Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 130: Tranh chấp



Edit: Muỗi Vove

Phượng Hoàng cung, trong cung điện hoa lệ, một mảnh đèn đuốc sáng trưng, trong điện thắp nhiều hỏa lò tinh xảo, mỗi một hỏa lò được đốt, tản mát ra hơi ấm, bên trong ấm áp như xuân.

Long Ngữ Lan sắc mặt âm trầm ngồi ghế phượng chính giữa đại điện, vẻ mặt giận giữ nhìn Tử Ảnh đang ở bên, tức giận nói:

-”Ảnh nhi! Làm sao ngươi có thể hồ đồ như thế? Không phân biệt nặng nhẹ?”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Ảnh không có một tia biểu tình, hắn lạnh lùng nhìn Long Ngữ Lan, thản nhiên nói:

-”Con không biết mẫu hậu đang nói cái gì?”

Long Ngữ Lan nghe vậy không khỏi giận dữ, bà từ trên ghế phượng đứng lên, phẫn nộ đem mảnh giấy trong tay hung tợn ném vào mặt Tử Ảnh, tức giận nói:

-”Ngươi đồ nghiệt tử! Ngươi cư nhiên giấu diếm ta, chuẩn bị dùng lão Hoàng thượng đổi lấy ả đàn bà kia? Ngươi là muốn đem ta tức chết, ngươi mới cam tâm sao?”

Tử Ảnh trên mặt biểu tình không thay đổi, hắn chậm rãi nhặt lên đoạn giấy Tuyên Thành, từ từ mở ra, nội dung bên trong khiến khuôn mặt tuấn mỹ rốt cuộc biến sắc, hắn thông suốt ngẩng đầu, hai mắt gắt gao nhìn thẳng vào Long Ngữ Lan, không một tia tình cảm, gằn từng tiếng:

-”Mẫu hậu phái người điều tra ta?”

Long Ngữ Lan đối với chất vấn của Tử Ảnh, có điểm mất tự nhiên, khẽ hừ một tiếng nói:

-”Ngươi có hỏi qua ý kiến ta sao? Nếu không phải tin tức này truyền đến trong tay ta, ngươi đã gây ra đại họa rồi! Ngươi cũng biết, lão Hoàng thượng kia đối với chúng ta có nhiêu trọng yếu? Người đàn bà kia Tử Dạ căn bản cũng không quan tâm sinh tử của nàng, chúng ta muốn nàng là vì lý do gì? Cái lão Hoàng thượng kia lại bất đồng, hắn thân là cha Tử Dạ, có hắn trong tay của chúng ta, Tử Dạ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ! Đến lúc ngươi đi lên ngôi vị hoàng đế,còn có thể bịt miệng các đại thần sao?”

Nói đến đây, Long Ngữ Lan thở hổn hển một hơi, buồn bực nói:

-”Mà ngươi! Sau lưng ta lại làm ra chuyện tình hồ đồ như thế! Hừ, may mắn ta biết được sớm, nếu không thì, ta thật sự bị ngươi tức chết!”

Tử Ảnh không để ý đến lời nói của Long Ngữ Lan…, Mà là vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bà, trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên trào phúng cười, mỉa mai nói:

-”Ta vốn nghĩ đến, bà không tin phụ hoàng, chỉ bởi vì bà đối với người không có yêu, nhưng là, ta không nghĩ đến, bà vì quyền lực, ngay cả con trai ruột của mình cũng đề phòng! Kỳ thật ta sớm nên biết, ta còn đối với bà ôm một chút hy vọng! Lẽ nào mong muốn bà có thể giống như những mẫu thân bình thường, đối với nhi tử của mình chỉ có đơn thuần tình thương yêu của người mẹ?”

Long Ngữ Lan hơi sững sờ, không suy nghĩ nói:

-”Ảnh nhi! Mẫu hậu cũng không phải không tin con, chỉ là…”

-”Chỉ là cái gì?”

Tử Ảnh không đợi Long Ngữ Lan nói xong, liền ngắt lời bà, cười lạnh:

-”Chỉ là bởi vì bà là một Hoàng hậu cao cao tại thượng? Là quốc gia chi mẫu bất khả xâm phạm? Là người đứng đầu hậu cung Tây Lương quốc? Đúng vậy, bà đoan trang, bà cao quý, địa vị của bà cao không thể chạm, nhưng là, bà lãnh huyết, bà tàn nhẫn, bà không có tình cảm! Bà căn bản không xứng là một mẫu thân, lại càng không xứng trở thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ!”

//Chửi hay lắm Tử Ảnh ca//

Ba! Một âm thanh nặng nề vang lên, rõ ràng trong cung điện rộng lớn, Long Ngữ Lan khuôn mặt xinh đẹp, bởi vì phẫn nộ mà hơi vặn vẹo, bà vươn ngón tay, run run chỉ vào Tử Ảnh, dùng thanh âm bén nhọn hét lên:

-”Ngươi là nghiệt tử! Ta thật hối hận đã sinh ra một nghiệt tử như ngươi! Ta vô tình? Ta tàn nhẫn? Nếu không phải ta bảo vệ ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể sống tới hôm nay? Ngươi cho là ở trong cung mọi người đều có tấm lòng thiện lương sao? Nếu hôm nay, ngồi ở vị trí này không phải là ta, mà là Mị phi kia, ngươi cho là nàng sẽ bỏ qua ta? Ta cho ngươi biết, e rằng các nàng so với ta còn lãnh huyết hơn, tàn nhẫn hơn! Ngươi cho trong cung là nơi nào? Nếu như ta không làm vậy, hôm nay ngồi ở vị trí này đã là người khác! Ngươi cho rằng nhóm Tần phi đối với ta nói gì nghe nấy kia là người tốt! Kỳ thật, các nàng người người đều hận không thể giết được ta! Nếu không phải bởi vì ta là Hoàng hậu, ta có quyền thế, các nàng không thể không thuận theo ta, ngươi cho là ngươi có thể sống cho tới hôm nay sao? Mà ngươi, ngươi là đứa con bất hiếu, lại có thể nói những lời như thế!”

Tử Ảnh trên khuôn mặt tuấn mỹ rõ ràng hiện lên một dấu tay sưng đỏ, hắn không để ý đến chút đau đớn cỏn con kia, châm chọc nhìn Long Ngữ Lan, thanh âm lạnh lùng:

-”Phải không? Đúng vậy, bà là mẫu hậu của ta, bà là Hoàng hậu một nước, bà lấy đó làm lý do! Bà sinh ta, dưỡng dục ta, nhưng là, bà nói cho ta biết, trong lòng của bà, trừ bỏ ham muốn đối với quyền thế, còn có cái gì?? Bà trừ bỏ mỗi ngày tính toán âm mưu quỷ kế, còn biết cái gì? Ta là con của bà, nhưng là, ta còn là một sỷ nhục của toàn nước Tây Lương! Ta tình nguyện bà chưa từng sinh ra ta, ta tình nguyện mình là một nhi tử trong nhà bình thường, như vậy ta mới không thống khổ như thế này!”

Nghe xong lời nói của Tử Ảnh…, Long Ngữ Lan bỗng nhiên điên cuồng cười, qua một lúc lâu, bà mới ngưng cười, bà nhìn thẳng Tử Ảnh, lạnh lùng nói:

-”Thống khổ? Ngươi nói làm con của ta khiến ngươi thống khổ! Ngươi không biết, ta làm hết thảy đều là vì ngươi sao? Ngươi có biết, ta đối với ngươi là vô cùng kỳ vọng?”

Nói tới đây, Long Ngữ Lan dừng một chút, lại tiếp tục gằn từng chữ:

-”Ta sẽ không để người dùng lão Hoàng thượng đổi lấy tiện nhân kia đâu, ngươi sẽ chết tâm thôi! Trong lòng ngươi suy nghĩ điều gì, ta đều hiểu được, nhưng là, ta nói cho ngươi biết, ngươi là nhi tử của Long Ngữ Lan ta! Ngươi vĩnh viễn không có quyền lựa chọn! Ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn, dựa theo sự an bài của ta! Bất quá, ngươi yên tâm, Tử Dạ đã bắt đầu đem cấm quân điều vào kinh thành, ta không thể nhanh như vậy liền ép Hoàng thượng thoái vị! Chờ ta chuẩn bị xong hết thảy, ngươi chỉ việc ngồi đợi lên ngôi hoàng đế thôi! Về phần xấu nữ nhân kia, chỉ cần nàng không gây trở ngại, làm vướng kế hoạch của ta, ta sẽ tạm thời lưu lại cái mạng chó của nàng!”

Nói xong, Long Ngữ Lan không hề để ý đến Tử Ảnh, lạnh lùng xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.