Tề Thịnh đã cho phép
tôi ra khỏi cung, chuyện này cũng không cần phải lén lút làm gì, tôi bảo Tả Ý công khai chuẩn bị mọi thứ cho việc xuất cung.
Khi đến báo
cho Thái hoàng thái hậu thì đúng lúc Tống thái hậu cũng ở đó, tôi không
muốn rắc rối liền hỏi ngắn gọn một câu: “Thần thiếp muốn đi chùa Phúc
Duyên một chuyến, Hoàng tổ mẫu và Mẫu hậu có điều gì cần căn dặn không
ạ?”.
Tống thái Hậu trước giờ vẫn tỏ ra khách khí với tôi, nghe vậy liền lắc đầu theo thói quen.
Thái hoàng thái hậu thì nói với tôi: “Dạo trước đột nhiên mơ thấy một người
bạn cũ đã lâu không gặp, gần đây ta cứ luôn nhớ tới người đó. Hoàng hậu
lần này đến chùa Phúc Duyên thì giúp ta thay mặt người bạn đó dâng Phật
một nén hương nhé”.
Tôi gật đầu.
“Thúy Sơn là một nơi đẹp, nhà ta ở đằng sau núi còn có một điền trang rất rộng, chuyên dẫn nước ở hồ Thanh Thủy vào để tạo cảnh. Lúc nhỏ ta thường đến đó, sau khi lớn
lên còn sống ở đó một thời gian dài…”, Thái hoàng thái hậu chậm chạp lần tràng hạt trong tay, khuôn mặt thoáng chút thảng thốt nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, ngẩng đầu cười: “Bây giờ lúc nào cũng thích nhớ
đến những việc khi còn trẻ, quả là đã già rồi”.
Tôi thầm nghĩ Lão thái thái sống thọ thật đấy, điểm danh một lượt những người cùng thời
với bà cũng không đoán ra người bạn mà bà nhớ tới là ai, giờ còn sống
hay chăng?
Không biết tại sao trong lòng đột nhiên lại cảm thấy
hơi buồn. Con người sống trên thế giới này, cho dù là sống lâu như Lão
thái thái đây thì sao nào? Tính kế đi tính kế lại, đến cuối cùng tất cả
cũng chỉ là hư vô mà thôi.
Nghĩ vậy, tự nhiên tôi thấy việc có đi chùa Phúc Duyên hay không cũng chẳng khác nhau là bao.
Có lẽ tinh thần của tôi sa sút nên khi Tề Thịnh đến thăm Uy nhi đã hỏi: “Sao thế?”.
Tôi nghĩ một lát rồi đáp: “Thần thiếp phận là Hoàng hậu, cho dù có mặc
thường phục đơn giản đến chùa Phúc Duyên cũng khá phiền phức. Sớm biết
thế này, chi bằng bảo Tả Ý thay thần thiếp đi là được rồi, hà tất phải
đích thân đi”.
Tề Thịnh nghe rồi cũng không nói gì.
Chẳng
ngờ sáng sớm hôm sau Tả Ý đã lôi tôi ra khỏi chăn, nhân lúc tôi còn chưa tỉnh giấc hẳn, tự mình mặc cho tôi một bộ trang phục kiểu cách khác hẳn với ngày thường, sau đó ấn tôi ngồi trước bàn trang điểm.
Mi mắt tôi vẫn còn dính chặt vào nhau, vừa ngủ gà ngủ gật vừa hỏi Tả Ý: “Vẫn
chưa đến giờ vấn an mà, hôm nay làm sao mà sớm vậy? Còn nữa, người đâu?
Sao chỉ có mình ngươi hầu hạ ta?”.
Giọng nói của Tả Ý không giấu
được xúc động, cô ghé sát tai tôi nói thầm: “Hoàng Thượng vừa sai người
đến nói muốn nương nương trang điểm như thế này”.
Tôi giật mình,
đầu óc vẫn còn lơ mơ thì đã bị Tả Ý chụp một cái mũ có mạng che mặt, sau đó bị cô kéo đi, rón ra rón rén ra khỏi nội điện, lòng vòng một hồi mới ra khỏi cung Hưng Thánh.
Ở phía sau cung Hưng Thánh có một cỗ xe ngựa xoàng xĩnh đang chờ, Tả Ý vừa kéo tôi đến trước xe, phu xe đứng
đợi bên cạnh đã nhanh chóng đặt chiếc bậc để chân xuống, nói với tôi:
“Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đang ở trong xe chờ người”.
Tề Thịnh? Anh ta ở trong xe chờ tôi?
Trong lúc tôi còn đang ngạc nhiên thì Tả Ý đã đỡ tôi lên xe, khẽ nói: “Nô tì
đi theo sau, nương nương có chuyện gì cứ cho gọi nô tì”, nói rồi thay
tôi vén mành che cửa xe ngựa.
Trong xe, Tề Thịnh mặc trang phục
của các sĩ tử bình thường ngồi dựa vào thành xe, nghe tiếng liền đưa mắt lên bình thản nhìn tôi.
Tôi ngơ ngác, ngoan ngoãn bước vào
trong. Thùng xe không lớn nhưng được sắp xếp rất tinh tế và dễ chịu, đệm lót đầy đủ, mặc dù đều không còn mới, có điều nhìn kỹ thì thấy các chi
tiết nhỏ đều rất tinh xảo.
Tóm lại một câu, xa xỉ đội lốt bình dân!
Tề Thịnh chỉ nhìn tôi một lượt rồi ngoảnh đi chỗ khác, dựa vào chiếc đệm mềm mại, nhắm mắt thư giãn, miệng khé nói: “Đi thôi”.
Bên ngoài có người cung kính đáp lại một tiếng: “Vâng”, sau đó xe ngựa từ từ chuyển động.
Từ đầu đến cuối, Tề Thịnh không nói với tôi câu nào, cũng không nói anh ta muốn đưa tôi đi đâu.
Thùng xe ngựa này nhỏ hơn nhiều so với cái xe ngựa của thái tử mà tôi đã ngồi ngày trước, Tề Thịnh duỗi chân tay, tôi chỉ còn cách ngoan ngoãn nửa
ngồi nửa quỳ một cách quy củ để tránh chạm vào người anh ta.
Mặc dù vậy, hai người dường như vẫn có thể nghe rõ hơi thở của nhau.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất không thoải mái. Ngoài lúc ở trên giường, tôi
rất ít khi ở gần Tề Thịnh như bây giờ, đặc biệt là lúc quần áo chỉnh tề
thế này. Không hiểu sao tôi cảm thấy khi tôi và anh ta trần truồng đối
diện với nhau còn thoải mái hơn tình trạng bây giờ.
Tôi nhấc
chiếc mạng che mặt để sang một bên, quan sát kỹ một lượt đồ dùng trong
xe, cuối cùng ánh mắt không thể không dừng lại trên người Tề Thịnh. Anh
ta mặc dù đang nhắm mắt nhưng lông mi thỉnh thoảng lại hơi giật giật, rõ ràng là không ngủ.
Nghĩ một lúc, tôi lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng ăn sáng chưa?”.
Tề Thịnh mở mắt nhìn tôi.
Theo bản năng, tôi vội vàng giải thích: “Thiếp không đói, quả thực không đói, thiếp chỉ hỏi vậy thôi”.
Khóe miệng Tề Thịnh thấp thoáng nụ cười, nhẹ nhàng nâng người dậy rút từ
dưới chiếc trà kỉ ra một tráp đưa cho tôi, nói: “Ăn đi”.
Tôi mở ra nhìn, ôi, đồ ăn trong tráp quả thật vô cùng đa dạng, không khách khí liền nhón lấy thức ăn lên thưởng thức.
Tề Thịnh vẫn giữ bộ dạng uể oải tựa vào đệm, thờ ơ hỏi tôi: “Cũng không hỏi đang đi đâu sao?”.
Chuyện đó có gì phải hỏi? Có mỗi cái xe, người cũng từng đó, còn có thể đi đâu nữa? Chẳng lẽ còn muốn đưa tôi đến quan sát chiến trận ở Vân Tây? Tôi
đâu phải là kẻ ngốc, ngay cả chuyện này cũng không đoán ra.
Tôi dừng lại, nuốt vội miếng thức ăn ở trong miệng rồi mới hỏi: “Không phải là đi chùa Phúc Duyên ở Thúy Sơn sao?”.
Tôi thấy lông mày Tề Thịnh dựng lên.
Tôi giả bộ không nhìn thấy, tiếp tục cúi đầu ăn. Đang ăn thì Tề Thịnh đột
nhiên ghé lại gần, cầm lấy nửa miếng bánh điểm tâm còn lại trong tay
tôi, hỏi khẽ: “Ngon thế cơ à?”, nói rồi liền đưa miếng bánh vào miệng
mình.
Tôi sững sờ nhìn Tề Thịnh, Tề Thịnh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực, dường như đang mong đợi điều gì đó.
Tôi thật sự rất muốn mặt mình đỏ lên để thể hiện thái độ ngượng ngùng, xấu
hổ, thế nhưng trình độ tán tỉnh thế này không thể khiến mặt tôi đỏ lên
được!
Kỹ năng tán gái này tôi đã không thèm dùng từ lâu lắm rồi.
Nếu là Tề Thịnh thì vừa rồi tôi đã nắm chặt lấy tay tôi, trực tiếp dùng
nó để bón bánh cho mình, tiện thể dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên đầu mấy
ngón tay ấy.
Đó mới gọi là tán tỉnh, đó mới gọi là ve vãn, hiểu chưa?
Đi theo cây củi khô Giang thị kia, quả nhiên chẳng thể khá lên được.
Tôi nhìn Tề Thịnh với vẻ thương hại, lấy trong hộp thức ăn một món khác đưa cho anh ta, hỏi với vẻ nghiêm túc: “Nửa miếng có đủ không? Hay cả miếng nhé?”.
Sắc mặt Tề Thịnh lạnh đi, hít một hơi thật sâu rồi lại
dựa vào đệm mềm nhắm mắt thư giãn. Tề Thịnh cứ nằm như thế hơn nửa quãng đường chẳng nói thêm câu nào nữa.
Theo tôi ấy mà, rõ ràng là anh ta không muốn ngủ nhưng lại cứ nhắm mắt giả vờ ngủ, việc này thực chẳng dễ chút nào, đặc biệt còn phải giả vờ lâu đến thế.
Nếu để anh ta có một chặng đường “không dễ dàng” như thế thì sau này khó tránh khỏi việc trả thù tôi.
Tôi nghĩ một chút rồi chống tay, hạ thấp người xuống ghé về phía Tề Thịnh, khẽ hỏi: “Nói chuyện vài câu đi?”.
Tề Thịnh vẫn không mở mắt, rất kiêu ngạo, thờ ơ “ừ” một tiếng.
Tôi giơ tay làm động tác “ta khinh thường anh”, nhưng miệng thì vẫn nghiêm túc hỏi: “Chiến sự ở Vân Tây thế nào rồi?”.
Tề Thịnh lúc này mới mở to mắt, con ngươi đen bình lặng không chút gợn,
nhìn tôi một lát rồi mới trả lời: “Rất suôn sẻ, nếu không có gì bất trắc thì đầu năm sau chiến sự có thể kết thúc”.
Nói xong Tề Thịnh liền lặng lẽ nhìn tôi, dường như đang đợi tôi hỏi tiếp.
Tôi trịnh trọng gật đầu, sau đó vẻ mặt căng thẳng nhìn chăm chăm vào anh ta, hỏi: “Chúng ta ăn cơm trưa ở đâu?”.
Nét mặt Tề Thịnh hơi đờ ra một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu.
Tôi bật cười, vội đưa tay ra vỗ nhè nhẹ vào ngực cho anh ta dễ thở: “Đùa
chút thôi, khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, đừng lúc nào mặt
mày cũng đăm chiêu căng thẳng thế, như vậy là có lỗi với phong cảnh tươi đẹp bên ngoài đấy”.
Nói rồi tôi nghiêng người, đưa tay vén chiếc rèm bên cạnh Tề Thịnh lên.
Bên ngoài là cảnh vật đầu hạ, cây cối xanh tốt, hoa cỏ đua sắc, đến cả làn
gió thổi vào mặt cũng thấy ấm áp, hít vào thật dễ chịu.
Tôi quay
đầu nhìn Tề Thịnh, thấy anh ta không ngắm nhìn cảnh bên ngoài mà đang
nhìn chằm chằm vào ngực tôi. Tôi cúi đầu xuống, quả nhiên ngọn núi ở đó
đang phập phồng, dào dạt sức xuân.
Tôi thở dài, khom người đứng
dậy rồi bước qua trà kỉ, ngồi lên đùi Tề Thịnh, cởi đai áo trong sự ngỡ
ngàng của anh ta, rồi từ từ cúi người xuống.
Thân thể Tề Thịnh cứng lại, cơ bắp toàn thân căng ra, hơi thở lập tức trở nên gấp gáp, vô thức đưa tay vòng qua eo tôi.
Tôi chạm nhẹ vào môi Tề Thịnh, cuối cùng dừng lại ở bên cổ anh ta, khẽ nói: “Sau cái đêm ngủ lại ở cung Đại Minh đó, Giang thị đã chặn đường mỉa
mai thiếp là dùng sắc đẹp quyến rũ Hoàng thượng, nhưng cô ta không biết
thiếp cảm kích từ ‘sắc’ đó dường nào đâu. Sau khi chàng loại trừ tất cả
vây cánh của thiếp, thiếp vẫn còn tấm thân này có thể lấy lòng chàng,
cho dù thiếp không thể làm phượng hoàng bay lượn trên chín tầng mây thì
cũng có thể làm một con chim tước trong chiếc lồng vàng, tránh được
sương gió, không phải chịu nắng mưa, quả là may mắn, rất may mắn”.
Nói xong tôi cắn nhẹ vào tai Tề Thịnh.
Bàn tay Tề Thịnh đặt trên lưng tôi từ từ nắm chặt lại, cuối cùng từ tốn
nhưng kiên quyết đẩy ra, cúi xuống lặng lẽ chỉnh lại quần áo có phần xộc xệch của tôi, đến khi buộc xong cái dây áo cuối cùng mới cất giọng bình thản: “Nàng không phải chim tước, nàng là hoàng hậu của ta, là người vợ sẽ kề vai sát cánh cùng Tề Thịnh ta trông coi thiên hạ từ nay về sau”.
Tôi hơi ngạc nhiên, hoài nghi nhìn Tề Thịnh.
Tề Thịnh đưa mắt lên nhìn tôi, nói: “Nàng không cần phải tính kế với ta.
Ta sẽ đáp ứng nàng bởi vì ta có thể nghe được việc mà ta muốn biết từ
trong lời nói của nàng. Giả dụ nói đến Giang thị, mặc dù chỉ là muốn
dành cho cô ta một sự trả thù nho nhỏ, nhưng cũng cho thấy nàng đã có sự ghen tị của phái nữ”.
Tề Thịnh cười nhạt, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, chậm rãi nói: “Hay ghen tị, dễ thay đổi, thậm chí là ham hư vinh,
ngang ngược, tất cả những điều nàng mất đi mười mấy năm về trước ta đều
có thể từ từ tìm lại cho nàng. Ta sẽ tha thứ cho nàng, bao dung nàng,
chiều chuộng nàng, yêu thương nàng cho đến khi nàng bằng lòng nắm chặt
tay ta, kề vai sát cánh cùng ta”.
Tôi choáng váng đến nỗi chẳng nói được gì, vô thức lùi lại phía sau một bước, kinh ngạc nhìn Tề Thịnh.
Mẹ kiếp, đây có phải là Tề Thịnh không? Không phải đang bị nam chính của tiểu thuyết tình cảm ám vào người đấy chứ?
Tề Thịnh nhìn bộ dạng tôi như vậy, bật cười một tiếng, hỏi: “Thế nào? Sợ rồi à? Chẳng lẽ chỉ có nàng biết đóng kịch sao?”.
Tôi sững ra chốc lát rồi mới thực lát rồi mới thực lòng khen: “Hoàng thượng quả nhiên là bất phàm, khâm phục, khâm phục, thần thiếp khâm phục”.
Tề Thịnh cười mỉa mai, rời ánh mắt đi nơi khác.
Bất giác tôi thầm than, xuống khỏi giường một cái, trí tuệ của người đàn
ông này quả nhiên được nâng lên rất nhiều. Đương nhiên, tôi cũng cần
kiểm điểm lại bản thân, diễn xuất vẫn chưa thành thục, sau này phải rèn
luyện thêm, còn phải học Lục Ly và Tả Ý diễn phần khóc nữa. Lúc thích
hợp cũng có thể học hỏi ông vua của phái thực lực vài phần kỹ xảo.
Tề Thịnh bên cạnh không nói gì, chỉ vén mành xe lên, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Chùa Phúc Duyên được xây dựng ở lưng chừng Thúy Sơn, đã có hơn bốn trăm năm
lịch sử, hương khói nghi ngút cả ngày. Xe ngựa lên núi không tiện, đến
chân núi liền dừng lại, Tề Thịnh xuống xe trước, còn tốt bụng quay người đỡ tôi, sau đó dẫn tôi hòa vào đoàn người lên núi thắp hương.
Tôi cho rằng đã đi cầu Phật, thành tâm hay không khoan hãy nói nhưng lễ
nghi nhất định phải đầy đủ. Thế là vào đến chùa, nhìn thấy tượng Phật
nào tôi cũng đều cúi lạy, chỉ sợ mình bỏ sót mất vị nào thì hỏng.
Tề Thịnh thấy tôi cầu khấn thành kính như thế, thỉnh thoảng cũng lạy theo.
Khi đến trước tượng Quan Thế m Bồ Tát, Tề Thịnh bên cạnh cũng lầm bầm cầu
nguyện, tôi thực sự không nén được, bèn ngoảnh đầu sang hỏi anh ta:
“Chàng cầu gì thế?”.
Mắt Tề Thịnh hơi khép, điệu bộ rất thành kính, đáp: “Cầu cho người bên cạnh ta sẽ được như những điều mà ta cầu xin”.
Lời nói này có hơi lòng vòng, tôi suy nghĩ một lúc mới hiểu rõ ý của anh
ta, liền thấy chột dạ, vội quay người sang khấn Quan Thế m Bồ Tát, thầm
cầu nguyện: Bồ Tát, chuyện này người nhất định phải học phương Tây,
nhường phụ nữ trước.
Cứ một đường thấy Phật là khấn như thế, dập
đầu lên dập đầu xuống không biết bao nhiêu lần, tôi bắt đầu xây xẩm mặt
mày. Đến khi lạy Phổ Hiền Bồ Tát xong đi ra, nếu không nhờ Tề Thịnh đứng bên cạnh kéo lại thì tôi đã va phải cửa điện rồi.
Tề Thịnh chau mày nhìn tôi, hỏi: “Làm sao thế?”.
Tôi nghĩ một lát, đáp: “Có lẽ vừa rồi khấn chưa thành tâm lắm, hay là quay lại khấn lần nữa đi”.
Nói xong bèn quỳ xuống đệm cói, nghiêm túc dập đầu ba cái.
Tề Thịnh cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, kéo tôi lên, chẳng nói chẳng rằng lôi ra khỏi điện.
Tôi đoán anh chàng này chắc lại có chỗ nào không ổn rồi, quyết định không
hỏi câu nào, chỉ im lặng đi theo. Một lát sau chúng tôi ra khỏi chùa,
tiến vào phía sau núi.
Lúc này Tề Thịnh mới đi chậm lại nhưng vẫn không buông tay tôi ra, kéo đi chầm chậm men theo con đường đá nhỏ trên núi. Nhưng cho dù đi chậm như vậy, Tả Ý và tiểu nội thị cải trang kia
vẫn bị bỏ rơi ở đằng sau, còn mấy tên ám vệ đang âm thầm theo sau thì
hầu như chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tôi lờ mờ hiểu ra, có lẽ Tề Thịnh đang muốn hẹn hò với tôi.
Hẹn hò, chuyện này trước đây tôi cũng làm thường xuyên, khi nào thì dắt
tay, khi nào thì ôm eo, thành thục từ lâu rồi, dù bây giờ giới tính đã
thay đổi, nhưng cũng chỉ là chuyển từ tấn công sang phòng thủ mà thôi,
chẳng có gì là khó. Có điều, Tề Thịnh là người thâm sâu, từ trước tới
giờ không bao giờ làm việc vô nghĩa, hôm nay anh ta lại khác hẳn với mọi khi khiến tôi cảm thấy hơi bất an.
Không lẽ còn cái bẫy nào đang chờ tôi phía trước?
Nghĩ thế, tôi lại càng thấy căng thẳng, chẳng còn tâm trí nào mà thưởng thức phong cảnh nữa, chỉ quan sát Tề Thịnh, chú ý nhất cử nhất động của anh
ta.
Tề Thịnh vừa đi vừa nói cho tôi cây này ai trồng, bàn cờ đá này ai đã từng chơi, tấm bia đá này do ai tạc…
Tôi đối đáp cẩn thận, cảm thấy trong từng câu nói của Tề Thịnh đều chứa đựng những ý tứ rất sâu xa.
Đi thêm được một lúc, Tề Thịnh bỗng nhiên dừng lại, quay người nhìn tôi hồi lâu rồi thở dài nói: “Quay về thôi”.
Cuối cùng tôi cũng đã có thể thở phào, vội vàng gật đầu: “Được ạ, được ạ”.
Đang định quay người lại thì đột nhiên nghe thấy một tràng cười trong trẻo
của phái nữ từ phía trước vọng lại, đưa mắt nhìn thì thấy mấy cô gái trẻ trang điểm quý phái được một đám người vây quanh đang đi từ trên núi
xuống.
Khi khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của quận chúa Chiêu Dương lộ ra từ đám đông, tôi bỗng nhiên ý thức được, cuối cùng cái bẫy cũng đã
xuất hiện.
Cô gái xinh xắn này, mặc dù tôi chưa tiếp xúc nhiều, nhưng ấn tượng thì vô cùng sâu sắc.
Lần thứ nhất là ở bữa tiệc gia đình vào dịp Tết Nguyên tiêu năm kia, cô ta
mời tôi đi xem hoa đăng, nhưng lại đưa tôi đi bắt gian. Kết quả là tôi
bị Tề Thịnh giam lỏng đúng ba tháng, mọi người trong cung truyền nhau
rằng Thái tử phi vì mặc đồ đỏ mà trúng tà.
Lần thứ hai là trên
đường đi hành cung nghỉ ngơi vào năm ngoái, cô ta lừa tôi xuống xe ngựa
để đi ngắm cảnh xuân, nhưng kết quả là dẫn tôi đến trước mặt Nhà xí
huynh. Qua một hồi dò hỏi, Nhà xí huynh cuối cùng cũng nhận định tôi là
kẻ giả mạo. Cho nên trên Uyển Giang, Tề Thịnh và Nhà xí huynh ngấm ngầm
đấu đá nhau, tôi cũng suýt nữa thì mất mạng rồi.
Lần gặp mặt này, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bé thoáng nét ngạc nhiên, bất ngờ, nhưng ngay sau đó đã nở nụ cười rực rỡ.
Tôi khẽ hỏi Tề Thịnh: “Chàng hẹn cô ta đến à?”.
Tề Thịnh khẽ lắc đầu, buông tay tôi ra.
Quận chúa Chiêu Dương bỏ rơi mấy cô gái đi cùng, một mình vui vẻ chạy lại phía tôi và Tề Thịnh.
Tôi liếc thấy xung quanh bỗng chốc xuất hiện thêm rất nhiều người khác, lặng lẽ vây lấy Tề Thịnh.
Tề Thịnh hơi nhấc tay lên, những bóng người kia khựng lại rồi biến mất trong nháy mắt.
Tôi đang kinh ngạc trước khả năng thoắt ẩn, thoắt hiện của số ám vệ này thì Quận chúa Chiêu Dương đã chạy đến trước mặt, hành lễ qua loa với tôi và Tề Thịnh rồi cười hì hì hỏi: “Tam ca, Tam tẩu, hai người cũng đến đây
du ngoạn sao?”.
Tề Thịnh đứng thứ ba trong số các anh em, khi Tề
Thịnh còn là thái tử, Nhà xí huynh thỉnh thoảng cũng gọi anh ta là Tam
ca, nhưng từ sau khi Tề Thịnh lên ngôi thì anh ta đã lên thứ bậc khác
nên không ai dám gọi là Tam ca nữa.
Bây giờ, Quận chúa Chiêu
Dương xưng hô như vậy, cho thấy hai vấn đề: Thứ nhất, cô bé này suy nghĩ rất linh hoạt vừa nhìn cách ăn mặc của tôi và Tề Thịnh liền biết chúng
tôi bí mật ra ngoài, tất nhiên không muốn để người khác biết thân phận
của mình. Thứ hai, cô bé này da mặt cũng rất dày, bất luận quan hệ hai
bên thế nào thì ngoài miệng nhất định phải tỏ ra thân mật.
Tề Thịnh chắp tay sau lưng, khẽ gật đầu.
Quận chúa Chiêu Dương nhìn tôi cười, nói như làm nũng: “Lâu ngày không gặp
Tam tẩu, Tam tẩu cũng không mời muội đi chơi. Quà muội tặng đầy tháng Uy nhi, Tam tẩu đã xem chưa? Có thích không?”, sau đó không đợi tôi lên
tiếng, cô liền tiến đến ôm lấy một cánh tay tôi, cười: “Khó khăn lắm mới gặp được tẩu ở ngoài thế này, không thể dễ dàng bỏ qua được. Đồ ăn chay trong chùa Phúc Duyên rất nổi tiếng, muội và mấy người bạn đang định đi ăn thử, tẩu tẩu đi cùng bọn muội luôn nhé!”.
Nói thì nói vậy,
nhưng tay lại âm thầm nhéo tôi một cái. Tôi chẳng có gì để nói, cô muốn
giở trò gì thì cứ việc giở trò đi, nhưng sao lại muốn làm trước mặt Tề
Thịnh? Cuộc gặp thật trùng hợp, lời mời thật vô lý… Cô đào cái bẫy lớn
nhưng lại không thèm che miệng hố lại, thiếu mỗi nước đánh dấu bốn phía, đề biển “Chỗ này có bẫy” nữa thôi. Cô bảo ta làm thế nào mà nhảy xuống
cái bẫy ấy được bây giờ?
Cho dù ta có muốn nhảy xuống cái bẫy đó thì cũng chẳng có gan!
Tôi vội vàng vùng khỏi bàn tay của Quận chúa Chiêu Dương, dịch sang phía Tề Thịnh một bước, qua đó thể hiện rõ lập trường kiên định của mình, tiếp
theo ngẩng đầu lên nhìn Tề Thịnh, đợi phản ứng của anh ta.
Tề Thịnh cười lạnh nhạt, thay tôi từ chối: “Trong nhà đang có việc, tẩu tẩu của muội phải về cùng ta”.
Chiêu Dương nghe thấy có vẻ thất vọng, trề môi ra, nhưng nhanh chóng vui vẻ
trở lại, cười nói: “Vài ngày nữa muội sẽ đến vấn an Thái hoàng thái hậu, lúc đó sẽ qua thăm tẩu tẩu vậy, Tam ca không ngăn cản muội chứ?”.
Lần này Tề Thịnh chỉ nhếch môi lên chứ chẳng thèm nói lời nào.
Chiêu Dương có lẽ cũng thấy mất hứng, song vẫn mỉm cười, làm nũng thêm mấy
câu rồi mới cáo biệt chúng tôi. Mấy cô gái đi cùng cô ta đang đứng ở
đằng xa đợi, mặc dù đều ra vẻ ngắm phong cảnh song thỉnh thoảng lại nhìn sang bên này. Chiêu Dương trở về không biết đã nói những gì mà khiến
tất cả đều quay lại nhìn chúng tôi, có người còn dùng khăn che miệng
cười.
Tề Thịnh làm như không nhìn thấy, điềm tĩnh cầm tay tôi, men theo một con đường khác để xuống núi.
Đi được tầm chục mét, vượt qua hai chỗ ngoặt thì không nhìn thấy Chiêu
Dương và đám người kia đâu nữa. Lúc này tôi mới túm lấy Tề Thịnh, hỏi:
“Tại sao trùng hợp vậy nhỉ?”.
Tề Thịnh quay người lại nhìn tôi,
nói: “Cửu đệ muốn gặp nàng. Nếu ta đoán không lầm thì hiện tại Cửu đệ
cũng đang ở trên ngọn núi này”.
Một câu nói đơn giản như vậy nhưng lại khiến tôi sợ đến chết đi sống lại.
Tôi và Tề Thịnh mặc thường phục dạo chơi Thúy Sơn, việc này nếu có truyền
ra thì sẽ là một giai thoại về tình cảm sâu đậm giữa Hoàng thượng và
Hoàng hậu, nhưng nếu tôi và Nhà xí huynh bị bắt quả tang ở đây thì không phải là gặp mặt bình thường, mà thành hẹn hò trai gái rồi.
Thật ra tôi cũng muốn gặp riêng Nhà xí huynh, có những lời không thể nào chuyển qua người khác mà phải nói trực tiếp với nhau.
Có điều tôi vẫn sống chưa đủ, ở trước mặt Tề Thịnh, đánh chết tôi cũng không dám nói mình muốn gặp Nhà xí huynh.
Tôi bình tĩnh lắc đầu, kiên quyết nói: “Không muốn”.
Tề Thịnh cười cười, quay người bỏ đi.
Tôi đứng đơ ra một lát rồi mới đuổi theo, gọi: “Này!”.
Tề Thịnh dừng lại.
Tôi vốn muốn hỏi xem có phải anh ta sớm đã đoán được rằng Nhà xí huynh muốn gặp tôi nên mới đưa tôi đến Thúy Sơn, tạo cơ hội cho hai chúng tôi được gặp nhau hay không. Có điều lời đến cửa miệng rồi thì tôi đột nhiên lại đổi giọng, hỏi Tề Thịnh: “Chúng ta ăn trưa ở đâu?”.
Tề Thịnh hơi thần người trong mấy giây, sau đó hỏi tôi: “Nàng có muốn ăn đồ chay trong chùa này không?”.
Tiểu mỹ nhân Chiêu Dương kia đã nói là muốn ăn đồ chay trong chùa, nếu tôi
đến đó chắc chắn sẽ gặp cô ta. Hiện tại đang là giai đoạn nhạy cảm, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Thiếp không thích ăn đồ chay”.
Tề Thịnh nói: “Được rồi, chúng
ta về Thịnh Đô đã. Ta biết một quán ăn đồ ăn rất ngon, đưa nàng đến ăn
thử nhé”, nói xong liền dẫn tôi xuống núi.
Thúy Sơn cách Thịnh Đô gần hai mươi dặm, lúc này xuống núi, dù có đi nhanh cỡ nào thì về thành cũng quá trưa mất rồi. Tôi sờ cái bụng trống rỗng, thấy hối hận lúc
sáng sao không ăn thêm một chút.
Tề Thịnh đi trước vẻ rất thoải
mái, tôi đi đằng sau cố ý giảm tốc độ để đợi Tả Ý đuổi kịp. Chẳng ngờ
thấy tôi đi chậm lại, Tả Ý cũng đi chậm lại theo, duy trì khoảng cách
tầm hai, ba mươi bước.
Chẳng còn cách nào, tôi đành quay người lại vẫy cô.
Tả Ý hơi ngỡ ngàng, lúc này mới vội vàng chạy lại, khẽ hỏi tôi: “Phu nhân có gì sai bảo ạ?”.
Tôi đói quá, trán đã vã cả mồ hôi, tay túm lấy vạt áo của cô, run rẩy hỏi: “Có đồ ăn không?”.
Tả Ý bị tôi dọa, một lúc sau mới run rẩy lôi ra nửa cái bánh hoa hồng bọc
trong khăn tay: “Lúc nãy nô tì thèm quá, giờ chỉ còn ngần này thôi”.
Nửa cái thì nửa cái, dù sao cũng đỡ đói.
Tôi vừa cho nửa miếng bánh vào miệng thì Tề Thịnh đi đằng trước không biết đã quay lại từ lúc nào, nhìn tôi hỏi: “Đói rồi à?”.
Đói rồi à? Sáng sớm đã bị anh lôi dậy, trên xe ngựa khó khăn lắm mới kiếm
được chút điểm tâm, lại bị người nào đó ăn mất một nửa. Cả buổi sáng còn leo núi, khấu đầu lạy Phật, bây giờ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi,
tôi không đói được sao?
Tôi quả thực rất muốn ôm lấy chân anh ta mà khóc lên: “Ông nội của tôi ơi, tôi thực sự đói lắm rồi!”.
Có lẽ ánh mắt đã bán đứng tôi, mặc dù tôi không trả lời nhưng Tề Thịnh lại khẽ cười, nói: “Nhìn nàng kìa, mới có một bữa chưa ăn mà đã thế rồi.
trước đây khi ở trong quân đội, ta đã từng có lúc ba ngày không có hạt
cơm nào vào bụng mà cũng chẳng đến nỗi như nàng lúc này”.
Miệng thì nói vậy nhưng tay Tề Thịnh lại kéo tôi đi, bước chân còn nhanh hơn lúc nãy.
Vừa ở đằng sau núi đi ra thì một thị vệ chạy tới, sắc mặt sợ hãi, đến gần
bên Tề Thịnh nói nhỏ: “Chủ tử, xe ngựa ở dưới núi bị người ta phá hỏng
rồi”.
Tôi hoảng sợ, quay đầu lại nhìn Tề Thịnh thì nghe thấy anh ta lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
Tên thị vệ vội bẩm báo chi tiết, nói đơn giản thì là “chuyện bất ngờ”.
Vì chùa Phúc Duyên hương hỏa hung thịnh, người đến rất đông, xe ngựa cũng
nhiều, dưới núi có dành riêng một cái sân chuyên để cho mọi người đỗ xe. Một số tiểu thương đầu óc linh hoạt đã sớm nghĩ ra việc tới đây bán đồ
ăn cho đầy tớ và phu xe, dần dần nơi đây trở thành một cái chợ khá lớn,
đến cả đoàn tạp kĩ cũng kéo tới làm ăn.
Sau khi xuống xe, tôi và
Tề Thịnh đã lên thẳng núi, các ám vệ cũng đi theo chúng tôi, chỉ còn lại phu xe và hai thị vệ mặc thường phục ở lại dưới núi. Mấy người bọn họ
sợ xảy ra chuyện nên không dám đi lung tung, chỉ ngồi trông xe đợi chúng tôi xuống. Ai ngờ, ngươi không gây chuyện không có nghĩa là chuyện
không tìm tới ngươi. Chẳng hiểu sao, con ngựa của cỗ xe đột nhiên hoảng
sợ, trong chốc lát chạy loạn cả lên.
Cả sân bỗng chốc nhốn nháo,
ai cũng lo tránh khỏi chiếc xe ngựa kia. Đoàn tạp kĩ vốn đang tổ chức
trò quăng đĩa qua vòng lửa, nhìn thấy thế cũng cuống lên, tiện tay ném
chiếc đĩa lửa đi, không may lại ném đúng vào cỗ xe ngựa của chúng tôi.
Cái đĩa đang cháy rừng rực, trong xe lại có đồ dễ bắt lửa, chốc lát đã thiêu rụi cả thùng xe.
Phu xe và hai tên thị vệ chỉ lo khống chế con ngựa đang sợ hãi ở đằng trước xe mà không chú ý dập lửa, đến khi nhớ ra, mặc dù đã cứu được ngựa
nhưng chiếc xe đã bị thiêu trụi để lộ ra cả thanh thép bên trong.
Đây đúng là sự việc “bất ngờ”!
Nét mặt Tề Thịnh vẫn bình thản, nhưng ánh mắt thì tối sầm lại.
Chùa Phúc Duyên cách Thịnh Đô hai mươi dặm, thời đại này lại không có phương tiện giao thông công cộng nào, cho nên mọi người đến dâng hương chỉ có
thể chọn ba cách đề di chuyển:
Một là cưỡi ngựa, cưỡi lừa. Điều
này hoàn toàn phụ thuộc vào sở thích cá nhân của mỗi người, thích ra vẻ
phóng khoáng thì cưỡi ngựa, muốn an toàn thì cưỡi lừa. Đương nhiên cá
biệt có những người vô cùng cá tính thì cưỡi trâu.
Hai là ngồi
xe, xe ngựa hay xe bò thì phải xem điều kiện kinh tế của người ấy. Đa số những gia đình giàu có đều ngồi xe ngựa được trang trí rất đẹp, còn các gia đình bình thường thì ngồi xe bò, mặc dù chậm một chút nhưng cũng
hơn phải đi bộ.
Số còn lại là những người không có tiền, chỉ có thể đi bằng đôi chân của mình.
Tình hình trước mắt của chúng tôi, mặc dù không có xe nhưng vẫn còn ngựa, vẫn chưa thể coi là tồi tệ nhất.
Vấn đề là hôm nay tôi mặc váy, nếu muốn cưỡi ngựa thì không được tiện lắm.
Kế hoạch lúc này là bảo người phi nước đại trở về kinh thành rồi đánh xe đến đón chúng tôi. Nếu vậy, sợ là bữa trưa của tôi chắc phải đợi đến
tối rồi.
Nghĩ thế, tôi đưa tay xoa bụng theo bản năng.
Tề Thịnh đứng lặng lẽ một lúc tự nhiên bật cười, quay đầu lại nói với tôi: “Đi thôi, chúng ta cũng vào chùa ăn chay đi”.
Tôi và Tề Thịnh ở bên nhau đã lâu, ít nhiều cũng hiểu tính cách của anh ta, vì vậy không khỏi thầm than, phen này Nhà xí huynh đã chọc giận anh ta
thật rồi. Tôi chợt thấy hơi lạ, nếu Nhà xí huynh chỉ muốn lén gặp tôi
thì đâu cần phải làm như vậy. Anh ta là một vương gia, lại có mẹ đẻ là
thái hậu, cứ cho là trong cung có rất nhiều tai mắt thì cũng không phải
không có cách gì để gặp tôi, hà tất phải làm lớn chuyện như vậy.
Tôi đi theo Tề Thịnh vào chùa, ngồi ở trong sương phòng phía sau ăn một bữa đồ chay xong, khi đi ra ngoài quả nhiên lại “tình cờ gặp” Quận chúa
Chiêu Dương.
Nụ cười trên khuôn mặt Chiêu Dương tươi như hoa, lần này bên cạnh cô không có mấy cô gái lúc nãy, thay vào đó là một thanh
niên, chính là huynh đệ tốt của Nhà xí huynh, Dương Nghiêm.
Tôi không kìm được, đưa mắt về phía sau Dương Nghiêm nhưng không thấy Nhà xí huynh đâu.