Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 70: Thái tử và công chúa Kim quốc



Hai huynh muội Liên Lãm Giang và Liên Tịch Hoa đang ngồi trên lầu hai trong Toàn Phát tửu lâu cũng bị tiếng ồn ào dưới lầu thu hút tầm mắt.

- Chuyện gì vậy?

- Hồi bẩm công chúa hình như có khách quý quá bộ!

Hộ vệ thân tín của thái tử Kim Quốc Hắc Lạc Mâu cung kính chắp tay trả lời. Hắn cũng chưa hiểu “đầu cua tai nheo” thế nào, đứng trên này hộ giá mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng… nhưng mà hắn cũng chỉ có cỡ đó thôi đòi hỏi hơn nữa hắn quả thật bất lực.

- Ai mà có thể gây xôn xao như vậy chứ?

Tịch Hoa tò mò mắt hướng cửa lớn nhìn chằm chằm không chớp, sợ rằng trong lúc chớp mắt bỏ lỡ chi tiết đáng coi. Chẳng uổng cho nàng bỏ công “canh me” sẵn không lâu sau đó có bốn bóng dáng bạch y đẹp tựa thần tiên giáng trần bước vào. Bọn họ cười nói gì đó xem chừng cao hứng vô cùng!

Chưởng quầy đích thân xuất hiện chào đón, bộ dáng khúm núm hoan nghênh thập phần… ai nấy nhìn vô đều biết bọn họ là khách quý. Đương nhiên là phải hân hạnh phục vụ rồi lão Đại của Toàn Phát tửu lâu đích thân tới không chào đón cẩn thận muốn bị tống ra đường sao?

Cộng thêm vào đó ai chả biết bọn họ là Chiêu Văn danh gia vọng tộc, đến một lần vung tiền tiêu sài nhiều hơn bá tánh bình thường mấy chục lần. Không cần nói đi đâu xa tứ tiểu thư Chiêu Văn Như Ý mỗi lần xuất hiện đều chi ra con số mấy ngàn lạng bạc. Khách nàng ấy mời tới không là danh môn cao quý cũng là giang hồ vang dội tiếng tăm.

- Hoan nghênh, hoan nghênh!!!

- Một phòng hảo hạng cho bốn người, rượu quý món ngon đều dọn lên hết!

- Có ngay!

Ba khách mời có chút thất vọng đang định làm khó Thịnh Vương ai dè hắn tự dưng hào phóng quá trời. Nhưng mà thôi có ăn là được rồi phải biết rằng Toàn Phát tửu lâu nổi tiếng đồ ăn ngon, rượu mắc tiền… ăn một bữa ở đây phải trả tiền gấp ăn mười bữa ở ngoài.

- Các vị mời!

Chưởng quầy đích thân dẫn lối đưa đường lên lầu hai, an bài vào một phòng chất lượng tốt nhất. Những vị khách bám đuôi bốn người cũng nhanh chóng ghi danh những phòng bên cạnh căn phòng đó. Quả nhiên là mồi quyến rũ hảo hạng, cả tửu lâu từ trên xuống dưới ngay lập tức đông đến không còn một chỗ trống.

- Tứ muội, coi bộ là khách quen nha!

- Quen biết gì! Muội nghèo lắm làm gì có tiền vào ăn uống mấy nơi sang trọng như vậy!

- Phải không?

Vạn Sự và An Khang trao cho nhau ánh mắt “biết ngay sẽ nói thế mà” tay mân mê ly rượu nhỏ nốc cạn một hơi. Như Ý nhìn hai người tay bầu tay chén chưa có “chào sân” đã cạn ly thì la oai oái.

- Đại ca với tam ca nha, thủ tục chưa có tiến hành đã vội vàng hành động rồi!

- Thủ tục gì tứ muội?

Thịnh Vượng cũng không khách sáo tự rót tự thưởng cho mình một ly trước có gì từ từ tính sau.

- Cả nhị ca huynh nữa, ây da thật không có quy tắc trước sau gì hết! Thôi thì người sao ta vậy!

Nàng cũng tự thưởng cho mình một chén, Tinh Biên Tửu nổi tiếng của Toàn Phát tửu lâu đâu phải muốn uống là có chứ! Tiền bạc vạn lượng nếu đến trễ cũng mua không nổi, mỗi ngày tửu lâu chỉ bán một số lượng nhất định… chẳng hiểu sao hôm nay bọn họ tới trễ mà vẫn còn được uống.

- Tứ muội uống rượu được sao?

- Đi tửu lâu không uống rượu thì đến để phá mồi à? Đến, muội kính các huynh một chén!

Tiền nhiệm Như Ý tửu lượng kém nhưng mà đương nhiệm Như Ý “vạn chén không say” nha đối thủ của nàng đến giờ chỉ có Long Linh Nhiên nhị vương phi Phong Quốc thôi.

- Chúc sức khỏe!

- Tại sao lại chúc sức khỏe?

- Tam ca thật lắm lời, thôi chúc huynh sớm ôm mỹ nhân về nhà! Cạn!

Ba vị ca ca nhìn tiểu muội uống rượu như uống nước đường thì ngạc nhiên không thôi! Nhưng sau cùng không truy cứu làm gì, muội ấy phát biểu không sai đi tửu lâu phá mồi thì có gì đáng nói chứ! Mất mặt thì đúng hơn!

- Như Ý bảo bối, vụ cầu thân lần này coi bộ muội rắc rối to!

- Đại ca với tam ca mới rắc rối to, muội sẽ ổn thôi!

Như Ý nghe An Khang nói thế không cho là phải, nàng cư nhiên lại là đối tượng được cầu hôn nhiều nhất. Nghĩ cũng lạ nha, là mấy tên dở hơi nào muốn rước nàng về dinh vậy trời? Gặp mặt nàng rồi sao, biết tính cách nàng rồi ư, không quen biết mà lại đi cầu hôn người ta… đúng là mấy kẻ rỗi hơi không có gì làm nên kiếm trò giải trí đây mà!

- Điện hạ yêu quý của muội bị nữ tử trong khắp thiên hạ dòm ngó, muội không lo ngại gì sao?

Thịnh Vượng nhấm nháp ly rượu trong tay, khóe môi cong lên trêu trọc. Bảo bối tính xử lý chuyện này ra sao đây?

- Thiên hạ không loạn thì làm gì có anh hùng, nữ tử không si tình thì làm gì có ghen tuông! Nữ tử ghen tuông thì ngu như heo mà muội lại không phải là con heo!

Sặc… này một câu nói khiến những người trong phạm vi nghe được, ai uống rượu thì sặc rượu, ai đang ăn thì xui xẻo hơn bị nghẹn đồ ăn, ai không uống trà không uống rượu không ăn gì hết… thì sặc nước miếng.

- Uy, các huynh bị làm sao vậy?

Ai đó là nguyên nhân gây ra cái họa này thì ngây thơ ngơ ngác chả biết gì. Phòng đối diện thái tử Kim Quốc Liên Lãm Giang tay vuốt vuốt ngực nhuận khí vì hắn vừa bị mắc nghẹn. Nam nhân này nổi danh không ưa nữ tử trước nay chưa bao giờ coi trọng bất kỳ nữ nhân nào.

- Đại ca ổn chứ?

- Không sao!

Hắn thều thào trả lời cho tiểu muội an tâm. Từ lúc Như Ý bước vào cửa “nhất cử nhất động” của nàng hắn đều theo dõi sát sao. Nàng quả nhiên dung nhan “nghiêng nước nghiêng thành” giọng nói trong trẻo, ánh mắt tinh anh… toàn thân tỏa ra khí thế thu hút người khác. Nghe danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đã lâu, nữ tử khiến phong lưu công tử Vương Bạch Trường si tình đêm ngày tơ tưởng. Hắn với nàng cũng có chút hiếu kỳ, nhân vật như thế nào có thể khiến cho tên họ Vương đó yêu chuộng.

- Nàng ấy chính là Chiêu Văn Như Ý sao?

- Hồi bẩm công chúa, đúng vậy!

- Thật xứng danh mỹ nhân!

Hắc Lạc Mâu và Liên Lãm Giang nhìn nhau nhíu mày. Nàng cũng biết tán thưởng người khác sao đúng là thế gian chuyện gì cũng có khả năng xảy ra. Bát công chúa Liên Tịch Hoa là hòn ngọc quý trong hoàng thất Kim Quốc, nàng xinh đẹp, thông minh, cầm kỳ thi họa xuất chúng… người người biết danh. Trong mắt nàng không có ai xứng đáng là đối thủ, Chiêu Văn Như Ý là cô nương đầu tiên nàng khen đẹp.

- Hoàng muội không nóng đầu hay cảm thấy chóng mặt gì chứ?

- Huynh không phải hỏi, muội thấy đẹp liền khen đẹp, cần gì phải ngạc nhiên như vậy?

- Xin lỗi, ta nhiều chuyện!

Lãm Giang quay lại tiếp tục quan sát Như Ý, hắn muốn tìm hiểu xem nữ tử này đến cùng là có cái gì hay ho!

- Tứ muội à, nghe dân gian đồn không ghen là không yêu! Muội đối với điện hạ tình cảm lạt lẽo vậy thôi sao?

- Uy, tam ca cái này là dân gian đồn sao?

Như Ý phì cười trước cách dùng từ quái dị của Vạn Sự. Tình cảm của nàng đối với Bạch Trường ra sao thiên hạ không cần biết, hắn biết nàng yêu hắn là đủ. Tên ấy si tình nàng nhân gian đều nhận thức, nàng si tình hắn không một ai nhìn ra… vậy mới hấp dẫn chứ!

- Chuyện của muội không đáng bàn nhưng mà hai huynh thì…

Nàng cười gian xảo, ăn nói lấp lửng giữa câu… An Khang và Vạn Sự thở dài cầm

nguyên bình rượu uống ừng ực, không cần ly chén gì nữa. Nàng nháy mắt với Thịnh Vượng rồi hai người cụng ly với nhau, phong thái ưu nhã đối lập hoàn toàn với hai kẻ đang tâm trạng không yên ổn kia.

- Các chàng công tử và tiểu thư sáng giá đang tạm trú ở đâu nhỉ? Muội thật muốn đi coi một chút!

- Có gì thú vị mà coi!

- Sao không toàn là mỹ nam với lại mỹ nhân không à! Người đẹp bốn phương tụ về đây thật náo nhiệt đó!

Như Ý cầm tờ giấy “danh sách vàng” kia ra ngắm nghía. Trong cái đám này chỉ có Phi Bách Chiến và mấy nhân vật Đại Nam Quốc nàng biết mặt, số còn lại không có nhiều thông tin.

- Tên này nè thái tử Liên Lãm Giang thật muốn biết hắn mỹ tới cái mức độ nào?

- Nghe đồn hắn không ưa nữ sắc!

- Đồn thế mà huynh cũng tin sao? Hắn là thái tử mà nữ tử hiến thân cho hắn chắc nhiều như nêm như rạ. Huynh nghĩ coi ngồi một chỗ mà cũng có “hàng” dâng tận miệng không ăn hết thì bỏ phí à! Muội đoán đại nữ tử qua tay hắn nếu nằm ngang sẽ phủ kín một con đường nối từ hoàng cung của hắn tới đây. Còn nếu như nằm chồng lên nhau chắc là cao trọc trời nhìn không rõ luôn!

Sặc… dân tình nghe lén tiếp tục bị nội thương! Ba vị ca ca của nàng kẻ mặt đỏ gay người thì tái nhợt vì mắc nghẹn cổ họng. Phòng đối diện có một tên nam nhân mặt dần dần đen lại tay nắm chặt cố sức kiềm chế cơn nóng giận. Bên cạnh hắn có một nữ tử môi mím chặt, cắn răng hết cỡ, vai rung rung… nàng sắp nghẹn chết vì nín cười. Còn có một tên hộ vệ áo đen đứng cũng không vững nữa, hắn mặt cũng tai tái dần vì ép mính không phát ra tiếng động nào. Thật là khổ a! Nén cười thật là khó lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.