Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 39: Cầu hôn



Hai ngày sau ta đưa Như Ý rời Vũ Dụ Sơn, ta cảm thấy nơi đó không an toàn cho nàng nữa. Kẻ muốn ám hại nàng đã được cứu đi bởi ai Ảnh Long cũng không biết. Hắn báo cáo không hề nhận thức được bị kẻ nào đánh lén bằng kim châm gây mê, khi tỉnh lại hai nữ nhân kia đã đi mất. Ảnh Long võ công không phải hạng tầm thường, bị tiếp cận khoảng cách gần đủ để bắn kim gây mê mà hắn cũng không phát giác đủ biết tên bí ẩn đó không tầm thường. Hắn vì lẽ gì đột nhập tận phạm vi Vũ Dụ Sơn cứu hai nữ tì bình thường. Ta nghĩ kiểu gì cũng thấy không thông, chỉ có thể dự đoán hai nàng bị khống chế từ phía sau lâu rồi. Như vậy Như Ý thoát được kiếp nạn này thì kẻ đứng sau lưng kia sẽ tìm cơ hội khác, nàng ở đây sẽ lại bị nguy hiểm rình rập.

- Công tử à, ngài đưa ta về kinh thành sao?

- Đúng, nàng chưa muốn về nhà sao?

- Ta muốn về chứ.

Nàng hai ngày nay cứ hỏi thăm về hai cô gái kia mãi khiến ta phải chóng hết mặt mũi tìm cách đánh lạc hướng. Họ nếu không được cứu đi thì cũng đã mất mạng rồi, ta làm sao có thể để những kẻ có thể gây hại đến nàng lảng vảng gần nàng được. Sự thể bây giờ rắc rối hơn nhiều, nàng nhất định phải được bảo vệ kỹ hơn nữa. Ta không thể để nàng gặp chuyện bất trắc.

- Như Ý, ta yêu nàng, về kinh thành nàng gả cho ta nhé.

- Ơ…

Nàng tròn xoe mắt, há miệng định nói gì đó nhưng ta đợi mãi không thấy nàng phát ra thanh âm nào. Ánh mắt trong veo kia trong thoáng chốc hiện ra nét ngạc nhiên, nghi ngờ, sợ hãi và ghét. Ta chắc chắn nhìn được biểu tình “ghét” kia, ánh mắt nàng thời khắc đó lóe lên sự nguy hiểm. Ta không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy nhưng thật sự là chỉ trong giây lát vô cùng ngắn đó ta thấy nàng không hẳn là nữ tử yếu đuối như nàng vẫn biểu hiện.

- Nàng đồng ý nhé! Ta sẽ yêu thương, chăm sóc, bảo vệ nàng suốt đời.

Như Ý để cho ta độc thoại khá lâu khiến ta nói rã hết cả hơi. Phong lưu công tử ta rốt cuộc cầu hôn người con gái mình yêu cái kiểu chán ngắt này ư? Nếu để tin này lộ ra ngoài thì dân tình sẽ cười sặc sụa và cái danh xưng hào hoa phong nhã của ta sẽ sụp đổ không gì có thể cứu vãn. Nhưng ta… là không muốn đợi lâu hơn nữa, ta bỗng dưng cảm thấy mình phải hỏi nàng ngay lúc này và ở đây trong xe ngựa chỉ có riêng ta với nàng.

- Ta không thích nói nhiều nhưng mà nãy giờ nàng để ta nói khô hết cổ rồi.

- Ta tưởng công tử muốn vậy.

- Nàng đồng ý gả cho ta nhé!

Ta nhìn nàng với ánh mắt có hy vọng, có van nài, có cầu khẩn… ta đoán thế, nhưng mà nàng không động lòng chút nào. Ngước gương mặt khả ái lên sau một hồi trốn tránh ánh nhìn của ta, nàng nhẫn tâm nói một câu khiến ta như bị oanh tạc bởi đội quân ngàn vạn người.

- Ta không gả cho công tử được đâu.

- Tại sao?

Câu trả lời của nàng khiến tim ta đau. Không đúng, rất đau, vô cùng đau. Ta biết nàng sẽ không đồng ý nhưng vẫn hy vọng biết đâu… thế mà, mọi sự vẫn diễn ra như nó sẽ phải như thế.

- Ta không thể gả cho ngài.

Ánh nhìn của nàng lúc này rất chân thành khiến ta sững sờ. Nàng chưa bao giờ nhìn ta có hồn như lúc này đây. Ta bỗng thấy sợ những lời nàng nói tiếp theo, nàng sẽ nói nàng yêu nam nhân khác nên không thể gả cho ta. Nàng sẽ cầu xin ta buông tay, hãy chúc phúc cho nàng. Không được nói…

- Ta…

Họ Vương đáng ghét không để ta nói hết câu thì chồm qua ôm lấy ta vào lòng hắn. Tên khốn hành động thật quá nhanh đi khiến ta bất ngờ, đơ hết toàn thân để hắn ôm chặt cứng không nhúc nhích nổi. Vấn đề là hắn nghĩ ta đồng tình hay sao ấy… nên dám lấn lướt… phi lễ…

Ta ôm nàng trong lòng thì cảm thấy thật hạnh phúc, nàng quả thật rất mềm mại và rất thơm nữa. Thơm mùi trái đào chín, ta không cưỡng lại được sức hút nên hôn nàng. Đôi môi hồng hồng đó ta đã mơ tưởng mình được đụng vào biết bao nhiêu lần không thể nhớ nổi nữa rồi.

- Ngươi… tránh ra.

Ta chỉ vừa đụng lướt qua môi nàng chưa kịp nếm thử nàng có vị gì đã bị đẩy ra. Như Ý nhìn ta với ánh mắt… ta rùng mình, thật không muốn diễn ta ánh mắt đó ra tí nào.

- Sao ngươi dám vô lễ với ta?

Ta giận hắn muốn giết hắn ngay tức khắc. Hắn chẳng phải loại tử tế gì, dám ôm hôn ta tự nhiên như thế. Tên này cưỡng ép ta cưới hắn chưa đủ, bây giờ đã bắt đầu manh nha muốn cưỡng bức ta rồi. Hắn là muốn đi thăm tổ tiên sớm hơn sao, ta nhẫn nại có giới hạn thôi.

- Ta xin lỗi, ta không có ý mạo phạm nàng đâu nhưng Như Ý…

- Ngươi không có ý muốn mạo phạm?

Nàng lặp lại câu nói đó với nụ cười chế diễu, coi thường, nàng đang phi thường bất mãn với ta. Nàng luôn rất thú vị, ta nhủ thầm, có vẻ như ta sắp tìm thêm được ở nàng một khía cạnh gì đó mà ta chưa biết.

- Tuyệt đối không.

- Ngươi dám hôn ta còn nói là không có ý khi dễ ta.

- Ta hôn nàng không phải để khi dễ nàng. Ta hôn nàng… vì… chỉ vì ta muốn hôn nàng.

Câu trả lời này nói ra có lẽ nàng không hiểu. Hành động đó nói là tùy hứng cũng đúng mà thừa cơ ra tay cũng không sai. Cảm giác ôm trong lòng nữ nhân yêu quý, chỉ muốn yêu nàng, chiếu cố nàng, muốn làm tất cả mọi thứ cho nàng, và muốn hôn nàng đó thật kỳ diệu. Dể chịu và hạnh phúc. Nếu hỏi ta tại sao lại như vậy, ta cũng không biết trả lời ra sao nữa.

- Nhưng mà ta không muốn ngươi hôn ta.

- Có điều ta muốn.

- Ngươi muốn thì không cần hỏi ý kiến ta sao?

Nàng nổi cáu hét tướng lên… vẻ mặt đỏ hồng vì giận này… nói thế nào vẫn đáng yêu. Nàng cười, nàng giận dỗi, nàng bực bội… kiểu nào ta cũng thích.

- Ta hỏi nàng sẽ không đồng ý đâu.

- Ngươi… đáng ghét. Ta sẽ không gả cho ngươi đâu, thà chết còn hơn.

Hôn một cái thôi mà, ta không thèm chấp nợ nần để đó chừng nào tới lúc đòi luôn một thể, bây giờ ta chẳng thèm đôi co với kẻ vô sỉ như ngươi. Ta nói xong câu đó thì khóa miệng cấm khấu, quay người nhìn ra cửa sổ xe ngựa. Xe đang chạy trên đường vắng, nói đúng hơn là cực kỳ vắng vẻ. Hai bên đường chỉ có rừng rậm âm u thôi, cả đoạn đường này có vẻ chỉ có đoàn người của họ Vương và ta đang đi qua. Ta ngắm trời ngắm đất thế nào lại quên béng đi mất cái tên đang ngồi chung xe kia. Khốn thật, ta bắt đâu băn khoăn sao ta lại có thể quên mình đang ngồi gần một tên háo sắc cơ chứ. Như Ý ta trước giờ tinh thần cảnh giác luôn cao độ, sao ta lại không đề phòng hắn. Ta tin tưởng hắn ư? Không đúng, ta dù tin cà thiên hạ cũng sẽ loại trừ kẻ này ra khỏi danh sách.

- Nàng thà chết cũng không muốn gả cho ta. Như Ý nàng có thể nói cho ta biết tại sao không?

Họ Vương nãy giờ im lặng cuối cùng vẫn lên tiếng. Câu hỏi của hắn ta không biết phải trả lời sao cho nó hay ho nữa. Lý do nhiều vô kẻ nhưng lại không nên nói cho hắn biết, hắn biết rồi cũng giải quyết được gì đâu. Ta không thích hắn nên không thể gả cho hắn được. Thích và không thích, hắn có thể hiểu cho ta không?

- Như Ý!

- Ta không thích công tử.

Một lời nói đôi khi tổn thương còn đau đớn hơn bị đao kiếm chém trúng. Ta lúc này là đau thương trong lòng, một cảm giác thống khổ hơn bất kỳ nỗi đau thể xác nào từng nếm trải. Yêu đơn phương sẽ đau lòng như thế này ư? Thật không muốn chịu đựng thêm một thời khắc nào nữa.

- Nàng yêu ai khác rồi?

Ta giật mình nhận ra được sự thảo não trong câu nói kia. Hắn nghĩ cái gì thế không biết, chắc tưởng ta từ chối hắn vì có nam nhân khác trong tim rồi. Cái câu hỏi vừa rồi của hắn rõ ràng được nói với giọng điệu một câu khẳng định. Ngươi nghĩ vậy thì cứ cho là như vậy, nếu ngươi nói có tình cảm với ta là thật vậy ngươi chết tâm có lẽ tốt hơn.

- Công tử nghĩ sao?

- Nàng trả lời ta.

Hắn muốn câu trả lời lại không nhìn mặt ta, rõ ràng là không muốn biết vậy hỏi làm gì. Rõ dở hơi mà. Họ Vương ngươi nếu ngươi yêu ta thật … thì đó sẽ là nỗi bất hạnh của ngươi.

- Ta…

Két… xe ngựa thắng đột ngột khiến ta chúi người về phía trước. Hắn nhanh tay đỡ lấy ta rồi quát lên với tên đánh xe đằng trước.

- Chuyện gì vậy?

- Chủ nhân, có kẻ cản đường chúng ta phía trước.

Cướp cạn ư? Bộ óc của ta nhanh chóng động não phán đoán tình hình. Nơi này hoang vu như vậy rốt cuộc cũng có bạn đồng hành, bất quá bạn hữu đi ngược đường lại còn muốn ngăn cản tiến độ tiến lên của họ Vương, không biết là ai sẽ đối phó ai ra làm sao?

- Như Ý, nàng đừng sợ.

Ta vốn nghĩ nàng là nữ tử yếu đuối, gặp loại sự tình này hẳn là hoảng hốt lắm. Nhưng nhìn kỹ vẻ mặt của nàng thì nó chỉ có hiện rõ hai chữ… hưng phấn. Nàng vui lắm sao, chuyện này không phải trò đùa đâu. Khoan đã… hay những kẻ ngoài kia là người của nàng.

- Ta xuống xem là chuyện gì xảy ra.

Nàng thật sự là rất hào hứng mà, chẳng đợi ta đỡ xuống đã tự nhảy xuống xe rồi. Ta theo sau nàng ngay vừa bước xuống xe đã thấy một đám người mặt mày hung tợn, tay mang vũ khí đứng đằng trước cười nham nhở.

- Các ngươi biết điều mau bỏ tất cả hành lý quý giá ở lại rồi cút đi thì sẽ được toàn mạng.

Một tên cao to nhìn có vẻ là tên cầm đầu chĩa kiếm cười nham nhở ra điều kiện. Ta đoán đúng, bọn này rõ ràng là cướp đường mà. Một đám ô hợp ngu dại tìm chết, ta chỉ cần liếc qua cũng thấy bọn họ chỉ được số đông chứ không tỏ vẻ là cướp chuyên nghiệp. Họ chỉ chọn đại đón đường một đám khách đi đường nào đó, không có kế hoạch, không có thông tin về hàng hóa sẽ cướp, không biết thực lực của đám người sẽ bị cướp cao thấp thế nào. Đám ăn hại này đem so với cướp cạn của Huyền Băng Cung thì đúng là sách dép cũng không xứng. Thật là không biết lượng sức, họ Vương đó nếu chở theo kho tàng thì tới phiên các ngươi hưởng sao. Chiêu Văn Như Ý ta ngồi đây làm kiểng cho đẹp chắc.

- Khoan, ai cũng có thể đi nhưng mỹ nhân kia thì ở lại.

Tên khốn vừa la hét khi nãy lúc này mới nhìn thấy Như Ý, hai mắt hắn sáng rỡ lên vung vẩy kiếm chỉ về phía nàng buông lời vô lễ, mạo phạm. Cái đám cướp đáng chết này, bọn ngươi hôm nay một người cũng không thoát chết được. Dám ăn nói sàm sỡ với bảo bối của ta chết cũng đền đủ tội.

- Công tử à, hắn muốn giữ ta lại kìa, thật vô phép.

Ta đang điểm qua trong não xem sẽ xử lý cái đám này sao cho đẹp mắt thì Như Ý níu tay áo ta… làm nũng. Nàng không bao giờ hành động giống người thường được, lúc này lại làm nũng với ta, định chọc đám cướp tức chết thì phải. Ta thật muốn tán thưởng nàng quá, trong trường hợp này không co rúm lại sợ sệt khiến ta bị rối.

- Bảo bối à, nàng nói xem chúng ta sẽ trừng trị bọn khốn này như thế nào đây?

Họ Vương kia thật tinh ý nhận ra ngay ý muốn diễn trò chọc tức cái đám kia. Hắn hưởng ứng thật nhiệt tình nha, đi cả ngày đường rồi mới có cái đám khùng này nhảy ra giúp giải trí, ta không tận dụng thì thật phí hoài đi.

- Bọn họ thật không biết điều dọa ta sợ chết khiếp không thể tha thứ được.

Đám hộ vệ hộ tống Bạch Trường nhìn mỹ nữ của chủ nhân, đưa tay ôm ngực ra chiều khiếp đảm thì ráng nín cười. Chủ nhân với cô nương đó thật biết đùa, trong tình cảnh này vẫn rảnh rỗi tình chàng ý thiếp ngọt xớt. Lúc bình thường thì chủ nhân đã xuất chiêu tiễn đám này về âm tào từ thuở nào rồi, chẳng hiểu sao hôm nay còn có nhã hứng kiểu như “mèo vờn chuột” này.

- Nàng muốn trừng trị họ ra làm sao thì mới hài lòng?

- Ta tùy ý công tử đó, ta đứng đây coi ngài động thủ nha.

Cái màn này thật sự là khiến lũ cướp đầu bốc hỏa, nữ nhân với tên đi bên cạnh coi bộ chán sống rồi. Các người tâm tình thật tốt, đáng tiếc phải chấm dứt rồi.

- Giết hết cho ta, giữ nữ nhân đó lại.

Rốt cuộc cũng có một bên ra tay trước, tên cướp ngu ngốc ra cái mệnh không dùng não để suy nghĩ kia thật đáng bị băm thây. Cái gì mà”giết hết” rồi cỏn “giữ” ta lại chứ. Mấy tên này không biết đã hại chết bao nhiêu khách đi đường rồi, đã thế nữ nhân xấu số rơi vào tay các ngươi coi bộ khinh ít đâu. Hôm nay các người chết chắc rồi, gặp họ Vương này hắn không ra tay trừ hậu họa thì hắn không còn là thái tử nữa. Tội giết người cướp của, cưỡng đoạt con gái nhà lành này đem xử theo luật pháp đương thời là chém đầu.

- Công tử không cần phải ra tay sao?

- Ta đứng đây bảo vệ nàng.

Bảo bối ở đây thì có cái gì đáng quan tâm hơn nữa chứ, thêm nữa cái đám ô hợp này thuộc hạ của ta chỉ cần vài chiêu là hạ gục sạch sẽ. Ta đứng xem coi như khích lệ bọn họ là xem trọng lắm rồi, hơi sức đâu mà lao ra đó chứ. Mấy cảnh chém giết này lúc nào cũng chán ngắt có gì vui đâu sao nàng… Ta bị đơ giữa dòng suy nghĩ, cái vẻ mặt lạnh băng nhìn đao kiếm đoạt mạng ngay trước mắt này, nàng xem mà không có… sợ hãi sao?

- Thuộc hạ của công tử thật lợi hại.

- Nàng không sợ ư?

Như Ý nhìn ta cười mếu máo, cái vẻ mặt lạnh lẽo biến mất không để lại dấu vết. Nàng hình như không hẳn là nữ tử đụng chuyện là khóc giống mấy ngày nay ta thấy nữa. Nãy giờ đầu rơi máu chảy ta có thấy nàng khóc rơi hạt lệ nào đâu, sao nàng thay đổi nhanh vậy?

- Nàng trước giờ lừa gạt ta sao?

- Không hẳn thế.

- Nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào?

- Ngài nghĩ ta như thế nào thì ta như thế ấy.

Họ Vương bắt đầu gặng hỏi khiến ta lúng túng, hỏi thế thì biết trả lời sao cho hoàn hảo được. Hắn chưa biết được con người thật của ta đã ba hoa yêu thương, quý trọng ta tùm lum rồi. Đồ ngốc nhà ngươi khi nhìn ra bản chất “tốt đẹp” của ta còn yêu quý ta được nữa không? Ta thấy hắn có vẻ thích nữ tử mong manh, yếu đuối, mấy ngày này ta diễn vai đó rất đạt còn gì. Lúc này ta muốn chuyển tông dần dần rồi, xem ngươi có bị sốc chết không?

- Ta tưởng nàng sợ cảnh bạo lực giết chóc.

- Nhưng không phải ngài nói sẽ bảo vệ ta sao? Ngài ở đây rồi ta còn sợ gì nữa.

Ta cười cái kiểu mà ta cho là “có ý cưa cẩm” nhất với hắn. Quyến rũ người khác giới với ta không phải chuyện khó, mấy vụ tương tự thế này năm xưa ta duyệt tới duyệt lui như cơm bữa. Hắn nhất thời ngây người khiến ta mừng thầm, coi bộ công phu tập luyện năm xưa không hề bị mai một chút nào. Papa yêu quý của ta mà biết được điều này hẳn ông ta sẽ cười vui đến sái quai hàm mất. Papa dạy ta mấy chiêu quyến rũ có tính “sát trai” cao độ này mà. Quý ngài Chiêu Văn năm xưa trước khi bị sụp dưới lưới tình của mama là một công tử đào hoa, ăn chơi trác táng có tiếng. Bất quá “vỏ quýt dày có móng tay nhọn trị” phong lưu công tử lạng quạng thế nào lại đụng ngay “yêu nữ mama” thế là phong độ hào hoa bị “tuột dốc không phanh” bại thảm hại dưới tay quý bà. Ta là con gái cưng của họ nên có bao nhiêu chiêu thức sát trai hay sát gái gì ta lĩnh ngộ cả, tiếc rằng cái chốn này ta gần như không có đất dụng võ.

- Nàng không được cười cái kiểu đó với ai khác nghe chưa.

Họ Vương bất thình lình chộp lấy hai vai ta ra lệnh. Tên này hắn không bị chập mạch chứ, ta cười kiểu gì tới phiên hắn quản sao? Ta liếc nhìn hai vai bị nắm chặt thì bắn một ánh nhìn bất mãn cho hắn, tên ngốc này vẫn chưa giải mã được ý của ta, hắn không biết đường buông ra lại còn siết chặt hơn nữa chứ.

- Nàng nhớ chưa?

- Chưa nhớ.

Hắn gằn giọng lặp lại cái yêu cầu ngớ ngẩn khi nãy khiến ta tức điên. Nam nhân cô đại có tính gia trưởng quá nặng, chuyện gì cũng muốn quản, chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào. Ta ghét cái tính bất công trắng trợn này, ta có “nhập gia” nhưng không “tùy tục” mà hành xử cho được. Hơn nữa ta ở Huyền Băng Cung không có sự phân biệt nam nữ này, tổ chức đó thật sự khá tân tiến trong tư tưởng bình quyền. Tuy cảnh giới chưa cao lắm nhưng so với đương thời rõ ràng là rất tiến bộ, không đúng tiến bộ vượt bậc, đi trước thời đại nửa bước.

- Nàng không được cười như vậy với bất kỳ ai khác, nhớ chưa?

- Chưa nhớ, buông ra đi ngài khiến vai ta đau quá.

Nữ nhân cứng đầu nàng còn có cái mảng tính cách bướng bỉnh này nữa ư? Nàng cười kiểu đó không khiến nam nhân khác nhào tới “ăn tươi” nàng thì ta ăn cơm với một chiếc đũa cả đời. Nàng không hiểu sức quyến rũ của bản thân cứ hành xử vô tư như thế này sẽ rước rắc rối vào thân thôi.

- Đau ta, ngài buông ra coi!

- Nàng hứa đi.

- Hứa cái gì mới được chứ?

Như Ý cắn môi phụng phịu, nàng không phục thấy rõ nhưng ta nhìn vẻ mặt này của nàng cũng thấy nó đáng yêu lắm. Nàng nhìn từ góc độ nào, biểu tình nào ta cũng thấy hấp dẫn, xinh xắn cả.

- Nàng cũng không được bày cái bộ mặt này ra với người khác.

Bạch Trường mãi vẫn không nhận ra được chàng đang tiến tới con đường tử bởi trái bom nổ chậm trước mặt chàng sắp đến giờ phát nổ rồi. Như Ý thấy máu nóng bốc lên đầu, tay nắm chặt hết cỡ, mắt đỏ lên… trong lòng đang đọc thầm chú kiềm chế. Hạ hỏa nào cố gắng hạ hỏa đi, tức giận thì mau già lắm, mặt mũi đã không đẹp lắm còn tức giận sẽ rất khó coi.

- Hu hu… ngài ăn hiếp ta…

Bổn cũ soạn lại coi vậy mà lại hiệu quả tức thì. Họ Vương buông tay ngay, gượng gạo dỗ dành ta, nhìn cái vẻ mặt của hắn ta thấy thật hả dạ. Nam nhân phần đông lúng túng trước nước mắt, gặp mấy cảnh “nước mắt lưng tròng” thì cao thủ đầy mình cũng thấy bó tay chịu thua. Tên này đi chung với hắn vài ngày đã bị ta nắm “thóp”, ta không ngại lấy ra sài đâu.

- Ta… ta xin lỗi. Nàng còn đau lắm sao? Ngoan đừng khóc mà, xin lỗi…

Như Ý ôm mặt ngồi sụp xuống đất khóc như cháy nhà mất hết tiền giấu trong đó rồi. Bạch Trường thấy nàng nức nở thì suy nghĩ cũng không còn được minh mẫn nữa, chàng quên mất tiêu Như Ý thực ra không hẳn là kẻ đụng tý chuyện là khóc lóc. Nàng ngồi xuống chàng cũng ngồi xuống theo, vừa dỗ dành vừa tự trách mình lỗ mãng. Đứng cách đó không xa là một đám người lúc này cũng không còn lo đánh đấm gì nữa mà đứng bất động hóng chuyện. Thật là một tình huống chẳng ra làm sao, một người khóc một người dỗ dành và một đám đứng coi kịch rất nhiệt tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.