Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 68: Thề nguyện dưới trăng



Nguyện Ưu nàng căn bản chẳng có chuyện lớn kinh thiên động địa gì cả chỉ là muốn quyến rũ sư huynh anh tuấn của mình thôi. Nàng từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng mơ mộng được gả cho sư huynh. Hai người xét mặt nào củng là môn đăng hộ đối trời sinh một đôi hoàn hảo như cá với nước vậy.

Nguyện Ưu nằm mơ cũng không nghĩ tới giữa đường “mọc” ra một Chiêu Văn Như Ý chiếm mất vị trí nữ nhân quan trọng nhất trong lòng sư huynh. Huynh ấy nhìn cô nương kia mắt chỉ thấy sủng nịch, ưu ái, cưng chiều vạn phần… nàng cũng chưa bao giờ có diễm phúc được nhận ánh mắt si tình ấy. Nàng ghen tỵ vô cùng, tại sao lại là cô nương ấy mà không phải là nàng.

- Không khóc nữa, muội lau mặt đi.

Bạch Trường dỗ mãi cũng thấy sư muội nín khóc. Chàng rút khăn tay trong người đưa cho nàng cũng không có lau nước mắt dùm. Nha đầu này cũng có vẻ quá khoa trương đi khóc lâu như vậy mà sao vẫn còn nước mắt được nhỉ? Công phu so với bảo bối coi bộ không thua chút nào! Chàng nghĩ đến Tiểu Ý Nhi dễ thương ánh mắt liền mênh mang một màu mê dại.

Như Ý không biết hắn vì nghĩ đến mình mà tâm động, nàng đinh ninh hắn vì được ôm mỹ nhân nghe mỹ nhân tỏ tình mà ánh mắt nhu hòa đi thấy rõ. Tim nàng bất giác nhói lên đau đớn tay run run giữ cành cây cũng không vững chắc nữa.

- Sư huynh, muội yêu huynh, muội muốn gả cho huynh! Chúng ta nên duyên nhất

định là đẹp đôi hoàn hảo lấn lượt tất cả mọi người khác.

- Tiểu sư muội gọi huynh ra là muốn nói chuyện này?

- Đúng rồi! Huynh với cô nương Như Ý đó căm bản là không hợp, huynh buông tay nàng đi.

Bạch Trường nghe xong mà muốn cắn lưỡi… chàng cũng biết tiểu sư muội tính tình giảo hoạt, láu cá với người ngoài nhưng với người thân thì ăn ngay nói thẳng. Có điều thẳng tính đến mức độ này khiền người khác hít thở không thông!

- Ta yêu nàng ấy! Sư muội nên buông tay thì đúng hơn rồi!

- Huynh không thể yêu nàng ấy được! Chúng ta thanh mai trúc mã từ nhỏ bên nhau sao huynh có thể yêu nàng ấy hơn yêu muội chứ?

- Ưu Nhi, huynh luôn thương yêu muội nhưng không phải là loại tình cảm nam nữ. Muội sẽ tìm được cho mình nam nhân phù hợp hơn huynh! Nghe lời đi!

- Huynh vì cô nương ấy mà từ chối muội!

Nguyện Ưu bất mãn dẫm chân bình bịch trên mặt đất. Nàng nghiến răng nghiến lợi tức tối bỏ đi, trong lòng âm thầm thề độc sẽ hạ thủ với cô nương kia. Căn bản đều là do cô ta tranh giành sư huynh với nàng, nàng không chấp nhận. Thứ nàng muốn nàng không nhiều lắm, huống hồ đây lại là thứ nàng vô cùng… vô cùng muốn nắm giữ. Kỳ bảo thiên hạ nàng ném qua đầu không quan tâm nhưng mà sư huynh thì khác, huynh ấy là thần tượng là ánh sáng của đời nàng.

- Cao nhân xin mời lộ diện!

Như Ý cả kinh hắn biết nàng nấp sẵn ở đây sao? Công phu ẩn thân của nàng thuộc hàng thượng đẳng à nha! Ẩn giấu nội lực thậm chí cả hơi thở cũng có khả năng phong bế, hắn làm sao nhận thức nàng được!

- Quấy rấy rồi! Tại hạ cũng chỉ là vô tình ngồi sẵn ở đây!

Bạch Trường cười cười nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia đáp xuống trước mặt. Chàng đợi cho hắn đứng thẳng thì vươn tay ôm đột ngột ôm kẻ lạ mặt kia vào lòng. Bảo bối thật là thơm quá đi!

- Nàng muốn nấp trên đó đến lúc nào?

- Công tử nhận thức ta ư?

Như Ý đẩy hắn ra khoanh tay nghiêm mặt hỏi. Nàng thật mất mặt mà khi không để cho hắn phát hiện thân phận.

- Bảo bối của ta, nàng hóa ra tro ta cũng nhận thức được!

- Công tử nhận nhầm người rồi!

- Tiểu Ý Nhi bảo bối à, nàng đừng có giận ta mà! Ta xin lỗi là ta không tốt lại khiến nàng ghen!

- Ai thèm ghen với chàng!

Bạch Trường thở hắt ra một bộ dáng cười lấy lòng chạy theo níu tay mỹ nhân. Chàng không hề biết nàng ngồi trên cành cây ngay từ đầu nhưng là trong lúc an ủi sư muội một luồng gió thoảng qua mang theo mùi hương quen thuộc khiến chàng nghi ngờ nhìn ngó xung quanh thôi! Vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc kia ngồi vắt vẻo trên cây trúc khiến chàng sợ hết hồn… nàng ngồi như thế nguy hiểm a! Trúc dẻo dai khó gãy nhưng mà nàng nước mắt tuôn rơi kiểu đó hẳn là đang ghen thần trí không tỉnh táo. Nàng mà không cẩn thận té xuống chắc chàng đứng tim mà chết quá.

- Bảo bối đừng đi nhanh thế!

- Ai cho phép chàng ôm cô ta!

- Nàng ấy ôm ta trước mà!

- Chàng dám bảo chàng không có đáp lại cô ta không?

- Ta lỡ tay làm mất rồi!

Hứ… cái bộ dáng thân mật của hai người ban nãy nhìn ngứa mắt hết sức. Nữ nhân ôm hắn trước thì hắn liền nhiệt liệt đồng lòng đáp lễ ôm lại sao?

- Người ta ôm chàng thì chàng ôm lại, vậy chứ người ta lấy thân dâng hiến cho chàng thì chàng tính sao đây?

- Nếu là nàng liền đồng ý ngay, nữ nhân khác liền từ chối kịch liệt!

- Chàng nếu dám phản bội ta thì chàng đừng mong sống yên thân!

Bạch Trường chỉ có thể cười không muốn phản kháng nửa câu. Phản bội nàng ư? Chàng có thể sao? Chàng yêu nàng đến như thế sao có thể làm gì có lỗi với nàng được chứ?

- Nếu ta thật sự làm như thế nàng liền có toàn quyền lấy mạng ta. Nàng nếu phản bội ta thì ta cũng không tha cho nàng!

- Không có đá bóng lại về phía ta nha!

- Ta cần sự cam đoan của nàng, đâu thể chỉ mỗi ta chung thủy với nàng là đủ.

Như Ý dừng bước vì tên kia đột nhiên tăng tốc đứng chắn trước mặt nàng. Gương mặt hắn nghiêm chỉnh như chuẩn bị đi đánh trận vậy… uy, làm gì vậy?

- Nàng thề với ta suốt đời ở bên ta, yêu một mình ta được không?

- Có cần cắt máu thề cho nó đủ bộ không?

- Ta không có đùa với nàng à!

- Như vậy thì là thề non hẹn biển của tình nhân rồi! Được! Thề dưới ánh trăng đi!

Như Ý nhìn Bạch Trường cười rồi đưa tay lên tuyên thệ, khí thế dữ dội như tráng sĩ đứng trước tam quân hạ quyết tâm chuẩn bị đánh thành giết địch bảo vệ quốc gia ( Cho em xin, tỷ nổ nó vừa phải thôi chứ, iu nước thật… hờ hờ).

- Tới phiên chàng!

Nếu nói khí thế của Như Ý là hoành tráng, oanh liệt như kỳ nhân tuyên thệ bảo vệ tổ quốc trước sự xâm lấn của quân địch thì khí thế của Bạch Trường là hắn kiên định đại diện loài người cứu cả nhân loại khỏi cơn đại hồng thủy ( ack ack, chàng còn đậm mùi thuốc súng hơn nàng nữa… hai anh chị nổ ít thôi, banh xác Chiqu bi giờ).

- Xong thủ tục rồi, đang rảnh bái thiên địa kết duyên luôn đi!

Như Ý chỉ nói giỡn ai dè cái tên kia hắn tưởng thật quyết tâm làm luôn một thể. Nàng đành chiều lòng hắn mặc dù vừa bái thiên địa vừa cười thầm trong bụng. Nếu ở hiện đại kết hôn thì phải cúng vái tổ tiên rồi đi đăng ký kết hôn, đãi khách nữa là gần như hoàn tất cưới xin. Không hiểu lễ nghi cưới xin ở cái xứ này nó làm sao nhỉ? Tò mò!

- Trường ca ca, tân nương tử thành thân sẽ mặc y phục màu gì?

- Nàng thích mặc y phục màu gì liền mặc như thế!

- Thật sao?

Chàng nhìn bảo bối mắt tròn xoe cứ như vừa phát hiện chân lý chàng liền khó hiểu một chút. Nàng lo lắng chàng sẽ không thích nàng mặc y phục màu xanh khi thành thân sao? Bảo bối luôn một thân lục y dìu dịu nhìn rất mát mắt, đẹp đến khiến người khác nhìn vào thất thần.

- Ta sẽ cho người may y phục xanh lục cho nàng thật lộng lẫy, nàng sẽ là tân nương tử đẹp nhất thiên hạ!

- Màu trắng có được không?

- Được! Nhưng tại sao lại là màu trắng!

- Ta ngày thường chỉ mặc màu xanh nhưng ngày thành thân thì muốn mặc màu trắng, không ổn sao?

- Không hề! Nàng muốn như thế nào liền như thế đó!

Thành thân, hai người hiển nhiên là mong ngóng ngày đó lắm rồi! Có điều lắm sự sẽ còn xảy ra ngăn cản cặp uyên ương này tiến đến hạnh phúc lứa đôi viên mãn. Đại hội cầu thân phía trước sẽ là rào chắn đầu tiên.

Thái tử của Đại Nam Quốc được đánh giá là một trong những đối tượng được cầu hôn đông đảo nhất! Chàng xuất thân hiển hách, tương lai là hoàng đế cả một quốc gia hùng mạnh, nữ tử nào lại không muốn được gả cho chàng! Thêm vào đó tình sử vang dội của chàng và Chiêu Văn cô nương khiến nữ tử khắp thiên hạ đối với chàng hứng thú vô hạn. Nam nhân si tình kia không cần biết vì lẽ gì buông tay nhưng chỉ cần các nàng có lòng ai biết được nữ nhân thái tử chọn cuối cùng sẽ là chính mình. “Còn nước còn tát” các nàng ai nấy cũng không tin với tài sắc của mình lại không cướp được trái tim của mỹ nam kia.

Đồng dạng quyến rũ chết người là nữ tử được mệnh danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Chiêu Văn Như Ý. Thánh chỉ từng ban ra nàng cả đời chỉ được gả cho thái tử Vương Bạch Trường không ai không biết điều đó. Nhưng sau khi tin tức hủy hôn phát tán ra người người lại rầm rộ xôn xao. Không cho cưới người khác nhưng thái tử lại hủy hôn, làm thế chẳng khác nào ép mỹ nhân cả đời ở giá. Vương tôn công tử khắp nơi liền vì mỹ nhân cầu tình, họ đều hy vọng mình có thể khiến hoàng đế hồi tâm chuyển ý gỡ bỏ thánh chỉ cũ cứu vớt mỹ nhân một mạng. Dù sao thì những người cầu hôn nàng đều là hoàng tử, vương tử nước láng giềng… sức ảnh hưởng cũng không nhẹ.

Kết quả là trên hoàng bảng trước ngày đại hội cầu thân khai mạc một tuần có vị trí thứ tự 10 người như sau:

Đồng hạng nhất: thái tử Đại Nam Quốc: Vương Bạch Trương và thiên kim tiểu thư của đại tướng quân Đại Nam Quốc: Chiêu Văn Như Ý

Hạng hai: thái tử Kim Quốc: Liên Lãm Giang.

Đồng hạng ba: lục công chúa Vũ Quốc: Tiêu Nguyện Ưu và tam hoàng tử Đại Nam Quốc: Vương Bạch Sơn.

Đồng hạng tư: đại công chúa Phi Quốc: Du Cố Thiên và thập nhất hoàng tử Ngọc Quốc: Phi Bách Chiến.

Đồng hạng năm: thất công chúa Đại Nam Quốc: Vương Bạch Vân và tam vương gia Phong Quốc: Lương Hoàng Hiệt Vĩ.

Đồng hạng sáu: quận chúa Thủy Quốc: Vu Yên Nhàn và Lễ bộ thượng thư Đại Nam Quốc: Chiêu Văn Vạn Sự

Đồng hạng bảy: Nam hầu gia Vân Quốc: Trữ Dương Diễn và tướng quân Đại Nam Quốc: Chiêu Văn An Khang

Đồng hạng tám: bát công chúa Kim Quốc: Liên Tịch Hoa và Đông hầu gia Phong Quốc Tương Ám Minh.

Hạng chín: thiên kim tiểu thư của thừa tường Tuyết Quốc: Duyên Tiếu Kiều

Hạng mười: tứ hoàng tử Thổ Quốc: Ân Ân Yên Phong.

Như Ý cầm bản danh sách tam ca vừa đưa đọc đi đọc lại mấy lần rồi ngước ánh mắt trong veo ra chiều “chẳng hiểu gì” nhìn Vạn Sự. Tuấn tú tam ca cũng nhún vai bất lực đáp trả vẻ mặt “đừng có mà hỏi huynh”.

- Ca ca không phải nói muốn cầu hôn phải có tên trong danh sách đề cửa sao? Chiêu Văn gia có ai đăng ký đâu mà xuất hiện tên chúng ta hoành tráng quá vậy?

- Huynh mà biết tại sao đã không điêu đứng như bây giờ? Trời ạ huynh chẳng biết chuyện gì đâu!

- Cả nhà ba người tự dưng bị “lên thớt” cả mà chẳng hiểu tại sao? Tiêu tùng rồi!

Nàng méo hết cả mặt cũng vô năng không biết giải quyết ra làm sao nữa. Bất quá nhìn đi nhìn lại thấy cái tên Phi Bạch Chiến thì trố to mắt xem lại cho chắc ăn. Không phải chứ, Huyền Băng cung chủ xuất thân hoàng thất Ngọc Quốc thật à? Nàng tốt nhất là đập đầu vào thau nước rửa mặt chết đi cho đỡ đau tim vì kinh hoàng. Thất thố như vậy mà Chiêu Văn Như Ý nàng cũng phạm lỗi, nàng chưa bao giờ điều tra thân thế của hắn cả! Chưa bao giờ biết ăn chui ra từ cái góc nào! Thất bại cho nàng quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.