Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 145: Trùng hợp



Edit: Muỗi Vove

Hoàng cung, ngự thư phòng.

Tử Dạ lặng yên ngồi ở sau thư án, ngưng thần nhìn tấu chương trong tay, ở một góc án thư, đốt một lư hương tinh xảo, khói nhẹ trong lò bay ra vấn vít quanh phòng, tản mát ra mùi thơm, thấm vào ruột gan, khiến người ta cảm giác an thần thoải mái.

Cửa thư phòng bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, Vệ Tử Thanh một thân y phục thị vệ bước vào.

Hắn khẽ đi tới trước thư án, nhẹ giọng đối với Tử Dạ nói:

-”Gia, thuộc hạ lục soát toàn bộ Phượng Hoàng cung và Tư Mã phủ, cũng không phát hiện ra Hổ phù.”

Tử Dạ mày kiếm nhíu chặt, chậm rãi buông tấu chương trong tay, trầm tư một chút, trầm giọng nói:

-”Việc này Binh bộ thượng thư đã từng cùng bản Thái tử bàn qua, nói rằng Hổ phù lần cuối cùng điều động cấm quân, là khi Thái hậu vẫn đang còn tại thế, tính ra đã hơn bốn mươi năm rồi, lúc ấy vì ủng hộ phụ hoàng đăng cơ, Thái hậu lợi dụng Hổ phù trong tay điều động cấm quân, khi đó, Hổ phù là ở trong tay Thái hậu, mà một khối khác cũng nằm trong tay lão Thừa tướng, về sau, đích thân Thái hậu can thiệp, đưa Tư Mã Văn lên làm Thừa tướng, Hổ phù tự nhiên rơi vào tay Tư Mã Văn, dựa theo tính cách của Thái hậu, bà ta tuyệt đối đã đem Hổ phù giao cho Tư Mã Văn, mà sau khi bà ta tạ thế, hổ phù phải ở trong tay Long Ngữ Lan mới đúng, Long Ngữ Lan tự cao tự đại như thế, Hổ phù có thể điều động cấm quân của Tây Lương quốc tương đương với thế lực Tư Mã gia, nếu không, bà ta tuyệt đối không dám kiêu ngạo!”

Nói đến đây, Tử Dạ dừng một chút, lại nhìn Vệ Tử Thanh nói:

-”Ngươi phải lưu ý một chút Phượng Hoàng cung, xem trong phòng ngủ của Long Ngữ Lan có cơ quan gì hay không, hừ, lấy tính cách cẩn thận của Long Ngữ Lan, Hổ phù trọng yếu như thế, há có thể dễ dàng bị người ta tìm thấy?”

Vệ Tử Thanh muốn lên tiếng, hơi chần chừ một chút, lại nói:

-”Gia, thuộc hạ nghe nói Thái tử phi bị nhốt trong đại lao? Hiện tại thời tiết rét lạnh như thế, thuộc hạ cảm thấy, gia đối xử với Thái tử phi như thế, có phải hay không…”

Tử Dạ khuôn mặt trầm xuống, không đợi Vệ Tử Thanh nói xong, liền lạnh lùng cắt đứt lời hắn:

-”Tử Thanh! Ngươi khi nào thì trở nên quan tâm đến Thái tử phi?”

Vệ Tử Thanh trong lòng cả kinh, vội vàng cúi đầu nói:

-”Thuộc hạ không dám!”

Tử Dạ hai tròng mắt sắc bén nhìn thẳng Vệ Tử Thanh, qua một lúc lâu, sắc mặt mới chậm rãi hòa hoãn hơn một chút, thản nhiên nói:

-”Tử Thanh, bản Thái tử niệm tình ngươi đi theo bản Thái tử nhiều năm, luôn trung thành tận tâm, chuyện này, bản Thái tử sẽ không truy cứu, tự giải quyết cho tốt đi!”

Vệ Tử Thanh trong mắt hiện lên một tia phức tạp, trầm mặc một hồi mới lên tiếng:

-”Vâng!”

Tử Dạ thu hồi ánh mắt, ngữ khí thản nhiên:

-”Được rồi, ngươi trước đi ra ngoài đi!”

Nói xong, Tử Dạ cũng không để ý đến Vệ Tử Thanh, cúi đầu, tiếp tục xem tấu chương.

Vệ Tử Thanh yên lặng thối lui ra khỏi ngự thư phòng, vừa rồi thời điểm đối mặt với Tử Dạ, trong lòng bỗng nhiên có một cỗ nghi hoặc, nhưng là, hắn lại cũng không nói gì.

Từ khi Tử Dạ nói cho hắn biết, Thái tử phi cùng Thủy Vân cung có quan hệ, hắn bắt đầu dần dần chú ý đến Thái tử phi, hắn phát hiện, Thái tử phi cùng Phiêu Linh thật sự tồn tại nhiều điểm tương đồng đến kinh ngạc, trừ bỏ hai người dụng mạo bên ngoài không giống nhau, cơ hồ những thứ còn lại đều giống nhau như đúc, phát hiện này, làm hắn nghi hoặc vạn phần, mà gần đây nhiều lời đồn đãi, lại càng thêm khẳng định nghi hoặc trong lòng hắn, hắn ở trong miệng một số cung nhân biết được, Thái tử phi cùng Ứng vương gia cấu kết, thậm chí mang thai hài tử của Ứng vương, mà điều này, lại làm hắn nhớ tới thời điểm Phiêu Linh cùng Thái tử gia té xuống vách núi đen cách đây hai tháng, trong chuyện này thật sự có nhiều trùng hợp khiến người ta nghi ngờ, hắn đã ngầm điều tra qua, sau khi Thái tử gia xuất cung lên núi Thiên Hoa, tỳ nữ của Thái tử phi là Thanh nhi cũng cầm lệnh bài thần bí xuất cung, mà lúc trời tối, Ly cung lại đột nhiên phát hỏa, Thái tử phi cũng theo đó mất tích.

Mặt khác, Phiêu Linh cũng đột nhiên xuất hiện ở trên núi Thiên Hoa, bởi vì cứu Tử Dạ mà cùng nhau rơi xuống vách núi đen. Sau đó Tử Dạ hồi cung, Thái tử phi lập tức bị phát hiện ở lãnh cung Dạ Vân điện, hơn nữa, còn đang mang thai hơn hai tháng!

Lại nói, Thái tử phi liên hệ mật thiết với Thủy Vân cung, làm trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, Phiêu Linh và Thái tử phi trong lúc đó, tuyệt đối có một bí mật không muốn ai biết, hơn nữa, hắn cảm thấy, có lẽ hai nàng căn bản là cùng một người.

Bất tri bất giác, Vệ Tử Thanh đã rời xa ngự thư phòng, đi tới hành lang bên điện, hắn bỗng nhiên dừng bước, ngửa đầu nhìn về phía mây trắng trên bầu trời bao la, nơi đó dường như xuất hiện khuôn mặt tươi cười khuynh thành của Phiêu Linh, nàng, sẽ là nàng sao?

Sau khi Vệ Tử Thanh rời đi, Tử Dạ rốt cuộc không tĩnh tâm nổi để xem tấu chương, trong đầu hắn, kìm không được nổi lên hận ý, hắn bỗng nhiên phiền chán buông tấu chương trong tay, đứng lên, đang muốn rời đi, lại nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, ngự thư phòng bị người ta đẩy ra, tiểu thái giám canh giữ bên ngoài đi đến, đối với hắn nhẹ giọng bẩm tấu:

-”Thái tử gia, bộ Hộ Thượng thư đại nhân đang ở ngoài cầu kiến.”

Tử Dạ hít sâu một hơi, lại lần nữa ngồi trên ghế, trầm giọng nói:

-”Tuyên!”

Tiểu thái giám lĩnh chỉ, lui ra ngoài, rất nhanh, thân ảnh Thượng thư đại nhân Lâm Chính đã xuất hiện trong ngự thư phòng, hắn cung kính hướng Tử Dạ hành lễ, lớn tiếng nói:

-”Lâm Chính tham kiến Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ vạn tuế!”

Tử Dạ liếc mắt nhìn Lâm chính, thản nhiên nói:

-”Lâm thượng thư không cần đa lễ, Lâm thượng thư đến gặp bản Thái tử, là có chuyện gì?”

Lâm Chính mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một quyển tấu chương, cung kính dâng lên Tử Dạ, nói:

-”Thái tử điện hạ, đây là tấu chương của các vị đại thần trong triều, kính mong Thái tử xem qua!”

Tử Dạ mặt không biểu tình tiếp nhận tấu chương, tùy tay mở ra, cúi đầu xuống nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt hắn ngày càng khó coi, gân xanh nổi trên trán, hiển nhiên nội tâm phẫn nộ đến cực điểm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.