Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 251: Phiên ngoại — Một bụng đen tối 2



Bất quá mẫu thân cùng phụ thân là phu thê bao nhiêu năm, còn nàng chỉ là thị vệ bên người Tử Lạc Vân, làm sao có thể hầu hạ hắn thay quần áo?

Lập tức Vệ Lan tức giận nhìn Tử Lạc Vân bất mãn nói:

-“Ta không làm những chuyện này, ta chỉ bảo hộ ngươi!”

Tử Lạc Vân cố ý giận tái mặt, cau mày hỏi:

-“Vì sao? Trước đây đều là những thị vệ làm giúp ta, nếu ngươi không muốn như vậy ngươi trở về đi thôi! Hừ!”

Vệ Lan nhíu chặt lông mày, qua một hồi lâu mới đau khổ nhỏ giọng nói:

-“Ngươi cũng biết ta không thể trở về, việc ta đã đáp ứng nếu chưa hoàn thành ta không thể trở về?”

Tử Lạc Vân phụng phịu lạnh lùng thốt:

-“Ngươi nếu không muốn trở về thì phải hầu hạ bản thái tử, bằng không phải trở về!”

Vệ Lan buồn rầu kéo sợi tóc đen bóng trên đầu, bộ dáng cực kỳ khó xử nhìn Tử Lạc Vân, suy nghĩ kỹ trong chốc lát mới ấp úng nói:

-“Ta chỉ bảo hộ ngươi, không hầu hạ được không? Nếu ta trở về sư phó cũng không sao, chỉ sợ mẫu thân hội quở trách ta. . . . .”

Tử Lạc Vân gặp Vệ Lan ba lần bốn lượt tránh hầu hạ hắn cứ như tránh tà, trong lòng có chút không vui giận tái mặt nói:

-“Hầu hạ ta khiến ngươi khó xử như vậy sao? Hừ! Nha đầu xấu xí như ngươi có thể hầu hạ bản thái tử là ngươi có phúc khí!”

Vệ Lan đôi mắt sáng ngời nhìn Tử Lạc Vân, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất chu lên:

-“Ta mới không xấu, sư phó cùng các a di trong Thủy Vân trong cung đều nói ta không xấu! Ta cũng không cần cái gì phúc khí, ta chỉ đáp ứng sư phó bảo hộ ngươi mà thôi!”

Tử Lạc Vân khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Vệ Lan lên, trong mắt hiện lên một tia khinh thường nói:

-“Chậc chậc, ngươi xem một chút bộ dáng ngươi như vậy còn không xấu sao? Nói thực, ngươi ngay cả cung nữ trong cung còn thua kém! Xấu nha đầu như ngươi được hầu hạ bên người bản thái tử còn dám kén cá chọn canh?”

Trong mắt Vệ Lan hiện lên một chút bi thương, nàng tuy rằng thiên chân vô tà không hiểu thế sự, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, đối với ánh mắt khinh thường, ngữ khí châm chọc của hắn nàng sao có thể không nghe ra.

Cho nên nàng không chút khách khí đánh Tử Lạc Vân, cả giận nói:

-“Cho dù là như vậy thì thế nào? Xấu thì thế nào? Nếu không phải đáp ứng sư phó rồi, hừ! Giống như ngươi vậy trông mặt mà bắt hình dong, ta mới không cần để ý, còn ngươi! Có gì đặc biệt hơn người?”

Tử Lạc Vân nhìn Vệ Lan bộ dáng hầm hừ, trong lòng buồn cười, hắn ở trong cung lâu như vậy, chứng kiến tất cả mọi người đối với hắn cung kính? Giống Vệ Lan câu nào câu nấy đều phản bác hắn còn không có gặp qua!

Trong lúc nhất thời hắn lại cảm thấy Vệ Lan trong lúc tức giận vô cùng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì tức giận mà đỏ bừng, hắn thế nhưng xem đến ngây người.

Vệ Lan gặp Tử Lạc Vân đột nhiên không thèm nhắc lại mà ngơ ngác nhìn nàng, không khỏi vươn bàn tay ngọc thon dài khẽ đẩy vai hắn, không vui nói:

-“Ngươi nhìn cái gì?”

Tử Lạc Vân phục hồi tinh thần, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đỏ bừng lên, trong lòng âm thầm nổi giận, não bị vô nước rồi hay sao? Cư nhiên nhìn xấu nha đầu này đến ngẩn người! Theo lý thuyết nnàng mặc dù không xấu nhưng cũng không có bao nhiêu phần tư sắc, so với Lâm Oánh Nhi lại càng kém xa, mình tại sao có thể nhìn nàng, nhìn đến ngẩn người?

Nhưng cho dù hắn không muốn thừa nhận, sự thật dù sao cũng là sự thật, vừa mới hắn chứng thật là đang nhìn cái nha đầu này rồi ngẩn người! Thậm chí chỉ vừa tiếp xúc với nàng, một chút cũng không hiểu rõ nàng, vì sao ở cùng nàng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ!

Tử Lạc Vân vòng tay trước ngực, che dấu vẻ thất thố vừa rồi, nhìn Vệ Lan hỏi:

-“Ngươi vì sao không muốn hầu hạ bản thái tử?”

Vốn vẻ mặt đang đúng lý hợp tình lại đột nhiên nghe Tử Lạc Vân nhắc lại vấn đề này, nàng thẹn thùng cúi đầu xuống đất, thanh âm giống như muỗi kêu lắp bắp nói:

-“Ngươi cũng không phải tướng công, ta tự nhiên không có nghĩa vụ hầu hạ ngươi thay quần áo! Mẫu thân nói chỉ khi nào thành thân mới có thể làm những việc như thế!”

Tử Lạc Vân dở khóc dở cười nhìn Vệ Lan, hắn không nghĩ đến lý do Vệ Lan không muốn hầu hạ hắn dĩ nhiên lại như thế này!

Hắn từ nhỏ lớn lên trong cung, thậm chí đến bây giờ người bên cạnh hầu hạ hắn thay quần áo đều là cung nữ, nơi này làm gì có lý thuyết thành thân mới có thể thay quần áo?

Mà Vệ Lan gặp Tử Lạc Vân không nói lời nào, trong lòng lại càng tin lời mẫu thân, lập tức tiếp tục nói:

-“Mẫu thân nói về sau cùng người mình thích thành thân mới có thể như vậy! Giống như mẫu thân và phụ thân! Cho nên ta về sau chỉ bảo hộ ngươi không thể hầu hạ ngươi!”

Nhìn Vệ Lan bộ dáng thẹn thùng, lại nghe trong miệng nói người mình thích, không biết vì sao trong lòng Tử Lạc Vân không vui, hắn giận tái mặt nói:

-“Ngươi có người yêu mến?”

Vệ Lan không để ý đến biểu tình của Tử Lạc Vân, nàng khẽ lắc đầu nói:

-“Ta hiện tại chưa có người trong lòng, nhưng mẫu thân nói nếu quả thật thích một người sẽ thường nhớ tới hắn, nhưng là ta cũng không có tưởng niệm ai, chỉ muốn gặp sư phó cùng mẫu thân, có lẽ sư phó và mẫu thân chính là người ta thích rồi!”

Nghe xong lời nói của Vệ Lan, chút không vui của Tử Lạc Vân nháy mắt tan thành mây khói, hắn bỗng nhiên nói:

-“Ngươi về sau là thị vệ bên người bản thái tử, trong lòng ngươi cũng chỉ cho phép có một mình bản thái tử, không được tưởng nhớ ai khác, đã rõ chưa? Nếu để bản thái tử biết ngươi ở đây nghĩ đến người khác, như vậy đừng trách bản thái tử đuổi ngươi về!”

//Bá đạo quá nhở//

Tử Lạc Vân lời vừa nói ra cũng cảm thấy bất ngờ, bất quá hắn rất nhanh liền bình thường trở lại, xấu nha đầu này nếu ở bên cạnh hắn hắn, trong lòng tự nhiên chỉ có thể nghĩ đến hắn, chẳng lẽ còn có chỗ cho người khác sao?

Mà Vệ Lan nghe xong, nàng cũng hơi sững sờ, bất quá nàng tâm tư đơn thuần, cũng không có nghĩ nhiều, trong lòng nàng nghĩ nếu đáp ứng sư phó thì phải bảo vệ hắn chu toàn, luôn nghĩ cho hắn cũng là điều đương nhiên.

Lập tức liền gật đầu nghiêm túc nói:

-“Ngươi yên tâm, ta nếu đáp ứng sư phó hảo hảo bảo hộ ngươi tự nhiên sẽ nhớ kỹ ngươi!”

Phiên ngoại — Tâm tư

Edit: Muỗi Vove

Hắn phụng phịu nhìn Vệ Lan nói:

-“Được rồi, ngươi đã là thị vệ bên người bản thái tử, vậy đi thôi!”

Nói xong hắn xoay người dọc theo con đường nhỏ đẩy đất đá đi thẳng về phía trước.

Vệ Lan gặp Tử Lạc Vân nói đi là đi, vội đuổi theo tiến lên cùng hắn sóng vai, tò mò hỏi:

-“Bây giờ, chúng ta đi đâu?”

Tử Lạc Vân không lên tiếng, thật lâu sau cảm thấy bất đắc dĩ hắn mới dừng bước quay đầu nhìn Vệ Lan nói:

-“Xú nha đầu, ngươi nhớ kỹ về sau ở trong cung phải tự xưng là thuộc hạ, gọi ta là thái tử gia. Rõ chưa? Không thể còn không quy củ như vậy! Không làm tốt ta liền quẳng ngươi về Thủy Vân cung ẫu thân đó!”

Vệ Lan chớp chớp cặp mắt sáng ngời, nàng không rõ tại sao phải phiền toái như vậy, tuân thủ nhiều quy củ như vậy, bất quá nàng thật vất vả rời Thủy Vân cung, tự nhiên không nghĩ lại trở về.

Cho nên nàng rất nhanh liền gật gật đầu, giòn thanh nói:

-“Ta. . . . . Thuộc hạ đã biết!”

Tử Lạc Vân hài lòng gục gặc, nha đầu này thực biết nghe lời, dung nhan tuấn mỹ không khỏi lộ ra ý cười.

Đi ra khỏi ngự hoa viên bọn họ rất nhanh liền trở về Dạ Vân điện, dọc theo đường đi gặp không ít cung nhân, nhưng cung nhân nhìn thấy đi theo phía sau thái tử gia có một cô nương xa lạ trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Bởi vì người trong cung cơ hồ đều biết quan hệ của thái tử gia và Lâm Oánh Nhi, trong lòng cũng ngầm nhận định Lâm Oánh Nhi là Thái Tử Phi tương lai, hiện tại đột nhiên xuất hiện một bạch y thiếu nữ xa lạ, trong lòng đều đoán thân phận của người này.

Hơn nữa Vệ Lan dựa vào lệnh bài của Diệp Lạc tiến cung, y phục trên người cũng là của Thủy Vân, làm người ta đoán không ra thân phận của nàng, cho nên mới càng thêm hiếu kỳ.

Bất quá dù rất tò mò các cung nhân cũng chỉ có thể đứng xa xa âm thầm phán đoán mà không dám tiến lên hỏi .

Chẳng qua Vệ Lan lần đầu tiên tiến cung, lại nhìn đến nhiều cung nhân như vậy đang quan sát nàng, trong lòng có chút không được tự nhiên, nàng nhẹ nhàng vươn tay kéo tay áo Tử Lạc Vân không hiểu hỏi:

-“Bọn họ vì sao đều nhìn ta?”

Tử Lạc Vân lớn lên trong cung, sớm đã quen với ánh mắt nhìn vào mình, nay nghe thấy Vệ Lan không khỏi cười nói:

-“Bởi vì y phục của ngươi và bọn họ không giống nhau, bọn họ tự nhiên nhìn ngươi vài lần, việc này có cái gì kỳ quái?”

-“Thật không?”

Trong lòng Vệ lan vẫn cảm thấy có điểm không đúng, bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều, dù sao nàng vừa vặn mới tiến cung, cung nhân nhìn thấy có người lạ trong lòng cảm thấy kỳ quái cũng là bình thường.

Nàng trầm mặc một hồi lại nói:

-“Ta về sau có phải hay không cũng phải mặc y phục như các nàng ấy?”

Nói xong nàng chỉ chỉ tay về cung nữ đứng hai bên.

Tử Lạc Vân liếc mắt nhìn Vệ Lan sau đó thản nhiên nói:

-“Ngươi là thị vệ bên người bản thái tử, như vậy không cần! Ngươi mặc y phục của chính mình là được.”

Vệ Lan đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên một thanh âm ôn nhu như nước truyền đến:

-“Lạc Vân, ngươi đã trở lại!”

Vệ Lan nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong Dạ Vân điện đi ra một bóng người hồng nhạt, người tới không phải ai khác chính là Lâm Oánh Nhi.

Chỉ thấy Lâm Oánh Nhi nét mặt tươi cười như hoa bước nhanh ra khỏi Dạ Vân điện đi đến bên cạnh Tử Lạc Vân.

Tử Lạc Vân mày kiếm nhíu chặt, Lâm Oánh Nhi trước mặt cung nhân luôn xưng hô hắn là thái tử gia, hôm nay như thế nào gọi thẳng tên của hắn rồi? Bất quá hắn cũng không có nghĩ nhiều đối Lâm Oánh Nhi mỉm cười nói:

-“Oánh nhi ngươi không phải hồi cung rồi sao? Như thế nào còn ở nơi này?”

Lâm Oánh Nhi nhìn Vệ Lan đứng bên cạnh Tử Lạc Vân ôn nhu nói:

-“Ta đang đợi ngươi. . . . . . Lạc Vân ngươi không phải nói hôm nay bồi ta dùng bữa sao?”

Tử Lạc Vân hơi bất ngờ nhưng sau đó liền dịu dàng vươn tay vòng qua bả vai Lâm Oánh Nhi nói:

-“Ngươi thân mình không tốt hẳn là đi về trước nghỉ một lát, hiện tại ta còn có chút việc, tối nay ta đi tìm ngươi dùng bữa.”

Nếu là bình thường Lâm Oánh Nhi nhất định sẽ dịu ngoan nghe lời rời đi, nhưng bây giờ thì không, nàng sao có thể yên tâm để Tử Lạc Vân cùng nữ nhân không rõ lai lịch này ở chung một chỗ?

Cho nên nàng cắn cắn môi ủy khuất nói:

-“Lạc Vân, ta hôm nay không muốn trở về, ta chỉ muốn bồi ở bên cạnh ngươi.”

Tử Lạc Vân hơi do dự một hồi nói:

-“Oánh nhi, ngươi hay là cứ về trước đi, hôm nay hoàng thúc cho người đưa tới không ít tấu chương, ta một hồi chỉ sợ sẽ lạnh nhạt ngươi!”

Lâm Oánh Nhi mỉm cười ôn nhu nói:

-“Không có việc gì, ta chỉ muốn bồi ở bên cạnh ngươi là được rồi!”

Gặp Lâm Oánh Nhi kiên trì, Tử Lạc Vân cũng không nghĩ lại cự tuyệt, tuy rằng hắn đối với Lâm Oánh Nhi không có cảm giác đặc biệt gì, bất quá Lâm Oánh Nhi cùng hắn lớn lên, dù sao cũng có vài phần phân tình, hắn không nên quá mức vắng vẻ nàng.

Nghĩ đến đây hắn gật đầu nói:

-“Được, bất quá nếu một hồi ngươi cảm thấy mệt mỏi hãy về cung nghỉ ngơi!”

Nói xong Tử Lạc Vân nắm tay Lâm Oánh Nhi hướng thư phòng đi vào.

Nhìn Tử Lạc Vân cùng Lâm Oánh Nhi hai người tay nắm chặt tay sóng vai đi bên nhau, Vệ Lan cảm thấy hơi sững sờ, không biết vì sao nàng nhìn thấy một màn này trong lòng có điểm không thoải mái.

Bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều mà bước nhanh đuổi theo. Bởi vì sư phó từng nói qua với nàng thân là thị vệ bên người hắn một tấc cũng không được rời. Đây chính là chức trách của nàng.

Phiên ngoại — Dụng tâm kín đáo

Edit: Muỗi Vove

Lâm Oánh Nhi vốn nghĩ nếu trở lại Dạ Vân điện Tử Lạc Vân sẽ để Vệ Lan lui ra, nhưng nàng không có nghĩ đến thái độ của Tử Lạc Vân đối với Vệ Lan đã có sự chuyển biến lớn như thế, hắn thậm chí để Vệ Lan đi theo hắn vào trong thư phòng, hơn nữa còn không có ý tứ ngăn trở.

Việc này khiến trong lòng Lâm Oánh Nhi cảm thấy không thoải mái, bởi vì cho dù là nàng cũng không thể tùy tiện đi vào thư phòng của Tử Lạc Vân, dựa vào cái gì nữ nhân đột nhiên xuất hiện này có thể như thế?

Bất quá nàng tuy rằng lòng có bất mãn lại thông minh không biểu lộ ra ngoài, càng thêm cố ý đối Tử Lạc Vân thân thiết, vắng vẻ Vệ Lan theo phía sau.

Nhìn Lâm Oánh Nhi đứng sát vào người Tử Lạc Vân Vệ Lan cảm thấy chói mắt cực kỳ, nhưng bởi vì nàng tâm tư thanh thuần cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lâm Oánh Nhi thích Tử Lạc Vân nên mới làm như vây.

Bất quá Vệ Lan từ nhỏ sống trong Thủy Vân cung luôn ầm ĩ quen rồi, đột nhiên muốn nàng im lặng đứng ở một bên nhìn người khác khanh khanh ta ta, tự nhiên có điểm bứt rứt không yên, trong lòng càng thêm mất tự nhiên.

Nàng lúc này cực kỳ nhàm chán kiên trì trong chốc lát, sau nhìn thấy hai người ngồi sau án thư cơ hồ đem nàng quên mất, trong lòng lại không thoải mái, lập tức liền lớn tiếng đối Tử Lạc Vân nói:

-“Tử. . . Thái tử gia ta. . . . . . Thuộc hạ muốn đi ra ngoài một lúc. . . .”

Tử Lạc Vân ngẩng đầu thản nhiên liếc mắt nhìn nàng mỉm cười nói:

-“Ngươi vừa tới chưa quen đường đi trong cung.”

Nói xong Tử Lạc Vân như nghĩ đến điều gì bỗng nhiên quay đầu đối Lâm Oánh Nhi nói:

-“Oánh nhi, ta còn phải xem tấu chương, ngươi giúp ta dẫn nàng đi! Một hồi ta sẽ tìm ngươi!”

Lâm Oánh Nhi gặp Tử Lạc Vân muốn nàng bồi Vệ Lan, trong lòng tự nhiên là không tình nguyện, bất quá nếu Tử Lạc Vân đã mở miệng nàng cũng không tiện cự tuyệt, cho nên nàng nhẹ nhàng gật đầu sau đó đứng lên, ôn nhu nói:

-“Được, vậy ta trước bồi vị muội muội này. . . . .”

Nói tới đây Lâm Oánh Nhi dừng một chút lại thâm tình nhìn Tử Lạc Vân liếc mắt một cái nói:

-“Lạc Vân ta chờ ngươi. . . . . .”

Tử Lạc Vân lơ đễnh gật đầu lên tiếng:

-“Xấu nha đầu này là thị vệ bên người ta, Oánh nhi hãy dạy nàng một chút quy củ trong cung.”

Nói xong hắn liền cúi đầu xuống nghiêm túc xem tấu chương trong tay, không hề để ý tới Lâm Oánh Nhi cùng Vệ Lan.

Vệ Lan tâm tư đơn thuần, hơn nữa nàng mới tiến cung chứng thật đối với trong cung hết thảy đều không quen thuộc, thấy Tử Lạc Vân để cho Lâm Oánh Nhi bồi nàng, trong nội tâm nàng tự nhiên rất cao hứng, lập tức nắm chặt tay Lâm Oánh Nhi cười nói:

-“Vị tỷ tỷ này chúng ta đi thôi.”

Nói xong liền kéo Lâm Oánh Nhi ra ngoài.

Nhìn Vệ Lan nắm tay mình, trong mắt Lâm Oánh Nhi hiện lên một tia chán ghét không dễ nhận thấy, bất quá nháy mắt liền khôi phục bộ dáng ôn nhu hiền thục, dịu dàng mỉm cười sau đó cùng Vệ Lan ra khỏi thư phòng.

Bước ra khỏi Dạ Vân điện Vệ Lan thật sự thở dài một hơi, trên khuôn mặt tú lệ lộ ra thần sắc thoải mái vui vẻ nói:

-“Tỷ tỷ, người thật đẹp, trừ bỏ sư phó ta còn chưa từng gặp qua mỹ nhân nào xinh đẹp giống như tỷ tỷ đâu!”

Lâm Oánh Nhi tuy rằng trong lòng cực kỳ chán ghét Vệ Lan, bất quá thấy Vệ Lan tán thưởng nàng xinh đẹp, trong lòng tự nhiên cũng cao hứng, khóe môi công lên ý cười kiêu ngạo, ngoài miệng lại nói:

-“Vương Phi nương nương là thiên tiên, người bình thường như Oánh nhi sao có thể cùng Vương Phi nương nương đánh đồng? Chỉ cần Lạc Vân hắn không chê ta ta liền vui vẻ. . . . . .”

Vệ Lan nhìn Lâm Oánh Nhi cũng không phản bác, bởi vì ở trong lòng nàng Diệp Lạc chứng thật giống như những lời Lâm Oánh Nhi nói, có một khí chất siêu phàm thoát tục không phải người bình thường nào cũng có được.

Mà Lâm Oánh Nhi tuy rằng tướng mạo xinh đẹp, nhưng nếu so sánh với Diệp Lạc vẫn còn kém khá xa. Cho nên nàng không có làm trái lương tâm tiếp tục tán thưởng Lâm Oánh Nhi.

Bởi vì Vệ Lan sớm đã quên những chuyện tình trước đây, cho nên nàng đối với quan hệ của Lâm Oánh Nhi cùng Tử Lạc Vân cảm thấy rất tò mò liền hỏi:

-“Oánh nhi tỷ tỷ, ngươi có phải hay không thích Tử. . . . Thái tử gia?”

Nghe Vệ Lan hỏi trực tiếp như thế Lâm Oánh Nhi cảm thấy hơi bất ngờ, bất quá nàng rất nhanh liền lộ ra một nụ cười thâm tình nói:

-“Không dối gạt muội muội, tỷ tỷ chứng thật rất thích Lạc Vân.”

Nói xong nụ cười trên mặt Lâm Oánh Nhi lại càng thêm sáng lạn, nàng để ý đến biểu tình của Vệ Lan, tiếp tục nói:

-“Ta từ nhỏ cùng Lạc Vân lớn lên, trong lòng ta sớm đã sớm khắc ghi hình bóng hắn, mà Lạc Vân trong lòng hắn cũng chỉ có ta. . . . . .”

Không biết vì sao Vệ Lan nhìn thấy vẻ mặt thâm tình của Lâm Oánh Nhi, trong lòng nàng giống như bị cái gì chặn lại, thật không thoải mái.

Bất quá tuy rằng trong lòng không vui nhưng cũng không ghen tị, nàng cười cười hâm mộ nhìn Lâm Oánh Nhi nói:

-“Nguyên lai tỷ tỷ cùng thái tử gia là lưỡng tình cùng vui vẻ, thật sự là khó được!”

Lâm Oánh Nhi phía trước nói ra những lời này chính là cố ý để cho Vệ Lan nghe, nàng tâm tư cẩn thận từ nhỏ liền suy nghĩ hơn người, lời của nàng chính là đang ám chỉ Vệ Lan không cần đối với Tử Lạc Vân si tâm vọng tưởng, cũng để cho Vệ Lan hiểu được người Tử Lạc Vân thích là Lâm Oánh Nhi nàng.

Nếu mục đích đã đạt được, nàng cũng không cần nói nhiều về quan hệ của mình với Tử Lạc Vân, liền chuyển đề tài:

-“Muội là đệ tử của Vương phi nương nương, quan hệ với Lạc Vân hẳn nên thân thiết mới đúng, nhưng Lạc Vân lại chưa từng nói với ta về muội! Dù vậy Lạc Vân không có muội muội nên trong lòng có lẽ sớm đã xem muội là muội tử ruột của mình rồi.”

Vệ Lan nghe lời này của Lâm Oánh Nhi buồn rầu cúi đầu xuống nền đất nói:

-“Oánh nhi tỷ tỷ ngươi không biết, kỳ thật thái tử gia thực chán ghét ta, nếu không phải bởi vì sư phó, hắn đã sớm đem ta đuổi ra khỏi cung rồi, hắn là bởi vì sư phó cho nên mới đáp ứng để ta lưu lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.