Có lẽ Lý Hoằng đinh ninh tôi không dám ra tay nên cũng chẳng quan tâm gì tới tôi, tiếp tục bước nhanh.
Tôi dùng sức cứa vào cổ anh ta khiến máu chảy ra: “Đây là động mạch chính,
chỉ cần cắt đứt thì thần tiên cũng không cứu nổi ngươi. Quay lại! Đừng
ép ta giết người”.
Lý Hoằng cũng là người biết thời biết thế, nghe tôi nói vậy thì hơi cứng người lại rồi lập tức quay người chạy lên tường thành.
Trên tường thành, Tề Thịnh tay đặt lên đốc kiếm, bình tĩnh chỉ huy cuộc
chiến thủ thành, đến khi quay đầu lại thấy tôi ở bên cạnh thì không thể
bình tĩnh được nữa, mặt tối sầm, hỏi: “Sao nàng còn quay lại? Lý Hoằng
đâu?”.
Lý Hoằng vội cúi đầu tiến lên trước, đáp: “Có bỉ chức”.
Tề Thịnh sững người, động tác tiếp theo là giơ chân đạp Lý Hoằng.
Tôi lấy tay che mắt, bụng thầm nghĩ, đến lúc này còn cố lên tiếng trả lời, tên ngốc này rõ ràng là muốn ăn đạp mà.
Tề Thịnh đạp Lý Hoằng xong, quay người lại, lạnh lùng hỏi tôi: “Nàng có đi không?”.
Tôi kiên quyết lắc đầu: “Không đi, chàng là người gian trá, xảo quyệt nhất, chỉ có ở lại bên chàng mới an toàn”.
Tề Thịnh tức đến không nói nên lời, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với
tôi một hồi lâu, lúc này mới quay đầu lại hỏi Lý Hoằng vẫn đang quỳ gối
dưới đất: “Áo giáp đâu? Áo giáp của Hoàng hậu đâu?”.
Lý Hoằng
nhất thời ngây ra, lúc ở trong viện anh ta đã đưa áo giáp cho Tả Ý, sau
đó tôi rút kiếm xông ra, anh ta chỉ lo đuổi theo tôi, còn tâm trí đâu mà quan tâm tới áo giáp nữa.
Tên thị vệ bên cạnh anh ta lại khá lanh lợi, thấy tình hình như thế liền cởi nhuyễn giáp của mình ra, hai tay dâng lên Tề Thịnh.
Tề Thịnh lạnh lùng “hừ” một tiếng, cầm lấy rồi trực tiếp choàng lên người tôi.
Ở thời khắc sống còn, tôi cũng chẳng khách khí làm gì, vừa buộc dây áo
giáp vừa quay đầu lại nói với tên thị vệ kia: “Cám ơn nhiều, tiểu huynh
đệ!”.
Khuôn mặt của thị vệ kia thoắt đỏ bừng, bối rối không nói nên lời.
Tôi liếc anh ta, không chút khách sáo, nói: “Này? Cho mượn luôn chiếc mũ sắt đi”.
Tên thị vệ sững ra rồi vội bỏ mũ sắt xuống, mới đưa được nửa chừng thì Tề
Thịnh đã cầm lấy rồi đội lên đầu tôi, lạnh lùng dặn: “Nàng ở đằng sau,
nếu xảy ra chuyện gì thì phải nghe theo sự sắp xếp của Lý Hoằng”.
Tôi gật đầu, đưa mắt lên nhìn anh ta, trịnh trọng nói: “Tề Thịnh, hai chúng ta phải sống, dù thành có bị công phá thì cũng vẫn phải cố gắng sống
tiếp. Uy nhi và Hạo nhi vẫn đang ở Thịnh Đô chờ chúng ta, vì hai con,
chàng và thiếp đều phải sống”.
Tề Thịnh đang cài mũ cho tôi, nghe những lời này động tác hơi khựng lại, lát sau mới gật đầu trả lời: “Được”.
Chiếc mũ sắt hơi to khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái.
Để khích lệ tinh thần binh sĩ, cờ rồng của Tề Thịnh được dựng lên rất cao, không những người trên thành nhìn thấy rõ mà phe Bắc Mạc ở dưới thành
cũng thấy vô cùng rõ ràng, vì thế nên lại càng quyết tâm tấn công mạnh
mẽ hơn.
Những tiếng la hét ở ngoài thành như sắp rung chuyển trời đất khiến tôi không khỏi kinh hãi, nhịn không được thầm trách Tề Thịnh: “Tề Thịnh ơi là Tề Thịnh, chàng bảo ta phải nói chàng thế nào bây giờ,
chàng tính toán cho lắm vào để giờ thì đến tính mạng bản thân cũng sắp
mất luôn rồi! Có tên trộm nào to gan như chàng không? Bên mình chỉ có ba vạn người mà dám vờ như hai mươi vạn người, chàng tưởng người khác đều
ngu ngốc hết đấy à? Lại còn đưa thiếp vào thành Bình Ninh này nữa chứ,
giờ thì hay rồi, có đủ cả hoàng đế, hoàng hậu, nếu thất thủ thì chẳng
phải bọn chúng vớ bẫm sao...”.
Tề Thịnh đột nhiên cúi đầu xuống, dùng môi chặn những lời tiếp theo của tôi.
Môi Tề Thịnh hơi khô nhưng hơi thở thì cũng xem như thơm tho, lưỡi vẫn linh hoạt, cảm giác rất tuyệt, có điều, chỗ những sợi râu lởm chởm trên cằm
chạm vào có hơi rát...
Dừng! Ý nghĩ hình như chạy loạn rồi thì phải?
Tôi bỗng sực tỉnh, vội đẩy người Tề Thịnh ra, đưa mắt liếc xung quanh, thấy Lý Hoằng và mấy tên thị vệ mặt mũi đều đỏ bừng, không khỏi có chút xấu
hổ, khẽ mắng Tề Thịnh: “Chàng bị làm sao thế?”.
Tề Thịnh lại khẽ cười, một tiếng cũng chẳng giải thích gì với tôi, chỉ quay đầu dặn Lý Hoằng: “Bảo vệ nương nương cẩn thận”.
Nói xong thì chẳng quan tâm gì tới tôi nữa.
Vì Tề Thịnh ở cửa thành phía bắc nên quân Bắc Mạc cũng tập trung binh lực
tấn công quyết liệt ở bên này. Chiến sự kéo dài từ buổi chiều cho đến
lúc mặt trời lặn, ngày mùa đông vốn ngắn, chỉ loáng một cái trời đã tối
đen, quân Bắc Mạc cuối cùng cũng phải ra hiệu thu binh về.
Tôi
vẫn núp sau khiên bảo vệ quan sát chiến sự, thấy quân Bắc Mạc rút lui
như thuỷ triều mới thở phào một cái, bước ra ngoài. Trên tường thành là
một đống lộn xộn, có điều quân thủ thành tuy thương vong nghiêm trọng,
nhưng vì Hoàng đế luôn sát cánh cùng họ nên tinh thần binh sĩ vẫn rất
cao.
Hạ Bỉnh Tắc chỉ băng bó qua quýt một vài dải băng, không
biết là đã trở lại từ khi nào, lúc này đang chỉ huy quân lính nhân lúc
chiến sự tạm dừng tập trung lực lượng tu bổ tường thành, bố trí cảnh
giới, cứu chữa cho những người bị thương.
Tề Thịnh đến chỗ anh ta nói vài câu rồi quay sang chỗ tôi, cũng không nói gì, chỉ lôi tôi men
theo con đường chính xuống khỏi cổng thành.
Thấy hành động của Tề Thịnh, tôi thấy có lẽ anh ta đang hiểu lầm chuyện gì, lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn không nén được bèn kéo tay anh ta, nhỏ nhẹ giải thích:
“Tề Thịnh, thiếp nghĩ có một số chuyện chàng có thể đã hiểu lầm rồi”.
Tề Thịnh chân vẫn bước đi, miệng chỉ “ừ” một tiếng.
Tôi vốn định giải thích cho anh ta về hành động ngày hôm nay của mình,
nhưng vừa mở miệng ra nói: “Thiếp...” thì Tề Thịnh đã lạnh lùng cắt
ngang: “Ta mệt rồi, rất mệt”, sau đó quay đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng nhưng mệt mỏi, “Cũng rất đói rồi, chuyện giữa chúng ta đợi sau này hãy
nói, được không?”.
Tôi nhìn Tề Thịnh, gật đầu, không nói tiếp nữa.
Đêm hôm đó Tề Thịnh không rời khỏi tường thành. Tôi đi theo anh ta tuần sát tất cả các cửa thành một lần, sau đó quấn trong chiếc áo choàng của anh ta, trốn vào lầu canh gác ngay trên cổng thành phía bắc. Đang định chợp mắt thì Tả Ý tìm đến, còn mang cho tôi một bộ chăn gối.
Tôi cảm
động suýt khóc, trong giây lát mọi nỗi oán thù đều tan biến, còn liên
tiếp khen ngợi Tả Ý là một cô gái tốt, sau đó nhanh nhẹn cởi áo giáp
chui vào trong chăn, đầu vừa đặt lên gối đã ngủ luôn.
Ngủ đến nửa đêm thì bên cạnh có thêm một người.
Tôi mơ mơ màng màng, theo bản năng dịch người sang một bên nhường chỗ cho người ấy, khẽ hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”.
Tiếp đó liền nghe thấy tiếng “ừ” rất khẽ của Tề Thịnh, sau đó anh ta đưa tay kéo tôi vào ngực mình, ôm thật chặt, thì thầm: “Ngủ đi, ngày mai còn
một trận đánh ác liệt hơn”.
Tôi thực sự rất mệt mỏi nên lập tức nghe lời, ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Chiến sự ngày hôm sau quả nhiên càng ác liệt hơn, chỉ trong một buổi sáng mà
quân Bắc Mạc đã phát động ba đợt tấn công. Đến khi Tề Thịnh thân chinh
cầm cung đứng ở lỗ châu mai thì mới đẩy lùi được sự tấn công của quân
Bắc Mạc.
Qua buổi trưa, sau đợt tấn công cuối cùng của quân Bắc
Mạc dưới tường thành bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ kỳ. Quân Bắc Mạc rút lui có trật tự, sau đó một chiếc xe lớn được đẩy chầm chậm từ sau trận địa
của quân Bắc Mạc lên phía trước.
Thấy dưới thành đột nhiên yên
tĩnh, tôi lấy làm lạ liền từ đằng sau Tề Thịnh đi ra, vừa nhìn xuống thì thấy trên chiếc xe kia dựng một cái khung bằng gỗ hình chữ thập, một
người bị trói chặt vào đó. Người bị trói tóc tai rũ rượi, thân hình nhỏ
nhắn yếu ớt, hình như là một cô gái.
Tôi không dám tin vào mắt
mình, ra sức dụi mắt, chỉ vào người con gái mặc đồ trắng trên khung gỗ
kia, lắp bắp hỏi Tề Thịnh: “Kia là là... là Giang thị?”.
Vẻ mặt Tề Thịnh vẫn điềm tĩnh, không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ gật đầu: “Hình như thế”.
Giang thị sao cũng ra chiến trướng? Cô ta sao lại ở trong tay quân Bắc Mạc?
Sao còn rơi vào tình cảnh này cơ chứ? Miệng tôi cứ mở rồi lại khép mấy
lần, cuối cùng chỉ có thể buột ra được một câu: “Cô ta... sao lại vẫn
mặc đồ trắng thế?”.
Mặt nạ điềm tĩnh của Tề Thịnh cuối cùng cũng có vết nứt, hơi giật giật, đáp: “Ta cũng không biết”.
Từ trận địa của quân Bắc Mạc xuất hiện một toán kỵ binh, tạo thành một
vòng tròn xung quanh cỗ xe của Giang thị, sau đó một viên tướng lĩnh
trong đó dùng roi ngựa trong tay chỉ vào Giang thị, hướng về chỗ Tề
Thịnh cao giọng hỏi: “Tên hoàng đế Nam man[1] kia, chắc ngươi biết người con gái này chứ?”.
[1] Nam man: Là cách các dân tộc phương bắc Trung Quốc cổ gọi dân tộc thiểu số phía nam với ý khinh miệt.
Trên tường thành không có tiếng trả lời.
Tên tướng lĩnh kia cười ha hả rồi lại nói: “Hoàng hậu của ngươi xa xôi
nghìn dặm đến tìm, nếu ngươi không dám thừa nhận, ta sẽ thưởng cô ta cho thuộc hạ!”.
Vừa nghe thấy những lời này, không chỉ quân lính thủ thành mà đến tôi cũng không khỏi sửng sốt.
Tề Thịnh cười lạnh nhạt một tiếng rồi cao giọng trả lời: “Không biết các
ngươi tìm được cô gái kia từ đâu mà dám nói là hoàng hậu của ta, thật là buồn cười”.
Tên tướng lĩnh kia sững ra một lúc rồi quay ngựa về
bên cạnh cỗ xe, vươn người nâng cằm Giang thị lên cho Tề Thịnh nhìn,
cười nói: “Chính cô ta nói cô ta là hoàng hậu của ngươi, đối với những
sự việc trong cung của ngươi đều nắm rất rõ. Ngươi hãy nhìn kỹ xem, đừng sợ mất thể diện mà không thừa nhận tình nghĩa vợ chồng kết tóc xe tơ.
Nếu cô ta thực sự là hoàng hậu của ngươi thì ta sẽ tặng lại nguyên vẹn
cho ngươi, nếu cô ta bịa chuyện thì ta sẽ đem cô ta sung làm kỹ nữ trong quân”.
Mặc dù không biết có phải Giang thị tự giả mạo hoàng hậu
không nhưng phe Bắc Mạc thì chẳng có ý gì tốt rồi. Bất kể là Tề Thịnh
trả lời thế nào thì đây cũng là chuyện vô cùng nhục nhã.
Tề Thịnh mím môi không nói gì, tay lại đưa về phía Lý Hoằng. Lý Hoằng chần chừ một lát rồi dâng cho anh ta một cái cung.
Giang thị ở dưới thành vẫn im lặng, đến giờ phút này vẫn không mở miệng nói một câu, chỉ im lặng ngẩng đầu nhìn Tề Thịnh.
Tề Thịnh giương cung, ngắm thẳng về phía dưới tường thành trước mặt, rõ ràng muốn bắn chết Giang thị.
Tôi vô cùng lo lắng, vội đưa nắm lấy tay Tề Thịnh, khẽ lắc đầu: “Làm vậy
không ổn, chúng sẽ cho là chúng ta chột dạ. Hơn nữa bắn chết một cô gái
yếu ớt cũng sẽ làm tổn hại đến tinh thần của binh sĩ”.
Tề Thịnh quay đầu lại nhìn tôi vẻ dò hỏi.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó dùng sức trèo lên lỗ châu mai, rướn người
lên thật cao, lớn tiếng mắng chửi: “Đồ vô liêm sỉ không biết xấu hổ, nói xằng nói xiên! Hoàng hậu ta rõ ràng đang ở đây, thế mà ngươi còn dám
tìm người mạo danh ư, đúng là đồ đê tiện!”.
Nói xong, tôi liền
cởi mũ sắt, nhanh chóng tháo dây buộc để mái tóc đen rũ xuống. Giọng nói này, đầu tóc này, dáng người này, ai mà không nhận ra tôi là nữ thì
đúng là có mắt như mù.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tôi, toàn bộ chiến trường im phăng phắc.
Tôi tự hỏi họ không tin tôi là nữ, hay không tin tôi là Hoàng hậu Trương
Bồng Bồng? Nếu không tin tôi là nữ thì tôi sẽ cởi bỏ áo giáp đứng lên lỗ châu mai, nhân tiện bảo họ mở to mắt mà thưởng thức dáng vẻ yêu kiều
của Trương thị. Tuy hiện tại tôi mặc đồ khá dày nhưng chỗ nào cần nhô
vẫn nhô, chỗ nào cần thon vẫn thon.
Nghĩ vậy, tay tôi liền sờ móc áo giáp, không ngờ vừa mới động đậy thì Tề Thịnh, như hiểu rõ suy nghĩ
của tôi, đã lấy tay che lại rồi thuận đà kéo tôi vào lòng mình, hạ giọng quát: “Đừng làm liều!”.
Tướng lĩnh Bắc Mạc ở dưới thành cũng bất ngờ, còn thúc ngựa tiến lên phía trước vài bước rồi ngẩng mặt lên nhìn
tôi, sau đó lại nhìn Tề Thịnh hỏi: “Tên hoàng đế Nam man kia, không phải là ngươi sợ mất mặt nên tìm một thị nữ giả làm hoàng hậu đấy chứ?”.
Tề Thịnh lấy tay ôm eo tôi, không trả lời.
Nhưng tôi thì không ngại cãi nhau với người khác, lập tức lớn tiếng “hừ” một
cái, nói: “Hãy mở to mắt chó của các ngươi ra mà nhìn cho rõ xem bản
cung rốt cuộc có phải là hoàng hậu của Đại Hạ không. Trong triều ai
chẳng biết Hoàng đế chỉ sủng ái một mình bản cung đây, hai đứa con duy
nhất đều do bản cung sinh thành. Ngươi hãy quay đầu lại mà nhìn kỹ cái
người trong tay các ngươi, bộ dáng yếu ớt kia liệu có thể sinh được hai
đứa con trong ba năm không? Cũng chỉ có loại đầu óc nhét đầy cỏ dại như
bọn Tác-ta các ngươi mới tin cô ta là Hoàng hậu! Lại còn trói một cô gái yếu ớt như thế đặt ở giữa chiến tuyến hai bên, ái chà chà, da mặt của
các ngươi quả không mỏng chút nào! Lúc trước ta cứ thắc mắc mãi vì sao
tường thành Bình Ninh của các ngươi lại dày như vậy, hoá ra nó được xây
dựng nên từ da mặt của các ngươi!”.
Vừa dứt lời, trên tường thành vang lên một loạt tiếng cười ha hả.
Vẻ mặt của viên tướng Bắc Mạc dưới thành có chút biến sắc, nhưng ngay lập
tức điềm tĩnh trở lại, cao giọng phản kích: “Con đàn bà này miệng lưỡi
chua ngoa đanh đá, hành động lỗ mãng, hoàn toàn không có dáng vẻ của một hoàng hậu, rõ ràng là giả mạo!”.
Tôi cười nhạt một tiếng, vùng
ra khỏi tay Tề Thịnh, chỉ vào số quân thủ thành đang đứng đằng sau,
hướng về bọn người dưới thành kia, cao giọng: “Ngươi hỏi các đấng nam
nhi của Đại Hạ trên tường thành này xem, ai không biết Trương thị ta là
cháu ruột của Hộ quốc đại tướng quân Trương Sinh? Tổ phụ ta năm đó đã
gầm vang Giang Bắc, khiến tổ tiên Tác-ta các ngươi mới nghe tiếng đã sợ
vỡ mật. Phụ thân ta là Thượng thư bộ Binh đương triều, thúc phụ ta trấn
giữ Tĩnh Dương đã trên mười bảy năm rồi, các thúc bá khác đều là danh
tướng trong quân, ta vốn là con nhà tông, ra trận giết giặc đều không
phải là việc chỉ nói suông, sao phải học nữ nhi của các gia đình hèn mọn mà giả vờ ngại ngùng e thẹn chứ!”.
Giọng nói của tôi vốn đã cao, lần này lại cố gắng hét to, theo chiều gió lập tức truyền đi thật xa.
Tiếng vọng còn chưa hết thì trên tường thành đã vang lên tiếng khen hay.
Trong tiếng reo hò chấn động trời đất, tôi liếc Tề Thịnh, cười hỏi: “Bây giờ
đã biết ưu điểm của nhạc gia có thế lực lớn rồi chứ?”.
Tề Thịnh
khẽ cười một tiếng, định nói câu gì thì đột nhiên biến sắc, đưa tay ra
kéo mạnh người tôi. Vì hoàn toàn không đề phòng nên tôi va vào ngực anh
ta, trong nháy mắt, một mũi tên khắc đuôi công sượt qua vai tôi. Tiếp đó liền nghe thấy tiếng la thất thanh của Lý Hoằng đứng bên cạnh: “Hoàng
thượng cẩn thận!”.
Tôi giật mình kinh hãi, chưa kịp phản ứng gì
thì Tề Thịnh đã ôm tôi quay đi, để tôi nằm gọn trong lòng anh ta. Qua bờ vai của Tề Thịnh, tôi chỉ có thể mở to mắt nhìn mũi tên thứ hai xé gió
bay tới, đâm phập vào lưng Tề Thịnh.
Liên hoàn tiễn! Mũi tên thứ nhất bắn vào tôi để đánh lạc hướng, mũi tên thứ hai bắn vào Tề Thịnh mới là mục đích chính.
Nếu như khi mũi tên thứ nhất lao tới, Tề Thịnh đẩy tôi ra thì anh ta hoàn
toàn có thể tránh được mũi tên thứ hai, nhưng khi tay Tề Thịnh nắm lấy
cánh tay tôi thì lại không chút do dự kéo tôi vào lòng mình.
Tề Thịnh không thể chết được! Tuyệt đối không thể chết vào thời điểm này được!
Khoảnh khắc đó, bên tai tôi bỗng yên ắng lạ lùng, ngay sau đó, mọi âm thanh ùn ùn dội tới như bom nổ. Bọn Hạ Bỉnh Tắc và Lý Hoằng đều bổ nhào tới, còn có người đưa thân ra chắn ngang đằng trước, đề phòng có tên bắn lén.
Lý Hoằng kinh hoàng kêu lên: “Hoàng thượng!”.
Tôi cố gắng đỡ cơ thể Tề Thịnh, dứt khoát lấy phần lông chim phía đuôi mũi
tên trên vai Tề Thịnh cắm vào trước người mình, vừa kiên định vừa lạnh
lùng hạ lệnh: “Người bị trúng tên là Hoàng hậu, kêu Hoàng hậu nương
nương!”.
Đám người ngây ra, Hạ Bỉnh Tắc là người phản ứng lại sớm nhất, vội cao giọng kêu lên: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương
nương! Hoàng hậu nương nương trúng tên rồi!”.
Quân Bắc Mạc dưới
thành chậm một bước, tiếng kêu “Tên hoàng đế Nam man trúng tên rồi” đã
bị chìm trong tiếng kêu gào của binh sĩ Nam Hạ: “Bọn Tác-ta đê tiện, dám bắn lén! Hoàng hậu nương nương trúng tên bị thương rồi! Giết! Giết sạch đám người Tác-ta này! Báo thù cho Hoàng hậu nương nương”.
Khi
tiếng kèn phát lệnh tấn công của quân Bắc Mạc vang lên, Hạ Bỉnh Tắc dẫn
đoàn quân giương cung bắn trả, cuộc chiến thủ thành lại bắt đầu.
Các thân vệ yểm trợ cho tôi và Tề Thịnh lùi vào lầu canh gác ngay trên cổng thành, thái y đi theo đoàn quân lập tức xúm lại, cởi bỏ áo giáp của Tề
Thịnh để xử lý vết thương. Tôi thẫn thờ ngồi bên cạnh, cảm thấy chân tay đều lạnh ngắt.
Vết thương sau lưng Tề Thịnh đúng vào chỗ hiểm
nên chỉ có thể nằm lên một cái giường nhỏ, có điều ý chí của anh ta thì
rất kiên cường, đến giờ phút này thần trí vẫn tỉnh táo, căn dặn: “Việc
ta bị thương tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, Lý Hoằng mặc áo giáp
của ta ra ngoài trấn thủ. Nhất định phải chống đỡ được hai ngày, quân
chi viện sắp đến rồi!”.
Lý Hoằng nặng nề gật đầu, nhanh chóng mặc bộ áo giáp mà Tề Thịnh vừa cởi ra, ôm mũ sắt cúi đầu về phía Tề Thịnh
rồi quay người bước ra ngoài.
Tề Thịnh lại quay sang dặn dò các
tướng sĩ khác vài câu, đến lúc mọi người đã ra ngoài gần hết mới hỏi
thái y: “Tình hình vết thương thế nào?”.
Mấy vị thái y cứ đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám nói.
“Nói, trẫm muốn biết sự thật”.
Lúc đó, viên thái y nhiều tuổi nhất mới cất giọng run rẩy: “Mũi tên sát
ngay tim, lúc rút mũi tên ra sẽ vô cùng nguy hiểm, chỉ cần Hoàng thương
có thể chịu đựng qua thời điểm đó thì sẽ không có trở ngại gì lớn cả”.
Vẻ mặt Tề Thịnh vẫn điềm tĩnh, chậm rãi nói: “Các ngươi lui ra trước, chọn một người vững tay rút mũi tên ra cho trẫm”.
Mấy thái y cẩn thận lùi ra một chỗ khá xa.
Tề Thịnh quay đầu nhìn tôi: “Hoàng hậu lại đây, trẫm có lời muốn dặn”.
Tôi bước lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh anh ta. Tề Thịnh nhìn tôi, nói thầm: “Có lẽ nàng sắp được toại nguyện rồi”.
Trong lòng tôi đau đớn nhưng chỉ cắn răng nói khẽ: “Yên tâm đi, chàng không thể chết dễ dàng như vậy đâu”.
Tề Thịnh hơi ngây ra, mắt mở to lặng lẽ nhìn tôi, một lát sau mới khẽ thở
dài, căn dặn: “Nếu ta chết, nàng bảo Lý Hoằng giả làm ta, chỉ cần cố
gắng chống cự hai ngày thì sẽ có quân chi viện của Lão ngũ. Đến lúc đó
Lão ngũ sẽ bảo vệ nàng trở về Tĩnh Dương rồi cho gọi bọn Dương Dự về,
đóng chặt cửa khẩu đề phòng quân Tác-ta phản công. Sau đó giữ bí mật,
tuyệt đối không được phát tang, để Lão ngũ và Hạ Lương Thần ở lại bảo vệ Tĩnh Dương, nàng đem theo Dương Dự và hạ Bỉnh tắc trở về Thịnh Đô, giúp Hạo nhi đăng cơ, nghe rõ chưa?”.
Tôi thấy mắt mình cay xè, đành phải nhắm chặt mắt lại, không nói câu nào.
Giọng của Tề Thịnh dần trở nên yếu ớt, dừng một lúc mới nói tiếp: “Nhất định
phải giết Lão cửu, nếu không ngôi vị của Hạo nhi sẽ không bền, nàng đừng mềm lòng”.
Tôi gật đầu, chua chát đáp: “Thiếp biết rồi”.
Tề Thịnh cười bình thản: “Nàng lui ra đi, gọi họ vào rút tên ra”.
Tôi không nhúc nhích, chỉ gọi mấy vị thái y lại, sau đó nắm chặt lấy tay Tề Thịnh, điềm tĩnh nói: “Thiếp sẽ ở đây với chàng”.
Mắt Tề Thịnh xẹt qua một tia bất ngờ rồi nhanh chóng bình thường trở lại: “Được”.
Mấy vị thái y đã chuẩn bị tốt đồ cầm máu, đặt vào miệng Tề Thịnh miếng sâm, còn vị thái y nhiều tuổi nhất thì nhẹ nhàng nắm lấy đoạn mũi tên trên
lưng Tề Thịnh, khẽ nói: “Hoàng thượng, bỉ chức sắp rút mũi tên ra”.
“Đợi chút đã”, Tề Thịnh đột nhiên lên tiếng. Anh ta lại đưa mắt lên nhìn
tôi, cặp lông mày nhíu chặt vì đau đớn bỗng từ từ giãn ra, khuôn mặt
thoảng nhẹ một nụ cười: “Nàng lại đây, ta vẫn còn câu này chưa nói với
nàng”.
Tôi chẳng suy nghĩ gì liền cúi người kề sát tai vào miệng
Tề Thịnh, thì nghe anh ta khẽ nói: “Bồng Bồng, ta thực sự rất thích
nàng”.
Môi Tề Thịnh lướt qua tai, tôi sửng sốt bật thẳng người dậy, ngạc nhiên nhìn anh ta.
Tề Thịnh chỉ khẽ cười, quay sang nói với thái y bên cạnh: “Làm đi”.
Thái y không đáp lại nhưng tay thì đã mạnh mẽ rút mũi tên ra, máu phun ra
như xối. Tề Thịnh khẽ kêu lên một tiếng, cơ thể thuận theo mũi tên cong
lên, sau khoảnh khắc cứng đờ thì rơi xuống, hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Các giác quan của tôi gần như mất tác dụng, trước mắt chỉ
còn lại màu máu. Cũng không biết trôi qua bao lâu mới nghe thấy có tiếng người nói nhỏ bên tai: “Nương nương, nương nương, Hoàng thượng không
sao, Hoàng thượng đã qua cơn nguy hiểm rồi!”.
Tôi thấy lòng nhẹ
bẫng, trước mắt bỗng tối sầm lại, trước khi ngất, trong đầu còn loé lên
một ý nghĩ: Mẹ kiếp, mình thật vô dụng!
Lần ngất này quả nhiên
lợi hại, tôi thậm chí còn tỉnh dậy sau cả Tề Thịnh. Vừa mở mắt ra thì
phát hiện mình đã chuyển chỗ khác, Tề Thịnh đang nằm sấp bên cạnh nhìn
tôi: “Tỉnh rồi à?”.
Tôi ngồi bật lên, lo lắng hỏi: “Bây giờ là lúc nào rồi?”.
Hình như tư thế của Tề Thịnh không thoải mái lắm nên anh ta chau mày lại rồi di chuyển thân người, đến khi đã nằm thoải mái rồi mới trả lời: “Lão
ngũ đến rồi”.
Triệu vương đã đến? Tức là thành Bình Ninh đã được
giải vây? Đến lúc này thì tôi mới hoàn toàn nhẹ lòng, đập tay xuống
giường, nói: “Thế thì tốt rồi!”.
Tề Thịnh cũng khẽ cười.
Tôi quay đầu lại nhìn Tề Thịnh, tuy sắc mặt anh ta vẫn còn nhợt nhạt nhưng
tinh thần thì rất tốt, liền thận trọng hỏi: “Trước khi rút tên chàng có
nói một câu, là thật sao?”.
Tề Thịnh nhìn tôi, hỏi vặn lại: “Nàng nói đi?”.
Tôi nhân cơ hội ấy tiến sát lại bên Tề Thịnh, ghé vào mặt anh ta, cười:
“Thiếp cho là, khi ở cận kề cái chết con người ta thường nói thật, câu
nói ấy chắc cũng có mấy phần thật lòng”.
Tề Thịnh đột nhiên nổi giận, đưa tay đẩy tôi ra, kiêu ngạo nói: “Lúc đó vết thương rất đau, ta chẳng biết mình đã nói gì”.
Tôi lại cười hì hì đưa mặt lại gần anh ta: “Thiếp nhớ mà, chàng nói chàng yêu thiếp”.
Tề Thịnh nhìn tôi với vẻ coi thường, sửa lại: “Ta nói là ta rất thích nàng”.
“Giống nhau mà, giống nhau mà, ý cũng như nhau cả thôi”. Tôi vừa cười vừa ngồi dậy, trèo qua người Tề Thịnh xuống dưới giường: “Thiếp đói rồi, phải đi kiếm cái gì ăn đã, chàng có muốn ăn không?”.
Tề Thịnh đột nhiên túm lấy tay tôi, quay đầu lại nhìn tôi, hỏi: “Thế còn nàng?”.
Tôi ngây ra một chút rồi cười, đáp: “Thích chàng, thích chàng, thiếp cũng rất thích chàng”.
Tề Thịnh vẫn nhất định không chịu buông tay, mở to mắt lặng lẽ nhìn tôi,
rất lâu sau mới thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Nàng vẫn đang ứng phó với ta, phải không? Nàng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng ta, phải
không?”.
Ánh mắt của anh ta quá tinh tường, tôi chẳng còn cách
nào lại tiếp tục giữ bộ mặt tươi cười được nữa, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tề Thịnh, chàng là hoàng đế, thiếp là hoàng hậu, chúng ta về sau
giúp đỡ lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực, thế chẳng phải là tốt rồi sao?
Thiếp đã quyết định giao tính mạng của mình cho chàng, thì chàng hãy để
thiếp được giữ trái tim mình lại, như thế thiếp sẽ càng lý trí, có thể
làm một hoàng hậu xứng đáng hơn. Chàng đã thắng rồi, cần gì phải so bì
thiệt hơn nữa?”.
Tề Thịnh lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta đã đánh cược cả tính mạng mới đổi được cái nắm tay của nàng, nếu chỉ có lại một cái
danh xưng hoàng hậu thì ta lỗ nặng rồi. Thứ ta muốn là cả tính mạng và
trái tim nàng kia”.
Tôi cười khổ: “Bây giờ chàng nghĩ vậy, nhưng
sau này thì sẽ không còn nghĩ thế nữa đâu. Nếu thiếp cho chàng trái tim
mình thì thiếp sẽ không thể làm một hoàng hậu tốt, cũng giống như Trương thị trước kia đã không thể làm một thái tử phi tốt vậy”.
Tay Tề
Thịnh hơi cứng lại, tôi nhân cơ hội đó rút tay mình ra, còn chưa đi đến
cửa đã nghe thấy tiếng Tề Thịnh ở đằng sau: “Nàng vẫn luôn cảm thấy ta
quá vô tình với Trương thị trước đây, phải không?”.
Tôi khựng lại, từ từ quay người về phía anh ta.
“Nhưng nếu ta nói trước đây đã từng thích Trương thị thì nàng có tin không?”
Tề Thịnh không nhìn tôi, chỉ đưa ánh mắt nhìn vào chỗ trống, giọng chua
chát nói: “Ta và Trương thị là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã cùng chơi
với nhau. Tuy cô ấy hay nhõng nhẽo, tính tình ngang ngược, nhưng cũng
rất thẳng thắn, xinh đẹp, đều là thiếu niên trẻ người non dạ, sao có thể không rung động? Nhưng thế lực nhà họ Trương quá mạnh, đã không thể
tiếp tục nể nang được nữa, nếu không loại bỏ sẽ thành hậu hoạ về sau, vì thế một ngày Trương gia chưa lùi bước thì ngày đó cô ấy chưa thể sinh
con. Trong cung, muốn phụ nữ không có con thì thiếu gì cách, nhưng ta
không nhẫn tâm khiến Trương gia nhà cô ấy đã thất bại lại không có người nối dõi, cho nên chỉ có thể xa lánh, lạnh lùng với cô ấy. Nhưng cô ấy
lại không hiểu, cô ấy chỉ biết yêu ta nhưng không hiểu gì về ta. Dần
dần, chút tình cảm đó cũng nhạt đi rồi chẳng còn nữa...”.
Không
hiểu vì sao, rõ ràng biết Trương thị mà Tề Thịnh nói đến chẳng có chút
quan hệ nào với mình, nhưng tôi vẫn thấy vô cùng xót xa, dường như chỉ
cần mở miệng là có thể tuôn ra tất cả những nỗi đắng cay trong lòng ấy.
Tôi dùng sức lắc đầu, ngắt lời: “Chỉ làm hoàng hậu là tốt nhất. Nhân chuyện xuất binh tấn công Bắc Mạc lần này phân tán binh quyền của Trương gia,
để họ làm một gia đình giàu có bình thường thôi. Sau khi trở về thiếp sẽ ngoan ngoãn làm hoàng hậu của chàng”.
Nói xong cũng chẳng đợi Tề Thịnh đáp lời đã sải bước ra ngoài.
Triệu vương đang ngồi xổm dưới mái hiên, nghe có tiếng động liền đứng dậy
nhìn tôi, vừa giậm chân vừa tươi cười chào: “Hoàng tẩu, đã lâu không
gặp”.
Tôi gật đầu, đến gần nhìn anh ta, cười: “Đệ và Tề Thịnh
đúng là huynh đệ tốt, anh ta dám đặt toàn bộ tính mạng của người thân
vào tay đệ, đệ cũng không phụ lòng của anh ta. Những lời đệ nói lần
trước có vài phần đúng, tất cả những chuyện thật thật giả giả này không
phải là thứ ta có thể nhìn thấu được. Hổ thẹn, thật hổ thẹn, hiểu biết
của ta quá nông cạn”.
Triệu vương cho tay vào áo, xấu hổ cười hà
hà: “Phải nói Hoàng thượng là người trọng tình mới đúng. Sau này Hoàng
tẩu nhất định sẽ hiểu rõ thôi”.
Tôi cười cười rồi chuyển chủ đề, hỏi: “Chiến trận thế nào rồi?”.
Triệu vương mở to mắt, cố ra vẻ ngạc nhiên nhìn tôi: “Hoàng tẩu, tẩu thực sự
không biết sao? Hoàng thượng bảo thần đệ đem binh mã đi chặn quân cứu
viện đến kinh đô của bọn Tác-ta. Bây giờ quân cứu viện đã bị chúng ta
tiêu diệt rồi, kinh đô Bắc Mạc không có tiếp viện, tin rằng chẳng mấy
chốc sẽ bị đại quân của Dương Dự đánh bại thôi”.
Tôi sững người một lát, kinh thành thất thủ, há chẳng phải là Bắc Mạc đã bị tiêu diệt sao?
Đầu tháng Mười hai, Dương Dự gửi tin về, đại quân viễn chinh đã công phá
được kinh thành Thượng Kinh của Bắc Mạc, Hoàng đế, Thái hậu, hoàng hậu,
các phi tần... và hai nghìn họ hàng hoàng thất của người Tác-ta đều đã
bị bắt giam.
Tề Thịnh vốn có ý định đích thân đến Thượng Kinh,
nhưng thời tiết giá lạnh không tiện cho việc hành quân, hơn nữa vết
thương trên người Tề Thịnh vẫn chưa khỏi nên đành ở lại, truyền chỉ lệnh cho Dương Dự sau khi cử người trấn giữ Thượng Kinh thì đích thân áp
giải hoàng tộc Bắc Mạc về Nam Hạ.
Trong hành dinh tại thành Bình Ninh, tôi tiện tay giở xem tấu sớ từ các nơi gửi đến, không nén được tiếng thở dài.
Thân thể Tề Thịnh vẫn chưa hồi phục, đang đắp áo lông chồn, uể oải nằm
nghiêng người chợp mắt dưỡng thần trên giường nhỏ, nghe thấy vậy thì
“ừm” một tiếng rồi hỏi: “Sao thế?”.
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, nói: “Bây giờ đang là lúc băng tuyết ngập trời, không biết đám phi tần, công chúa yểu điệu mỏng manh kia làm sao mà chịu nổi! Lẽ ra nên bảo
Dương Dự qua Tết rồi hãy quay về”.
Tề Thịnh bật cười, mắt cũng
không mở ra nói tiếp: “Các binh sĩ của ta còn có thể chịu đựng được cái
lạnh này, người Tác-ta vốn dĩ đã sống quen ở đây sao lại không chịu nổi. Yên tâm đi, lạnh thế chứ lạnh nữa cũng chẳng giết được mấy người đâu”.
Tôi vừa lắc đầu, thầm than Tề Thịnh thật tàn ác, vừa không nhịn được hỏi:
“Hoàng thượng dùng Lão ngũ cũng được thôi, nhưng sao chàng lại dám sử
dụng Dương Dự? Chẳng phải ông ta có một nửa dòng máu Bắc Mạc sao?”.
Tề Thịnh đưa mắt lên nhìn tôi, trả lời: “Đó là vì nàng chưa biết hoàn cảnh của ông ta”.
Câu nói của Tề Thịnh đã kích thích trí tò mò của tôi. Tôi đoán bí mật này
ngay cả Lục Ly cũng không biết, đến khi trở về nhất định sẽ khiến cho cô bị chấn động. Tôi đến bên cạnh giường đẩy Tề Thịnh lùi vào trong rồi
ngồi xuống, sau đó rúc chân vào chiếc áo lông chồn của Tề Thịnh cho ấm,
háo hức hỏi: “Mau nói, mau nói, rốt cuộc chuyện là thế nào?”.
Tề
Thịnh cười cười, ngoắc ngoắc ngón tay về phía tôi, đến khi tôi chuyển
sang ngồi sát bên cạnh thì anh ta mới nói: “Chuyện này rất bí mật, mẹ
của Dương Dự, bà Từ thị là vốn người Giang Bắc. Giữa năm Thành Nguyên
người Tác-ta xâm lược phía Nam, trong khoảng thời gian lưu lạc ở Dự
Châu, Từ Thị đã thất thân bởi tên tướng tiên phong của Bắc Mạc là Thôi
Diễn, do đó mà có Dương Dự. Mạch soái và Từ thị từ trước đã quen nhau,
thương xót cho cảnh ngộ Từ thị, Mạch soái đã lấy bà, nhưng chỉ là trên
danh nghĩa thôi. Sau khi biết được thân thế của mình, Dương Dự đã từng
đến Thượng Kinh tìm Thôi Diễn. Lúc này Thôi Diễn mới biết Từ thị đã sinh cho mình một đứa con trai. Phải nói là Thôi Diễn đối với Từ thị cũng
rất có tình, biết Từ thị đã vì mình mà chịu khổ cả nửa đời liền đón hai
mẹ con Từ thị về Thượng Kinh, nào ngờ người nhà họ Thôi sống chết không
bằng lòng. Vì thân phận của Từ thị đặc biệt, nhà họ lại có mối bất hoà
sâu sắc với Mạch soái, chuyện này không biết thế nào lại truyền đến tai
Hoàng đế Bắc Mạc. Năm đó, chính Mạch soái đã dẫn quân đánh đuổi Bắc Mạc
ra khỏi cửa khẩu Tĩnh Dương, Hoàng đế Bắc Mạc vì thế nuôi hận, lúc này
liền ra mặt ưng thuận cho Thôi Diễn đón hai mẹ con Từ thị về, sau lưng
lại âm thầm dùng việc này để dụ Mạch soái vào bẫy...”
Tôi không khỏi sửng sốt, nôn nóng hỏi: “Sau đó thì sao?”.
Tề Thịnh khép mắt lại, bình thản đáp: “Sau đó Từ thị qua đời, Mạch soái vì cứu Dương Dự mà bị trọng thương, suýt nữa thì mất mạng ở Bắc Mạc. Đến
lúc này Thôi Diễn mới biết mình bị lợi dụng, thấy Từ thị đã chết, trong
lòng vô cùng hối hận, cũng rút kiếm tự vẫn. Trong một đêm, phụ mẫu chết
thảm hại, dưỡng phụ trọng thương, tất cả bi kịch ấy đều do Bắc Mạc mang
đến cho Dương Dự, vậy tại sao ta lại không dám dùng ông để tấn công Bắc
Mạc chứ?”.
Tôi im lặng hồi lâu mới than lên: “Hỡi thế gian tình là gì, mà đôi lứa thề nguyện sống chết”.
Dương Dự đi ngày đi đêm nhưng vẫn không kịp áp giải tù binh về trước Tết, lúc tới nơi thì cũng đã là rằm tháng Giêng. Bất ngờ nhất là ông ta trói cả
Dương Nghiêm lại, hai cha con cùng quỳ trước mặt Tề Thịnh xin tạ tội.
Hoá ra Nhà xí huynh dùng cảm tử quân để mưu sát Tề Thịnh, nhưng Tề Thịnh
lại tương kế tựu kế giả vờ bị thương, đưa binh lính đóng quân ở Bình
Ninh, một mặt thu hút binh lực của Bắc Mạc, một mặt lệnh cho Triệu vương đem đại quân ra khỏi thành Bình Ninh, phục kích quân cứu viện của Bắc
Mạc, giúp Dương Dự quét sạch chướng ngại bên ngoài.
Ai ngờ, Nhà
xí huynh sau khi được Dương Nghiêm cứu khỏi thành Bình Ninh đã tiết lộ
tình hình trong thành cho một cánh quân của Bắc Mạc. Đối phương thấy
không thể cứu viện cho Thượng Kinh được nữa, bèn quyết định quay lại
sống chết đánh Bình Ninh, định tìm cách bắt Tề Thịnh trước khi Dương Dự
công phá Thượng Kinh.
Dương Dự tạ lỗi: “Đều do nghịch tử ngu đần
này đi cứu tên phản nghịch Tề Hàn nên mới để lộ chuyện thành Bình Ninh,
khiến Hoàng thượng gặp nguy hiểm. Là thần dạy con không nghiêm, xin
Hoàng thượng trị tội”.
Tề Thịnh cười nói: “Dương tướng quân có
công lớn trong việc công phá Thượng Kinh, Dương Nghiêm có tội, nhưng
cũng là bị người ta lừa gạt, hơn nữa trẫm cũng không có chuyện gì nghiêm trọng. Dương tướng quân không phải lo lắng, trước hết cứ nghỉ ngơi cho
khoẻ, đợi về Thịnh Đô rồi hãy bàn đến chuyện thưởng phạt”.
Dương
Dự vội khấu đầu lạy tạ, Dương Nghiêm thì cứ quỳ gối ở bên cạnh, chẳng có phản ứng gì. Anh ta gầy hơn nhiều so với lúc chia tay tôi, thần sắc ủ
rũ, mắt cứ cúi nhìn xuống, đến lúc chuẩn bị rời đi mới cất giọng khàn
đặc: “Thần không biết anh ta sẽ đem tình hình binh lực của thành Bình
Ninh tiết lộ cho người Tác-ta, nếu biết, hôm đó thần đã không... đi cứu
anh ta”.
Anh ta nói xong thì dập đầu một cái rất mạnh rồi theo cha lui ra ngoài.
Mặc dù từ đầu đến cuối Dương Nghiêm không nhìn tôi, nhưng tôi vẫn hiểu rõ
suy nghĩ của anh ta. Anh ta mặc dù luôn đi theo Nhà xí huynh, nhưng chưa hề nghĩ đến việc thông đồng với địch bán nước. Nếu anh ta biết kết quả
thế này thì hôm đó đã không vứt bỏ tôi mà đi.
Tề Thịnh quay đầu
lại nhìn tôi với ý tứ sâu xa, hỏi: “Nàng nói xem, nếu ta không giết
Dương Nghiêm mà chỉ phạt anh ta sung quân ba nghìn dặm thì Dương Dự có
biết ơn ta không?”.
Tôi nghĩ, Tề Thịnh thực ra chẳng quan tâm đến việc Dương Dự có biết ơn hay không, cái chính là anh ta muốn biết tôi
có cảm kích trước cách giải quyết của anh ta hay không mà thôi.
Tôi cười, đáp: “Cảm kích, vô cùng cảm kích. Có điều dù sao cũng phạm vào
trọng tôi, ba nghìn dặm có vẻ hơi gần, chi bằng thêm hai nghìn dặm nữa
đi!”.