Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 105: Giãy dụa thống khổ



Hoa ở giữa không trung xoay quanh khắp bầu trời , sau đó lơ đãng bay xuống hai nhân ảnh đang ôm nhau, trong khoảnh khắc đó thời gian như dừng lại, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có gió lạnh thổi qua, cuốn theo đóa hoa hồng nhạt bay bay phát ra thanh âm rất nhỏ. Thanh nhi kinh hô, tiếng kêu mắc nghẹn trong cổ họng, nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đang gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, trong nháy mắt, nàng đột nhiên cảm thấy khung cảnh này quá đẹp, nàng chợt rung động, nàng thậm chí quên mất, nàng hẳn là nên lên tiếng nhắc nhở hai người kia không nên ôm nhau cùng một chỗ. Diệp Lạc bị Tử Ảnh ôm chặt vào trong ngực, nàng theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng bởi giọt nước mắt nóng hổi rơi trên hai má nàng mà dừng tay lại. Tử Ảnh gắt gao ôm chặt lấy Diệp Lạc, tựa hồ như muốn cùng nàng hòa thành một thể, cảm giác mất mát mà lại có được khiến hắn mừng như điên, làm hắn nhịn không được chảy xuống dòng lệ nóng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên gương mặt Diệp Lạc , sau đó dọc theo chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, hòa vào cánh hoa đang bay đầy xung quanh. Qua thật lâu sau, Tử Ảnh mới chậm rãi buông Diệp Lạc ra, bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng xoa dung nhan trong gió rét có chút hơi lạnh lẽo , động tác cẩn thận, giống như Diệp Lạc là một thứ đồ sứ tinh sảo, chỉ cần chạm nhẹ có thể làm vỡ, thanh âm hắn khàn khàn , tiểu tâm dực dực nói ” Lạc nhi, là nàng sao? Thật là nàng sao? Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?” Diệp Lạc bị ánh mắt thâm tình kia làm kinh ngạc, nàng không thể tin được thiếu niên áo trắng trước mắt này, hơn hai tháng không gặp, thiếu niên từng thần thái phi dương hăng hái đã thay đổi rất nhiều, dung nhan tuấn mỹ tiều tụy không ít, trên vầng trán ôn hòa mỉm cười đã không còn nữa, thay vào đó là sự nồng đậm ưu thương. Đối mặt ánh mắt thâm tình như vậy , Diệp Lạc có điểm mất tự nhiên , nàng hơi hơi tránh né, nhẹ nhàng đẩy Tử Ảnh ra, miễn cưỡng cười cười, nói ” Ứng Vương gia, đã lâu không gặp.” Tử Ảnh thấy Diệp Lạc thái độ lãnh đạm, trong tròng mắt đen xinh đẹp hiện lên một tia ảm đạm, bất quá, hắn vẫn si ngốc nhìn Diệp Lạc, ấp úng nói “Lạc nhi, nàng biết không? Ta thật sự rất nhớ nàng, rất nhớ nàng. . . . . . . Thời điểm biết được Lạc cung cháy, ta thật sự muốn phát điên rồi. . . . . .” Diệp Lạc kinh ngạc nhìn thiếu niên ưu thương trước mắt , trong lòng có điểm không biết làm sao, nàng theo bản năng lui về phía sau, trong lòng nàng, lần đầu tiên có sự sợ hãi cùng lẩn tránh. Bởi vì, nàng sợ nhìn đến ánh mắt thâm tình kia, tình cảm không che dấu chút nào, khiến nàng muốn thoát ra khỏi nó ngay lập tức! Tử Ảnh nhìn động tác Diệp Lạc theo bản năng , trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút cười chua sót , nàng vẫn đối với hắn lãnh đạm như thế, vẫn là phòng bị hắn, bất kể là quá khứ, hay là hiện tại, lòng của nàng, thủy chung cũng không thuộc về hắn, không phải sao? Tử Ảnh trong lòng chua sót, từng đợt ghen tuông xông lên đầu, hắn tự giễu cười cười, cưỡng bức chính mình dùng ngữ khí thản nhiên “Lạc nhi, thực xin lỗi, vừa mới rồi là ta quá kích động, đã khiến nàng sợ phải không?” Diệp Lạc lặng yên nhìn thiếu niên vẻ mặt ưu thương , lòng của nàng, hiện tại mới chậm rãi bình tĩnh lại, hắn đối với nàng thâm tình, khi hắn nháy mắt không khống chế được đem nàng ôm trong lòng , nàng cũng đã biết, thiếu niên này, đã thật sâu yêu nàng, bởi vì, nàng có thể cảm giác được, nội tâm của hắn đang run rẩy, là cảm giác nhìn thấy nàng mà mừng rỡ như điên! Hiện tại Ứng Vương làm nàng cảm thấy xa lạ, không biết làm sao, Tử Ảnh trong quá khứ, trên mặt luôn mỉm cười lộ vẻ thản nhiên ôn hòa , từng bá đạo tuyên bố hắn yêu nàng, mà bây giờ, Ứng Vương mặt ngoài ôn hòa, nội tâm cuồng ngạo đã không thấy nữa, thay vào đó là một thiếu niên thoạt nhìn đầy tâm sự mang vẻ mặt ưu thương ! Nếu là Ứng Vương ngoài mặt trong lòng không đồng nhất như trước kia, nàng có thể lạnh nhạt đối mặt, nhưng bây giờ thiếu niên này ánh mắt thâm tình, vẻ mặt ưu thương lại làm nàng không biết đối mặt như thế nào, nếu như là hắn trong quá khứ, nàng có thể mặt không đổi sắc lớn tiếng mắng hắn vô lễ, mà đối mặt thiếu niên hiện tại nội tâm yếu ớt này, nàng lại cảm thấy nếu cự tuyệt lại là một loại tội lỗi! Hơn hai tháng nàng rời cung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì đã làm Vương gia bề ngoài ôn nhuận như ngọc, nội tâm sâu thẳm không dò thấy này thành thiếu niên tiều tụy đến thế? Chẳng lẽ, chuyện Lạc cung cháy và sự biến mất của nàng, đã thật sự thương tổn hắn sâu như vậy sao? Nếu không phải bởi vì nàng, như vậy là vì cái gì? Diệp Lạc hồi lại tinh thần, hơi lắc đầu, nàng cảm giác, hiện tại đối mặt hắn, nàng đã không thể lạnh nhạt như trước, là bởi vì ánh mắt ưu thương của hắn sao? Hay là bởi vì trong mắt của hắn là sự cố chấp cùng thống khổ? Nàng không biết, nàng thật sự không biết, nhưng bất kể là cái gì, thứ hắn muốn , nàng trong quá khứ cho không nổi, hiện tại càng ccho không nổi. Nàng phải vĩnh viễn đứng bên nam nhân lãnh khốc vô tình , giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế, vì hắn củng cố nghiệp lớn, mà hắn, thiếu niên ưu thương này , nàng nhất định cùng hắn vô duyên, đến cuối cùng, nếu Tử Dạ đi lên ngôi vị hoàng đế, nàng sẽ trở thành người thương tổn hắn sâu nhất! Nghĩ đến Tử Dạ, nam nhân lãnh khốc kia, trong mắt Diệp Lạc hiện lên một chút ảm đạm. Nhìn Diệp Lạc trầm mặc, trong lòng Tử Ảnh cảm thấy một mảnh thê lương, hắn biết, nàng cự tuyệt tình yêu của hắn! Hắn hiện tại, còn xứng yêu nàng sao? Nếu như nói, trong quá khứ, hắn là Vương gia cao cao tại thượng , còn có năng lực yêu nàng che chở nàng, nhưng hắn hiện tại, cái gì cũng không cấp được nàng, hắn hiện tại chẳng qua là một nghiệt chủng hèn mọn , là sỉ nhục của Tử gia, là sỉ nhục của cả Tây Lương quốc! Tử Ảnh chỉ cảm thấy tâm càng ngày càng lạnh, cả người giống như ngã vào băng tuyết, hắn nhịn không được run nhè nhẹ, sắc mặt hắn tái nhợt không có một tia huyết sắc, nội tâm kia đau đớn kịch liệt, làm hắn cơ hồ thở được ! Hắn thống khổ nhắm hai mắt lại, ở nơi khóe mắt, một giọt nước mắt trong suốt lặng yên chảy xuống, sau đó rơi tan biến vào khoảng không. Gió, ở nháy mắt giống như mạnh hơn rất nhiều, đóa hoa bay xuống trên mặt đất , lại bị nó không tiếng động cuốn lên giữa không trung, Thanh nhi lặng yên đứng dưới tàng cây mai , đột nhiên cảm giác được rất lạnh, nàng nhịn không được run rẩy một chút, sau đó kìm lòng không đậu nắm thật chặt áo khoác trên người có điểm đơn bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.