uyển, sau lưng Ngụy Thanh Uyển đột nhiên thấy lạnh, cảm giác giống như Tần Cẩn Du đang giám thị mình.
Nàng ta còn chưa hỏi Tần Cẩn Du làm thế nào biết được, Tần Cẩn Du lại mở miệng "Là ngài tự mình muốn trốn ra khỏi cung, chứ không phải chúng ta."
Ngụy Thanh Hoài thấy Tần Cẩn Du phản ứng nhanh, hận không thể cho nàng một cái vỗ tay.
Nói quá tốt rồi!
Đánh đòn phủ đầu, đem sự việc dẫn lên người người khác, từ đó có thể tránh khỏi được sự xấu hổ khi trực tiếp trả lời vấn đề.
Tần Cẩn Du tuy rằng trong lòng không yên, nhưng trên mặt lạnh nhạt, nhìn không ra một chút khẩn trương nào.
Đứa nhỏ Tần gia nhiều, thường xuyên sẽ nháo ra những chuyện như vậy, sau khi bị trưởng bối răn dạy muốn trốn khỏi nhà cũng không phải chưa từng có, Tần Cẩn Du gặp nhiều rồi, cho nên cơ bản có thể đoán Ngụy Thanh Uyển muốn làm gì.
Ngụy Thanh Uyển lại cảm thấy Tần Cẩn Du thật sự quá thần kỳ rồi, nàng ngơ ngác nhìn Tần Cẩn Du, trong lòng thế nhưng lại sản sinh ra một loại sùng bái với Tần Cẩn Du.
Trách không được mẫu phi cũng khen nàng, Tần Cẩn Du thật là lợi hại...!
Tần Cẩn Du không biết ý nghĩ trong lòng của Ngụy Thanh Uyển, đang nghĩ xem làm cách nào để dỗ vị tổ tông này đi đi, Ngụy Thanh Uyển lại ôm chặt cánh tay nàng, hai mắt đẫm lệ lưng tròng "Ta không sống nổi ở trong cung nữa rồi! Ngươi dẫn ta đi thôi!"
Tần Cẩn Du nhìn thấy tiểu cô nương hai mắt đẫm lệ ôm chặt cánh tay mình, trong phút chốc bị hóa thạch.
Cảnh tượng này sao lại như Ngụy Thanh Uyển là nữ chủ thân phận thấp kém bị khi dễ trong truyện tranh, mà chính mình lại là nam nhân lưỡng tình tương duyệt với nữ chủ, sắp dẫn nàng bỏ trốn?
Đứa nhỏ ngốc ngếch này không phải là lấy nhầm kịch bản rồi chứ...!
Ngụy Thanh Hoài cũng là vẻ mặt ngơ ngác.
Nếu hắn nhớ không lầm thì Ngụy Thanh Uyển rất ghét Tần Cẩn Du, sao hiện giờ lại "Yêu thương nhung nhớ" thế này?
Ngụy Thanh Uyển nói đến tình cảnh của mình lại nhịn không được khóc.
Hơn nữa lại là ôm Tần Cẩn Du khóc.
Tần Cẩn Du cùng Ngụy Thanh Hoài luống cuống tay chân, mất rất nhiều thời gian mới dỗ được nàng, trong lời nói đứt quãng của Ngụy Thanh Uyển, Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Hoài đại khái cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
.
Kiếm Hiệp Hay
"Các ngươi mang ta xuất cung đi chơi, nếu không ta sẽ nói với phụ hoàng các ngươi chuồn ra ngoài cung." Ngụy Thanh Uyển trong khi khóc, vẫn còn không có quên uy hiếp Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Hoài.
Tần Cẩn Du lùi lại mấy bước, cách Ngụy Thanh Uyển ra một khoảng, sau đó bình tĩnh nói "Chúng ta cũng không muốn xuất cung, ngươi uy hiếp chúng ta cũng vô dụng."
Dù sao nàng chết cũng không thừa nhận bọn họ muốn xuất cung đi chơi.
Tần Cẩn Du vốn tưởng rằng làm như vậy với Ngụy Thanh Uyển vốn từ trước đầu óc không được linh quang sẽ biết khó mà lui, ai ngờ hôm nay trí thông minh của Ngụy Thanh Uyển như được mở ra trùng trùng dâng lên, nàng lại tiến lên kéo tay áo Tần Cẩn Du "Các ngươi không mang theo ta đi, ta vẫn bám lấy các ngươi!"
Tần Cẩn Du vội vàng thay đổi tay cầm gói điểm tâm nhỏ của mình, để tránh bị vỡ vụn.
Nàng ngượng ngùng cười "Ngươi trước tiên buông ta ra, ta thương lượng với bát điện hạ một chút."
Ngụy Thanh Uyển hoài nghi nhìn nàng, cuối cùng vẫn buông nàng ra, thuận tiện cảnh cáo một câu "Các ngươi nếu bỏ rơi ta chạy trốn, ta phải đi cáo trạng!"
Tần Cẩn Du đến gần Ngụy Thanh Hoài, vẻ mặt nghi hoặc "Tiểu hài tử này có phải hay không bị mắng nên thông minh ra?"
Nếu không sao Ngụy Thanh Uyển hôm nay bị mắng một chút liền trở nên thông minh hơn so với bình thường?
Tần Cẩn Du không biết là, Ngụy Thanh Uyển bị ép đến cực điểm rồi, mấy ngày nay thật sự quá vất vả, hơn nữa lại chưa bao giờ xuất cung, sự ham muốn xuất cung đi chơi mãnh liệt khiến nàng trở nên thông minh hơn rất nhiều.
"Nói cái này làm gì, ngươi nhanh nghĩ ra biện pháp bỏ rơi nàng đi." Ngụy Thanh Hoài lo lắng thúc giục Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du "?"
Vì sao là nàng nghĩ biện pháp a! Ngụy Thanh Hoài lớn hơn mình ba tuổi, như thế nào cũng phải là Ngụy Thanh Hoài nghĩ biện pháp mới đúng?
Tần Cẩn Du có ý muốn rút lui "Nếu không chúng ta để hôm khác quang minh chính đại đi thôi, ta thấy hôm nay không thể bỏ rơi nàng ta được đâu."
"Không được!" Ngụy Thanh Hoài lập tức cự tuyệt lời đề nghị của Tần Cẩn Du, hắn cả ngày buồn chán ở trong hoàng cung, trên đầu sắp mọc cỏ đến nơi rồi, ý muốn xuất cung đi chơi phi thường mãnh liệt, hiện giờ thật vất vả mới có cơ hội, sao có thể buông tha? Ai biết lần sau còn có cơ hội hay không!
Tần Cẩn Du tuy rằng một năm nay cũng xuất cung mấy lần, nhưng cũng muốn xuất cung đi chơi, bị Ngụy Thanh Hoài nói như vậy, lại do dự trở nên đặc biệt muốn đi ra ngoài.
"Nhưng là thập nhất điện hạ thân phận tôn quý, lại là người được tiên đoán, nếu như xảy ra chuyện thì làm thế nào?" Tần Cẩn Du vẫn có chút do dự.
"Sợ cái gì!" Ngụy Thanh Hoài hiển nhiên không thèm để ý chút nào "Tiền nhân nổi tiếng Từ Võ đã nói rồi, người trẻ tuổi thì phải ra ngoài lang bạt! Hơn nữa chúng ta đều là linh giai tông sư, kinh thành luôn an toàn, có thể xảy ra chuyện gì? Nếu để Ngụy Thanh Uyển thật sự làm ầm ĩ, thì đánh ngất nó rồi mang về là được rồi."
Tần Cẩn Du "..."
Nàng sao chưa từng nghe thấy người Từ Võ này? Những lời này sao giống như Ngụy Thanh Hoài nhất thời tự bịa ra?
Có điều Ngụy Thanh Hoài nói cũng có đạo lý.
Cuối cùng Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Hoài vẫn là mang theo Ngụy Thanh Uyển.
Ba người bọn họ đều thuận lợi lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi hoàng cung, thị vệ nghe nói là xe ngựa của Tần lão, cũng không có ngăn lại, cung kính nhìn xe ngựa rời đi.
Tần gia lão thái gia tuy rằng làm quan tại triều đình đã nhiều năm, nhưng thanh danh năm đó vẫn còn, hơn nữa tiên Hoàng hậu và Hiền phi đều xuất thân từ Tần gia, vì vậy được rất nhiều người tôn kính.
Tần Cẩn Du đem mành xốc lên một khe hở, lén lút nhìn ra bên ngoài, Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Uyển cũng ở sau nàng nhìn trộm.
Đợt nhiên lúc đó, nàng nhìn thấy một xe ngựa trang trí hết sức hoa lệ, Ngụy Thanh Hoài nhận ra, đó là xe ngựa của Di thân vương phủ.
Tần Cẩn Du nhớ tới Ngụy Kiêm Gia cùng Di thân vương phi, hừ một tiếng, định chuẩn bị thả mành xuống.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một đạo ngân quang hiện lên, như tia chớp, chốc lát là đến.
Đồ vật kia tốc độ cực nhanh, Tần Cẩn Du lại nhìn thấy rõ, đó là một lưỡi dao rất nhỏ màu ngân bạch.
Tiếng vải bị xé rách vang lên, nóc xe ngựa của Di thân vương phủ đột nhiên bị tách ra, để lại một lỗ hổng dài..