Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 64: Hoa hồng



Nghĩ đến đây, Tử Dạ không khỏi quay đầu hướng Diệp Lạc nhìn lại, đã thấy Diệp Lạc chính là bất hòa mà xa lạ nhìn hắn, khóe miệng ẩn ẩn ý cười mang theo một tia trào phúng, nhìn thấy Diệp Lạc bên môi mang ý châm chọc, Tử Dạ trong lòng càng đối với nàng tăng thêm vài phần chán ghét cùng phẫn nộ không hiểu, xấu nữ nhân này, là đang nhìn hắn chê cười sao? Cho dù phụ vương khâm ban cho nhân sâm không có độc, chuyện Linh Nhi trúng độc cùng nàng cũng thoát không được quan hệ! Nàng nghĩ đến phụ vương đến đây, nàng sẽ không làm sao ư? Hừ, hắn nhất định phải để nàng sống không bằng chết!

Hoàng thượng trầm mặc một hồi, bỗng nhiên quay đầu đối cung nữ quỳ trên mặt đất lớn tiếng quát

“Bát súp là người nào hầm?”

Cung nữ kia bị dọa đến cả người run run, hoàng thượng lớn tiếng vừa quát, liền liên tục dập đầu không ngớt, thanh âm run rẩy nói

“Bẩm hoàng thượng, là…. là… Nô tỳ… hầm…..”

Tử Dạ thấy phụ vương đem đầu mối hướng cung nữ kia, rõ ràng chính là cố tình vì Diệp Lạc giải vây, trong lòng không khỏi có điểm hờn giận, hắn bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói

” Phụ vương, nhi thần đã sai người đem cây kia nhân sâm đưa đi thái y viện, nhi thần tin tưởng, nhân sâm có hay không có độc rất nhanh sẽ biết được, cẩu nô tài này, nhi thần tin tưởng các nàng còn không có lá gan đó!”

Nói xong, nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái.

Hoàng thượng sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên tức giận quát

“Hồ nháo! Dạ nhi, không tra rõ ràng chân tướng phía trước, đừng dễ dàng có kết luận!”

“Phụ vương……”

Hoàng thượng những lời này vừa ra, sắc mặt Tử Dạ trở nên cực kì khó coi, hắn phẫn nộ nhìn Diệp Lạc, nặng nề mà hừ một tiếng, đang muốn tức giận phản bác, đúng lúc này, bên ngoài Hình đường truyền đến một trận tiếng bước chân, Vệ Tử Thanh mang theo hai vị ngự y đi đến.

Vệ Tử Thanh đi vào Hình đường, nhìn đến hoàng thượng cùng Ứng vương đứng đó, không khỏi nao lòng, hắn rất nhanh liền cúi đầu, động tác cúi người quỳ lên phía trước, lớn tiếng nói

“Thần khấu kiến hoàng thượng!”

Hai Thái y theo ở phía sau, nhìn thấy hoàng thượng, cũng cung kính quỳ xuống hành lễ.

Hoàng thượng thản nhiên nhìn bọn họ liếc mắt một cái, chậm thanh nói

” Bình thân!”

Ba người tạ ơn hoàng thượng, thần sắc tự nhiên đứng lên.

Tử Dạ lạnh lùng khẽ hừ, đối Vệ Tử Thanh hỏi

“Thái y đã tra ra kết quả chưa?”

Vệ Tử Thanh hơi hơi suy nghĩ, sau đó trả lời

“Bẩm thái tử gia, Thái y đã tra ra kết quả.”

Tử Dạ quay đầu nhìn về phía Thái y đứng ở sau Vệ Tử Thanh, hỏi

“Kết quả như thế nào?”

Hai Thái y kia bị ánh mắt lạnh như băng của Tử Dạ làm cho hoảng sợ, sợ tới mức chân đều như nhũn ra rồi, quay đầu hướng Hoàng thượng nhìn lại, nhìn thấy hoàng thượng khẽ gật đầu, rồi mới hướng Tử Dạ nói

” Khởi bẩm thái tử điện hạ, thần cùng các nhiều người khác quan sát, thu được kết quả, bán cây nhân sâm này chứa một loại thành phần kêu thảo dược hoa hồng, thuốc này cũng không phải độc dược, nếu là nữ tử bình thường uống vào, cũng không có cái gì trở ngại, chẳng qua, nếu là người có mang uống vào thì…….”

Tử Dạ không kiên nhẫn chặn lời của hắn, quát

“Nếu là người có mang uống vào sẽ như thế nào?”

Thái y kia cúi đầu, kiên trì trả lời

“Khởi bẩm thái tử điện hạ, nếu là nữ tử có mang uống vào, sẽ khó giữ được thai nhi, hoa hồng này kỳ thật chính là một loại thuốc phá thai thông thường!”

Lời Thái y mới nói xong, Diệp Linh tựa vào trong lòng Tử Dạ bỗng nhiên khóc lên, Hình đường lý hoàn toàn yên tĩnh, cơ hồ tất cả mọi người đem ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Diệp Lạc, hiển nhiên, là ai cũng dự đoán được, ở bên trong cây nhân sâm kia, thật sự bị người hạ độc.

Trong nhân sâm có độc, cũng là vật hoàng thượng ban cho, mọi người tự nhiên là không dám đoán hoàng thượng, lại đem ánh mắt hoài nghi toàn bộ nhìn về phía Diệp Lạc, trong lúc nhất thời, ở Hình đường trừ bỏ tiếng nức nở Diệp Linh, không còn có thanh âm khác, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.

Diệp Lạc biểu tình vẫn là im lặng, giống như không nhìn thấy ánh mắt hoài nghi mọi người, khóe miệng thản nhiên mơ hồ có thể thấy được sự châm chọc.

Hoàng thượng sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn thẳng Thái y, qua thật lâu sau, mới trầm giọng hỏi

“Trong nhân sâm bị người thấm hoa hồng?”

Thái y hai đầu gối mềm nhũn, nặng nề mà quỳ trên mặt đất, rung giọng nói

“Bẩm hoàng thượng, trong nhân sâm quả thật có thành phần hoa hồng. Thần không dám nói dối, mong hoàng thượng xem xét!”

Nhưng vào lúc này, Ứng vương gia Tử Ảnh từ khi đi theo hoàng thượng tiến vào, vẫn đứng ở một bên giữ im lặng lại bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, thản nhiên nhìn Diệp Linh tựa vào trong lòng Tử Dạ nức nở liếc mắt một cái, sau đó đối hoàng thượng nói

” Phụ vương, theo lời Thái y là sự thật, bất quá, nhi thần cũng đang trong lúc vô ý biết được một sự kiện, không biết phụ vương cùng hoàng huynh có thể có hứng thú nghe?”

Hoàng thượng hơi hơi nhíu nhíu mày, đối Tử Ảnh ôn hòa nói

“Ảnh nhi, có chuyện gì, con cứ nói!”

Tử Dạ lạnh lùng nhìn Tử Ảnh liếc mắt một cái, có chút không vui nhíu mày, Ứng Vương, hắn rốt cuộc muốn nói cái gì?

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Ảnh mang theo mỉm cười ôn hòa, hắn đi lên vài bước, ngữ khí thản nhiên nói

“Phụ vương, nhi thần mấy ngày trước trong lúc vô ý biết được, có người lặng lẽ theo ngoài cung len lén đem một ít hoa hồng vào trong cung.”

Nói xong, Tử Ảnh mỉm cười, thản nhiên nhìn thoáng qua Diệp Linh nằm trong lòng Tử Dạ liếc mắt một cái.

Đối mặt ánh mắt dò xét của Tử Ảnh, Diệp Linh có điểm mất tự nhiên, trong nội tâm nàng không tự chủ run lên, Ứng Vương này, chẳng lẽ đã phát hiện cái gì sao? Không, sẽ không! Diệp Linh bất an cắn cắn môi dưới, không, không có người phát hiện, nàng chuyện này làm được cực kỳ bí ẩn, Ứng Vương này làm sao có thể sẽ biết? Hắn nhất định là đoán, hắn căn bản cũng không có chứng cớ, không phải sao?

Diệp Linh nghĩ đến đây, lá gan lại lớn, nàng lặng lẽ đánh giá thần sắc Tử Dạ một chút, thấy Tử Dạ lông mày nhíu chặt, giống như đang trầm tư cái gì, trong nội tâm nàng không khỏi cả kinh! Cũng bất chấp có thất lễ nghi, thoát ra vòng tay của Tử Dạ, bùm một tiếng, nặng nề mà quỳ lên trên, bi thương khóc hô

“Phụ vương….. Người cần phải vì Sườn tử phi làm chủ…… Đáng thương con ta kia a….. Còn chưa kịp gặp nương một mặt…. Cứ như vậy không minh bạch đi nha……….”

Đáy mắt âm lãnh của Tử Dạ có một dị quang di động, dị quang kia chợt lóe lướt qua, rất nhanh lại đổi lại biểu tình ôn nhu, hắn nhẹ nhàng đem Diệp Linh nâng dậy, sau đó ôn nhu an ủi

“Linh Nhi, hiện tại thân thể của nàng còn không có khôi phục, đừng nghĩ trước nhiều như vậy, được chứ? Bản thái tử nhất định sẽ báo thù cho đứa nhỏ của chúng ta, tin tưởng bản thái tử, bản thái tử tuyệt đối sẽ không buông tha hung thủ độc hại đứa nhỏ chúng ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.