Tề Thịnh không nói gì, trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên cất cao giọng kêu lên: “Dừng xe!”.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại, Tề Thịnh lập tức xuống khỏi xe, không nói một câu.
Tôi ngồi dậy, vô cùng đắc ý. Nhóc con, định đọ độ trơ với tôi à, anh còn non lắm.
Lục Ly vén rèm bước vào trong xe, khi nhìn rõ tình trạng của tôi lập tức
nhào tới, khẽ kêu lên: “Nương nương, nương nương làm sao vậy?”.
Tôi vừa sửa sang lại quần áo, vừa dạy dỗ Lục Ly: “Lục Ly à, ta nói cho em
biết, sau này trước mặt đàn ông đừng bao giờ cởi hết. Phải nửa kín nửa
hở, vừa như đồng tình vừa như từ chối mới tốt!”.
Nhưng Lục Ly vẫn cứ cúi đầu, lặng lẽ giúp tôi sửa sang lại áo quần.
Tôi thấy hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn thấy nha đầu đó mắt đã đỏ hoe.
Tôi bất đắc dĩ hỏi: “Lục Ly, sao vậy?”.
Lục Ly cắn môi, một hồi lâu sau mới đáp: “Nương nương dịu dàng nhu thuận
như thế mà vẫn không làm Thái tử điện hạ vui lên được, nô tì thấy ấm ức
thay cho nương nương”.
Dịu dàng, nhu thuận? Tôi? Hay là Trương thị trước đây? Cả hai đều không đúng!
Tôi nhìn kỹ sắc mặt của Lục Ly, rất tự nhiên, hoàn toàn không có vẻ gì là đang nói dối.
Ái chà, không hiểu rốt cuộc cách nhìn nhận mọi việc của cô nhóc này thế nào nữa?
Mấy ngày sau đó tôi rất ít khi gặp Tề Thịnh. Nghe nói anh ta thường xuyên
được Hoàng thượng giữ lại hộ giá. Thế là tin tức lập tức lan truyền:
Thái tử Tề Thịnh được Hoàng đế sủng ái, thậm chí được Hoàng đế tin cậy
dựa dẫm.
Khi Lục Ly trở về nói với tôi những điều này, phấn chấn tới mức đôi mắt cũng sáng rực.
Tôi nghe xong lại thấy không đúng. Được Hoàng đế tin cậy dựa dẫm? Thôi đi,
nếu Hoàng đế đã tin cậy Tề Thịnh đến vậy thì lần đi nghỉ mát này còn
phải đưa anh ta theo cùng làm gì? Sớm đã vứt anh ta lại kinh thành mà
giải quyết việc triều chính rồi!
Chuyện này nha đầu Lục Ly căn bản là chẳng thể hiểu được. Tôi quyết định không cần tốn công, nằm im trong xe nhắm mắt giả chết.
Hai hôm nay, tôi thực sự thấy rất khó chịu, chân tay thì lạnh toát, lưng
mỏi chân chồn, bụng thì chướng… theo như lời của chị em phụ nữ thì là:
dì cả[1] của Trương thị đến rồi.
[1] Dì cả: từ lóng chỉ kinh nguyệt của nữ giới.
Tôi hận cái bà dì đột ngột đến thăm này!
Lục Ly đến bên, khẽ ấn vào tay tôi một chiếc túi sưởi xinh xinh.
Tôi mở mắt hỏi Lục Ly: “Ngươi nói xem, dì cả này trước khi tới có thể báo
trước một tiếng được không? Liệu có thể bớt đến được không? Ví dụ nửa
năm đến một lần, cho dù mỗi lần có ở lại thêm ít ngày cũng được!”.
Lục Ly không hiểu: “Nương nương, nương nương nói tới ai cơ? Dì cả nào sắp đến?”.
Ủa, không phải gọi là dì cả sao? Không lẽ tôi nhớ nhầm, là dì hai mới đúng?
Có lẽ Lục Ly tưởng tôi đau đến lú lẫn, dùng khăn lau mồ hôi trên trán cho
tôi, miệng an ủi: “Nương nương, khi trở về nương nương nên dùng ít Bát
trân ích mẫu hoàn để điều kinh, sớm sinh hoàng tự”.
Vừa nghe thấy Lục Ly nhắc đến hai chữ “hoàng tôn”, tôi lập tức cảm thấy tim cũng đập
lệch nhịp, trước mắt chỉ thấy khuôn mặt của Tề Thịnh hiện lên.
Được lắm! Thế thì cứ để cho dì cả ở lại thường trực luôn càng tốt!
Đoàn xe lại du ngoạn trên đường gần chục ngày nữa mới tới hành cung ở Phụ Bình.
Hành cung Phụ Bình được xây dựng vào khoảng những năm đầu thời Thành Tổ, tựa núi nhìn sông, phong cảnh hữu tình. Nhưng nghe nói, Thành Tổ chọn nơi
này để xây dựng hành cung không phải vì phong cảnh đẹp, mà vì nơi này
quay mặt ra Uyển Giang, chỉ cách thành Thái Hưng – thành lớn nhất ở phía bắc một con sông.
Vừa sắp xếp xong mọi thứ ở hành cung, tôi còn
chưa kịp ngắm nghía cảnh vật xung quanh thì đồng chí Dương Nghiêm, máy
bay chiến đấu im hơi lặng tiếng suốt mấy ngày, đột nhiên lại xuất hiện.
Dương Nghiêm cố hạ thấp giọng, nói với vẻ bí hiểm: “Này, để tôi đưa cô qua
sông đi một vòng quanh Thái Hưng nhé. Bên đó có quầy bán châu báu của
người Ba Tư, nhiều đồ chơi thú vị lắm”.
À, thì ra là rủ tôi đi tham gia tua du lịch một ngày ở Thái Hưng.
Tôi không thèm để ý đến lời của anh ta, chỉ nhìn bằng đôi mắt lạnh lùng. Đi với anh sang Thái Hưng? Sao cơ? Tưởng tôi là đồ ngốc chắc?
“Nhà
tôi ở Thái Hưng nên rất thông thuộc nơi đó. Chúng ta đi sớm về sớm,
trước khi đóng cửa cung là về lại đây thôi. Yên tâm đi, Thái tử sẽ không biết đâu”, Dương Nghiêm vẫn chưa từ bỏ ý định, ra sức thuyết phục tôi.
Tôi quay đầu lại, khẽ hỏi Lục Ly: “Lục Ly này, bánh quế đã nướng xong chưa?”.
Dương Nghiêm vừa nghe thế lập tức đờ người ra, thân hình trên ghế đã có phần
nhấp nhổm không yên, nghiêm túc nói với tôi: “Tôi đã suy nghĩ rồi, có lẽ không nên đi thì hơn. Sức khỏe của cô vẫn chưa ổn định, chờ khỏe hẳn
hẵng hay”.
Tôi vội gật đầu: ‘Cũng phải, hơn nữa thời gian chúng ta ở lại đây cũng không ít, để hôm khác đi vậy”.
Dương Nghiêm cũng gật đầu theo: “Đúng thế, vậy cô nghỉ ngơi đi nhé, tôi xin cáo từ”.
Nói rồi lập tức quay người bước ra khỏi phòng.
Tôi giả bộ nhổm người dậy giữ khách: “Đừng về vội, ta đã sai người làm bánh quế, sắp được rồi mà”.
“Không cần đâu, không cần đâu. Để lần sau đến ăn cũng được”.
Dương Nghiêm miệng nói chân bước, chỉ loáng một cái đã không thấy người đâu.
Lục Ly nhìn quanh không thấy có ai bèn quỳ xuống trước mặt tôi, cuống quýt
khuyên nhủ: “Nương nương, nhất định nương nương không được đi với người
ấy. Chẳng may Thái tử mà biết thì chúng ta có mười cái miệng cũng không
giải thích được!”.
Nghe Lục Ly nhắc đến Tề Thịnh, tôi bỗng sực
tỉnh. Dương Nghiêm rủ tôi đi Thái Hưng tất có dụng ý, e rằng tiếp sau
đây còn có những hành động khác nữa. Là một trợ lý sinh hoạt của Tổng
Giám đốc Chi nhánh số Một của Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần Hoàng
Thành, không biết tôi có nên đem những điều này báo lại với Tổng Giám
đốc Tề Thịnh không nhỉ?
“Mời Thái tử đến đây”, tôi sai Lục Ly.
Lục Ly lập tức hết mếu thành cười, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng ra mặt:
“Nương nương, cuối cùng nương nương cũng đã nghĩ thông rồi?”.
Nghe nha đầu ấy nói kìa, cứ như thể tôi lúc nào cũng lú lẫn, hồ đồ không bằng.
Tôi mở miệng, đang định nói thì nghe Lục Ly tiếp tục: “Nương nương nên sớm
xuống nước với Thái tử đi, nếu không vì tính tình nương nương bướng bỉnh như vậy thì đừng nói là ra một hoàng tự, mà e rằng Điện hạ cũng sẽ bỏ
chạy mất!”.
Tôi cứ há hốc miệng mà nghe.
Này, Lục Ly, cô
có phải là nhân viên của bệnh viện Phụ sản không đấy? Sao cứ nói ba câu
thì hai câu phải nhắc tới chuyện sinh con vậy?
Được rồi! Cô tốt nhất đừng đi nữa, quay trở lại đây.
Tôi định bảo Lục Ly quay trở lại, ai ngờ chân nàng ta còn nhanh hơn cả
Dương Nghiêm, tôi chỉ vừa mới nói được một từ “đừng..” thì đã không thấy bóng dáng cô nàng đâu nữa.
Tôi bỗng thấy hoảng hốt, dường như
đang trở về với mấy ngày thi hồi còn đi học, vừa ra khỏi nhà xí chưa đầy ba mét đã lại thấy buồn…
Lục Ly đi nhanh mà về cũng nhanh, chỉ chưa đầy một tuần nhang đã về tới nơi.
Tôi thò đầu ra nhìn. Sao? Tề Thịnh không tới à? Tốt rồi, tôi không còn cảm giác buồn tiểu nữa.
Lục Ly cứ cúi đầu không nói gì.
Tôi thấy lạ, hỏi: “Sao thế?”.
Lục Ly ngẩng đầu lên, mặt vừa đẹp vừa buồn bã, cứ nhìn tôi do dự.
Tôi vội đưa tay ra hiệu tạm dừng cho Lục Ly: “Dừng lại! Hoặc là đẹp, hoặc
là buồn, đừng thể hiện cả hai như vậy, trò này khó lắm, em không làm
được đâu”.
Lục Ly vội vàng thay đổi nét mặt, bắt đầu phẫn nộ nói
như bắn súng liên thanh: “Phiên bang tiến cống Hoàng thượng mấy vũ nữ,
đúng lúc Thái tử điện hạ đang hộ giá, thế là Hoàng thượng bèn cho Thái
tử hai người”.
Nghe nói vậy, tôi bất giác đờ người ra. Hừ, quan
hệ cha con thân thiết quá nhỉ, có người đẹp cùng nhau hưởng! Mỹ nhân mà
phiên bang dâng tặng như thế nào nhỉ? Là kiểu u Mỹ hay kiểu Nhật Hàn?
Tôi vừa nghĩ đến đây liền thấy máu trên đầu dường như chảy dồn hết xuống phía dưới cơ thể… Có điều chảy xuống lại tìm không thấy chỗ để tập
trung, toàn bộ số máu đó liền quay ngược lên đầu tôi.
Lồng ngực nhất thời sôi sục, mặt thì nóng bừng như phát sốt, có lẽ hiện tượng máu chảy ngược cũng chỉ như thế này mà thôi!
Cố gắng nén sự kích động, tôi hỏi Lục Ly: “Em nhìn thấy hai người đẹp ấy rồi chứ? Trông thế nào?”.
Có lẽ Lục Ly phát hoảng khi nhìn thấy dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của tôi nên
ngây ra một lát, sau đó vội chạy tới đỡ cánh tay tôi, nói: “Nương nương, nương nương chớ vội lo lắng, chỉ tại em nói năng không rõ ràng. Tuy
Thái tử điện hạ đã đưa hai con đàn bà ấy về Xuân Hảo cư nhưng vẫn chưa
làm gì đâu!”.
Hả? Đã đưa mỹ nhân về tẩm điện rồi còn nói chưa làm gì, lừa ai chứ!!!
Bàn tay tóm lấy Lục Ly của tôi run bần bật! Một lúc hai người cơ đấy! Lại
là người đẹp ngoại quốc, gã Tề Thịnh khẩu vị thật không nhẹ! Ti Mệnh
Tinh Quân ơi là Ti Mệnh Tinh Quân! Sao ngài không để cho tôi nhập vào
thân xác của Tề Thịnh cơ chứ!!!
Tôi ngửa cổ bốn mươi lăm độ nhìn lên trần nhà, nước mắt chan chứa trên mặt…
Lục Ly sợ tới mức mắt đỏ hoe: “Nương nương, Thái tử điện hạ thực sự chưa
động chạm đến hai người đẹp ấy, còn chê ngực của họ hở ra nhiều quá, sai người lấy quần áo cho họ thay!”.
A, dám hở tức là phải có cái để hở? Không có gì thì ai dám ăn mặc hở hang cơ chứ?
Nhưng, hở hang à? Nói vậy thì những mỹ nhân này là người u Mỹ rồi!
Ái chà chà! Tề Thịnh ơi là Tề Thịnh, những người đẹp như vậy mà lại bảo họ mặc áo, mặc váy ư? Điểm đặc biệt nhất là ở mông và ngực cơ mà! Bọc kín
như vậy thì anh còn nhìn thấy gì nữa!
Tề Thịnh ơi là Tề Thịnh!
Anh đúng là người thiếu hiểu biết, không biết thưởng thức gì cả, có lẽ
anh chỉ hợp với kiểu cây củi như Giang thị thôi!
Tôi rất muốn đấm ngực giậm chân, chỉ tiếc rằng tâm thì có mà sức thì không.
Nha đầu Lục Ly làm sao hiểu được nỗi khổ trong lòng tôi, vẫn cứ luôn miệng: “Nương nương, tuy bây giờ Thái tử không thể đến được, nhưng cũng đã nói nương nương chịu khó nghỉ ngơi cho khỏe, hai ngày nữa có thời gian Thái tử sẽ tới thăm nương nương!”.
Tôi chỉ thấy đau lòng vì “hai mỹ
nhân phiên bang” của tôi thôi. Nếu giờ vẫn đang ở Đông Cung thì tốt biết bao, dù gì thì tôi ở đó hơn nửa năm đã quen rồi, mỹ nhân toàn bộ đều do tôi quản lý, ít ra còn có thể chấm mút được đôi chút.
Nhưng chỗ này là hành cung! Lại là lần đầu tiên ông đến đây!
Ngay cả Xuân Hảo cư của Tề Thịnh ở đâu, ông còn không biết!
“Này, Lục Ly, ngươi nói xem, liệu Tề Thịnh có mang hai người đẹp ấy về cung không?”, tôi đột nhiên hỏi.
“Không đâu!”, Lục Ly trả lời vừa dứt khoát vừa khẳng định, như thể sợ tôi
không tin, nha đầu ấy còn vỗ ngực cam đoan: “Nương nương yên tâm, hai
con tiện nhân ấy tuyệt đối sẽ không theo chúng ta về cung đâu! Nương
nương nghĩ mà xem, các vũ nữ mà phiên bang tiến cống chỉ là những kẻ hèn mọn, xuất thân bần cùng, lại là dị tộc, làm sao Điện hạ có thể đưa
những người như thế về cung được! Đừng nói là Điện hạ, ngay cả Hoàng
thượng cũng sẽ không mang về, từ trước đến nay trong cung của chúng ta
chưa bao giờ có phi tử là người phiên bang!”.
Những lời này của
Lục Ly khiến tôi cảm thấy bi phẫn muốn chết. Nói vậy là Tề Thịnh dùng
xong liền thuận tay vứt bỏ, ông đây dù chỉ là chấm mút một chút cũng
không được?
Vì chuyện đó tôi buồn suốt hai ngày, tự mình an ủi
không biết bao nhiêu lần, chơi trò nghịch nước với một đoàn người đẹp
trong cung cả nửa ngày mới tạm thời quên đi.
Sau đó, Tề Thịnh bất ngờ tới.
Lúc ấy tôi vẫn đang cùng mấy mỹ nhân ngâm mình trong thủy dục sau điện.
Lục Ly từ ngoài chạy vào, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói với tôi: “Nương nương, Thái tử điện hạ đến, sẽ vào ngay bây giờ đấy!”.
Những người có mặt trong thủy dục đều ngây người. Tôi trấn tĩnh đầu tiên, kêu to: “Mặc quần áo vào! Mau mặc quần áo vào!”.
Các cung nữ, người đẹp từ bốn phía xúm lại, không nói không rằng, đưa tôi
ra khỏi bồn nước, kéo đến một góc thủy dục. Lục Ly đã cầm một chiếc áo
mỏng như cánh ve chờ sẵn.
Tôi cuống lên. Nhầm rồi, nhầm rồi! Ý ta là bảo các người mau mặc quần áo vào, đừng lộ vẻ tươi trẻ ra để tên Tề
Thịnh kia nhìn thấy!
Còn nữa, Lục Ly, thứ trong tay cô là vải màn à?
Lục Ly quấn vải màn cho tôi, miệng không ngừng nói: “Thân hình của nương
nương chắc chắn là đẹp hơn hai con tiện nhân phiên bang ấy nhiều, nhất
định phải để cho Điện hạ thấy một chút!”.
Ôi! Lục Ly, chúng ta đừng có lạy ông tôi ở bụi này như vậy được không?
Tôi bực tới mức suýt hộc máu, không nghĩ rằng vừa há miệng ra thì lập tức
một miếng giấy đỏ được nhét vào, Lục Ly giục: “Nương nương, mím môi một
cái đi, mím mạnh vào!”.
Mím cái đầu cô thì có! Tôi giận dữ gạt tay Lục Ly ra.
Bỗng nghe thấy tiếng các cung nữ líu lo từ phía ngoài: “Điện hạ”.
Tôi quay người lại đã thấy Tề Thịnh bước qua cửa điện.
Lục Ly dẫn đầu các cung nữ hành lễ với Tề Thịnh, sau đó rút lui nhanh như
tránh sấm. Nói cách khác, trong lúc tôi vẫn còn chưa kịp tìm lấy một
chiếc áo để quấn vào người thì trong phòng đã chỉ còn lại tôi và Tề
Thịnh.
Tôi ngẩng lên nhìn Tề Thịnh một cái, cảm thấy hơi lúng túng.
Ánh mắt của Tề Thịnh dừng lại trên người tôi một lát, hơi sững lại, sau đó thì chuyển sang tối dần.
Ôi cha! Lục Ly đã hại tôi rồi! Tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng tôi ngân
lên. Từng là đàn ông nên tất nhiên là tôi biết ánh mắt ấy nói lên điều
gì, lại càng biết rõ phụ nữ trong giây phút này cho dù có làm gì thì
cũng đều khiến đàn ông hiểu theo nghĩa khác.
Quấn chặt tấm áo choàng hơn nữa, đó là cô ta đang thẹn thùng, muốn mà giả vờ từ chối.
Cởi ngay áo ra, vậy cô ta chính là người phóng đãng, nồng nhiệt như lửa.
Kêu lên mấy tiến “chớ có lại gần”, đàn ông sẽ hiểu rằng cô ta đang cố kích thích…
Bạn nói xem, nếu trên người bạn chỉ quấn một tấm khăn choàng mỏng, run rẩy
đứng trước mặt người ấy, sau đó kêu lên: “Không phải là tôi có ý dụ dỗ
anh, tôi không dụ dỗ anh!”.
Ai tin? Hả? Ai tin? Không dụ dỗ anh ta thì quấn vải màn trên người làm gì?
Tóm lại, chuyện đã đến nước này, về cơ bản thì mọi chuyện không còn phụ
thuộc vào thể hiện của bạn, mà là ở chỗ rốt cuộc anh ta có muốn hay
không mà thôi.
Nhưng, lượng máu trong cơ thể con người là có hạn, vì vậy, cái đầu to và cái đầu nhỏ của đàn ông nhìn chung rất khó làm
việc được cùng một lúc.
Đồng thời, do ưu thế về sinh lý hiện tại, tình hình cung cấp máu lên não của tôi tốt hơn hẳn Tề Thịnh, dẫn đến
phản ứng của tôi cũng nhanh hơn Tề Thịnh.
“Điện hạ, Dương Nghiêm đã tới đây”, tôi nói với giọng rất bình tĩnh.
Tề Thịnh hơi ngây người ra, khẽ “ồ” một tiến rồi ngồi lên chiếc chiếu trúc bên cạnh thủy dục.
Tôi thầm thở phào, chỉ cần máu trong người vẫn tuần hoàn là được! Do đó,
tôi tiếp tục cố gắng: “Anh ta mời thiếp sang Thái Hưng chơi”.
“Tự nhiên tỏ ra ân cần, nếu không phải có tà tâm thì cũng là kẻ cướp!”.
Tề Thịnh cụp mắt xuống, trầm ngâm một lúc rồi bỗng nhiên nói: “Hôm nay phụ hoàng đột nhiên hỏi đến chuyện hôn sự của Cửu đệ”.
Tôi ngây ra, hỏi lại: “Sao thế?”.
Tề Thịnh khẽ cười, đáp: “Hoàng hậu nương nương nói, trước khi ra khỏi kinh đã nhắm tiểu thư của mấy nhà rồi, chỉ chờ Cửu đệ chọn lấy một người
trong số đó nữa là xong”.
Tôi hỏi: “Trong số đó chắc hẳn có Trương nhị cô nương?”.
Tề Thịnh liếc xéo tôi một cái, ánh mắt chứa đựng vẻ ngạc nhiên, đáp: “Không sai, đúng là có Trương nhị cô nương”.
Nhà xí huynh nhiều lần thăm dò tôi, Dương Nghiêm mời tôi đi Thái Hưng chơi, Hoàng đế tự nhiên nhắc tới chuyện lấy vợ của Nhà xí huynh, trong số các ứng cử viên lại có Trương nhị cô nương… Trong đầu tôi nhanh chóng xâu
chuỗi các sự việc gần đây lại với nhau. Trong tình huống bình thường,
nhà họ Trương không thể đem hai người con gái gả cho hai phe đối địch
nhau, trừ phi Trương gia đã ở trong tình thế buộc phải bỏ một người.
Và cái người bị bỏ đi ấy, chính là tôi?
Không nén được, tôi hỏi Tề Thịnh: “Nhà họ Trương định từ bỏ thiếp?”.
Tề Thịnh không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Không đúng, lần trước khi tôi về Trương gia, Trương lão thái thái còn ép Tề
Thịnh phải sủng ái Trương thị để sinh quý tử! Thế mà bây giờ lại nhanh
chóng xoay chuyển như vậy. Vì lí do gì? Chỉ là vì đến bây giờ tôi vẫn
chưa có thai ư?
Nghĩ đến đây, tôi bất giác rùng mình, đưa mắt liếc Tề Thịnh một cái.
Tề Thịnh nhếch mép, khẽ cười, đáp: “Con cái chỉ là một mặt, mặt khác là vì Cửu đệ đã ngầm cho nhà họ Trương biết nàng là thái tử phi giả, Trương
thị thực thì đã chết trong lần rơi xuống nước rồi, thái tử phi bây giờ
chỉ là thế thân do ta ngầm nuôi dưỡng mà thôi”.
Tôi chau mày: “Trương gia dễ dàng tin hắn đến thế à?”.
Tề Thịnh lắc đầu: “Tất nhiên là không dễ dàng tin như vậy, vì thế Hoàng
hậu nương nương mới hạ chỉ, truyền cho mấy tiểu thư ứng tuyển đến hành
cung chơi, nói muốn nhân cơ hội này xem xét phẩm hạnh, dung mạo của họ,
nhưng thực ra là để cho nhà họ Trương tới đây một cách danh chính ngôn
thuận”.
Nghe những lời này của Tề Thịnh, trong lòng tôi đã rõ.
Hèn nào mà Dương Nghiêm lại tìm cách để tôi ra khỏi hành cung, vì nếu ở
trong cung, dù là người nhà họ Trương có đến đây thì do cách biệt thân
phận, bọn họ sẽ không dám đến để kiểm chứng xem tôi có thực sự là Trương thị hay không. Nhưng nếu ra khỏi cung rồi thì…
Tôi hỏi Tề Thịnh: “Ai trong số những người nhà họ Trương sẽ đến cùng?”.
Tề Thịnh hơi nhướng mày, đáp với vẻ nửa cười nửa không: “Mẹ đẻ của nàng, Phạm thị”.
Tôi thầm kêu lên trong lòng “Xong rồi!”.
Nếu là người khác thì còn nghĩ ra cách để qua được, nhưng nếu là mẹ đẻ của Trương thị thì dù có tài thánh cũng không lừa được!
Tôi đi đi lại lại quanh thủy dục hai vòng, ruột gan như có lửa đốt, quay
lại hỏi Tề Thịnh: “Chàng nói xem, nên làm thế nào bây giờ?”.
Lúc
này Tề Thịnh có vẻ thanh thản thư nhàn hẳn lên, chân cũng gác lên chiếu
trúc, nửa nằm lên đó, hỏi lại tôi: “Nàng là thế thân mà ta nuôi dưỡng
à?”.
Tôi ngạc nhiên: “Không phải!”.
Tề Thịnh cười: “Vậy thì nàng cuống cái gì?”.
Trời ạ, đây không phải là chuyện cởi hết quần áo rồi đi đi lại lại mấy vòng
trước mặt Phạm thị là xong! Trong trường hợp này, cơ thể của tôi thật sự chẳng có tác dụng gì!
Tôi bước tới, quỳ xuống trước Tề Thịnh,
chỉ vào mũi mình, hỏi anh ta: “Thiếp hỏi chàng, hồi Trương thị còn ở nhà mẹ đẻ thì thích ăn món gì nhất? Thích mặc gì nhất? Thích màu gì? Dùng
phấn gì? Sợ lạnh hay sợ nóng? Bị ốm năm bao nhiêu tuổi, cãi nhau với
những ai? Có bị đánh lúc nào không? Chàng biết tất cả những điều này
chứ?”.
Tề Thịnh không trả lời tôi, ánh mắt ngược lại bỗng trở nên xa xôi.
Tôi thấy cơn giận bừng bừng bốc lên.
Này, tôi chỉ vào mũi tôi, anh nhìn xuống dưới làm gì!
Tôi cố kìm cơn giận, đưa tay ra chặn ngay trước mắt Tề Thịnh, nói với anh
ta vẻ hết sức nghiêm túc: “Người anh em, trước hết chúng ta hãy giải
quyết vấn đề sống còn trước mắt rồi hãy nghĩ đến chuyện chơi bời, hưởng
lạc, được không?”.
Một hồi lâu Tề Thịnh vẫn không động tĩnh gì,
tôi đang định chửi một câu “Mẹ nhà anh!” thì Tề Thịnh đột nhiên chộp lấy cổ tay tôi, kéo xuống, nói một câu không đầu không cuối: “Để ta đưa
nàng tới Dự Châu”.
Tôi ngây người, Tề Thịnh nói tiếp: “Trước khi
Phạm thị tới, ta sẽ đưa nàng đến đại doanh Giang Bắc ở Dự Châu, chỉ để
Lục Ly ở lại đón tiếp Phạm thị. Lục Ly từ trong ra ngoài đều là thật,
chắc chắn có thể làm tiêu tan sự nghi ngờ của Phạm thị!”.
Tôi
thầm tính trong lòng, để Lục Ly hàng thật giá thật ở lại đây đúng là một biện pháp tốt. Có điều đó là biện pháp chữa ngọn chứ không phải là chữa tận gốc.
“Thế còn Trương nhị cô nương thì làm thế nào? Như vậy, Trương gia có thể gả Trương nhị cô nương cho Cửu đệ không?”.
Tề Thịnh nhếch môi, cười: “Ngày nào họ còn chưa thể xác định được nàng là
thật hay giả, thì ngày đó cũng sẽ không mạo hiểm mà chuyển mọi hy vọng
sang Cửu đệ được đâu”.
Nói như vậy có nghĩa là phải kéo dài thời
gian? Nhưng phải kéo đến khi nào thì mới kết thúc giai đoạn một? Tôi
liếc nhìn Tề Thịnh với vẻ nghi ngờ.
Ánh mắt của Tề Thịnh vẫn đưa qua đưa lại trước ngực tôi.
Tôi giận dữ nhưng cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa tay lên che ngực, bụng
chửi thầm: Nhìn đi! Nhìn đi! Còn nhìn nữa thì để hai cục thịt ấy mọc
trên người anh cho mà biết! Để anh ngắm suốt ngày phát chán lên thì
thôi!
Khóe miệng của Tề Thịnh nhếch lên một nụ cười trêu chọc rồi đứng dậy khỏi chiếc chiếu trúc, nói: “Hoàng thượng lệnh cho Hạ Bỉnh Tắc về Thịnh Đô, hộ vệ mấy tiểu thư đến hành cung”.
Hạ Bỉnh Tắc?
Trong đầu tôi chợt hiện lên khuôn mặt tuấn tú với những đường nét góc
cạnh, cả Hạ phu nhân mà Dương Nghiêm gọi là con hổ cái. Chà, phái hắn ta đi đón người cơ à?
Tề Thịnh cúi người xuống sát tôi, khẽ hỏi:
“Nàng thích kiểu đàn ông như thế nào? Là kiểu công tử, ôn tồn dịu dàng
hay kiểu mạnh mẽ, phóng khoáng?”.
Ôi, Tề Thịnh ơi là Tề Thịnh, anh hỏi câu này sai đối tượng rồi, lão đây chẳng thích bất cứ kiểu đàn ông nào cả!
Khuôn mặt của Tề Thịnh rất gần, tôi cảm thấy cả hơi thở của anh ta, mặc dù
đôi mắt sáng hơi nheo lại, nhưng dù có mở to thì đuôi mắt xếch cũng
không mang chút dịu dàng nào, chỉ có khóe môi mới mang một nụ cười nhẹ
nhàng, phảng phất.
Tôi nhìn thẳng vào Tề Thịnh, đáp: “Thiếp chỉ thích người kiểu như Điện hạ”.
“Ồ?”, Tề Thịnh nhướng mày.
Tôi càng trở nên bình tĩnh hơn: “Huống chi, thiếp thích kiểu đàn ông nào
cũng không quan trọng, quan trọng là Trương nhị cô nương thích kiểu đàn
ông như thế nào. Trương nhị cô nương và Cửu đệ vốn là chỗ quen biết cũ, e rằng sớm đã có tình cảm với nhau. Từ Thịnh Đô đến Phụ Bình chỉ là một
chặng đường ngắn ngủi, không lẽ lại dễ dàng để cho Hạ Bỉnh Tắc phá được? Huống chi, tuy đoàn người đông việc nhiều, nhưng chuyện người hộ tống
định làm gì cũng không phải dễ dàng!”.
Tề Thịnh nhìn tôi chăm chăm, khẽ hỏi: “Thế nàng có diệu kế gì không?”.
Vì mạng sống nhỏ bé của mình, tôi quyết tâm liều một phen, lương tâm, đạo đức tạm gác sang một bên đã!
Một tay tôi nắm lại, đập khẽ vào lòng bàn tay kia, hạ thấp giọng, nói:
“Chẳng qua cũng chỉ là mấy tiểu thư, những người đi theo hộ vệ chắc cũng không nhiều, chuyện gặp phải một đám cướp hay thổ phỉ chặn đường là khó tránh khỏi. Sau đó Hạ Bỉnh Tắc nhân lúc náo loạn cứu Trương nhị cô
nương, hai người sẽ có một khoảng thời gian ở riêng với nhau”.
Tề Thịnh nheo mắt lại, chăm chú lắng nghe.
“Sau đó, bảo Hạ Bỉnh Tắc nhất định phải nhớ, nhất định phải nhân cơ hội ấy giữ lấy Trương nhị cô nương!”.
Tề Thịnh đứng dậy, đi lại mấy bước, rồi gật đầu: “Tự đính ước. Ý kiến này hay đấy”.
Tôi kêu lên: “Trời ạ, bây giờ là lúc nào rồi mà còn tự đính ước. Đầu tiên phải làm thế nào để gạo nấu thành cơm mới đúng!”.
Vừa nói xong câu ấy, tôi lập tức thấy hối hận, chỉ muốn tự vả cho mình mấy cái.
Quả nhiên, Tề Thịnh quay người lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ lùng.
Tôi cố gắng nhếch miệng lên, cười khan, nói: “Trong những thời điểm đặc biệt thì phải dùng những cách đặc biệt mà!”.
Tề Thịnh khẽ cười, không nói gì, quay người bước ra khỏi cửa.
Mãi đến lúc đó tôi mới thở phào một cái, ngồi phịch xuống dưới sàn, đưa tay đấm lên ngực. Cứ đấm mãi, đấm mãi, bỗng dưng tôi nhận thấy có gì đó
khác thường. Ồ, sao tôi lại đấm ngực nhỉ? Sao tôi lại dùng cái động tác
của “các bà” như thế nhỉ?
Không lẽ là vì “dì cả” đến, ý thức về giới tính của tôi đã bị cơ thể này đồng hóa rồi?
Tôi đang ngồi ngẩn ra như thế thì Lục Ly đi vào, quỳ xuống trước mặt tôi rồi khẽ gọi với vẻ hốt hoảng.
Tôi ngẩng lên nhìn Lục Ly một lát, nói: “Lục Ly, em đến đây ôm ta một cái”.
Lục Ly nghe vậy, mắt lập tức đỏ hoe, vội tới quỳ sát bên rồi dịu dàng ôm
tôi vào lòng, nói bằng giọng muốn khóc: “Nương nương, nếu nương nương
thấy khó chịu thì cứ khóc đi, đừng cố nén lại trong lòng”.
Tôi ôm chiếc eo mảnh mai của Lục Ly, cả khuôn mặt vùi vào nơi mềm mại nhất trước ngực cô nhưng không sao khóc được.
Xong rồi, thực sự là xong rồi! Rõ ràng đang được mỹ nhân ôm trong lòng thế mà tôi lại chẳng có chút cảm giác nào.