Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 67: Sát ý



Phượng Hoàng cung, trong đại điện khói hương bay lượn lờ, trong điện đốt vài cái đèn tinh xảo, tinh khiết bạc hỏa lò, bên trong ấm áp như xuân.

Long Ngữ Lan một thân phượng bào đẹp đẽ quý giá, ôm gọn lấy thân thể xinh đẹp, tựa vào trên giường êm, đang tinh tế phẩm trà.

Ngoài đại điện truyền tới một trận tiếng bước chân, Tử Ảnh một thân áo trắng tuấn mỹ vô cùng đi đến, nhìn Long Ngữ Lan liếc mắt một cái, thản nhiên nói

“Mẫu hậu!”

Long Ngữ Lan nhìn Tử Ảnh, trên mặt lộ ra một chút nụ cười từ ái, nàng theo trên giường êm ngồi dậy, ngữ khí có chút điểm trách cứ nói

“Ảnh nhi, thời tiết lạnh như vậy, như thế nào không mặc thêm áo choàng? Vạn nhất cảm lạnh thì làm sao?”

Tử Ảnh mỉm cười, đi đến bên cạnh mẫu thân ngồi xuống, nói

” Cám ơn mẫu hậu quan tâm, con không lạnh! Mẫu hậu, người gọi con đến, có chuyện gì sao?”

Long Ngữ Lan nhìn nhi tử tuấn mỹ cao lớn, lộ ra một chút ý cười kiêu ngạo, lại ra vẻ tức giận nói

“Ảnh nhi, có phải hay không mẫu hậu không có việc gì, con sẽ không đến bồi mẫu hậu? Con lâu nay không có tới bồi quá mẫu hậu nói chuyện phiếm rồi?”

Tử Ảnh cười nói

“Mẫu hậu, con đây không phải đến đây sao?”

Long Ngữ Lan nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, sau đó để chén trà trong tay xuống, chính chính sắc mặt, nghiêm túc đối Tử Ảnh nói

” Ảnh nhi, mẫu hậu quyết định, để tránh đêm dài lắm mộng, quyết định đem chuyện con đăng cơ làm trước tiên!”

Tử Ảnh hơi sửng sờ, thốt lên hỏi

“Mẫu hậu! Người đang ở đây nói cái gì? Cái gì con đăng cơ? Con như thế nào nghe không rõ?”

Long Ngữ Lan mỉm cười, nói

” Ảnh nhi, con không cần cùng mẫu hậu giả bộ hồ đồ, mẫu hậu trong lòng nghĩ như thế nào, con không phải đã sớm biết đến sao?”

Tử Ảnh hơi trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên nói

“Mẫu hậu, chuyện người cần làm, con cũng không phản đối, chính là cũng phải chờ phụ vương thoái vị chứ, không phải sao? Hiện tại, có phải hay không nói chuyện đó còn quá sớm?”

Long Ngữ Lan nghe xong lời này, trên mặt hiện lên một tia vẻ mặt kinh hỉ, nói” Ảnh nhi? Con đáp ứng rồi? Này thật sự là quá tốt! Con thật không hổ là nhi tử ngoan của ta!”

Biểu tình trên mặt Tử Ảnh không thay đổi, trong đầu lại hiện suy nghĩ lạnh nhạt, đúng vậy, hắn thay đổi chủ ý, hắn quyết định, nghe theo an bài mẫu thân, bởi vì, chỉ có như vậy, hắn mới có thể có được nàng!

Trong quá khứ, hắn vẫn biết tâm tư mẫu thân, nhưng là, hắn phản đối làm như vậy, dù sao, Tử Dạ cũng là ca ca của hắn, hắn cũng là một người không thích bị trói buộc, cho nên, hắn từng nhiều lần cự tuyệt mẫu thân, cũng khuyên bảo mẫu thân không cần thương tổn Tử Dạ.

Nhưng là, hiện tại, hết thảy đều thay đổi, không, là thời điểm từ ngày đó ở trong vườn hoa gặp nàng, liền thay đổi, cái kia quật cường, cái kia vân đạm phong thanh, cái kia rõ ràng đa sầu đa cảm, lại ra vẻ kiên cường nữ tử, trải qua vài ngày tiếp xúc ngắn ngủn, hắn đã thật sâu vì nàng mà mê muội, cho nên, hắn không tiếc hết thảy để có được nàng, quản chi, không chiếm được lòng của nàng, hắn vẫn có được người nàng!

Vừa nghĩ tới tối hôm đó, nàng bị Tử Dạ ôm vào trong ngực, trong lòng hắn liền không thể tự kiềm lòng đố kị dâng lên một cỗ hừng hực! Tử Dạ căn bản là không xứng chạm vào nàng, nàng chỉ có thể là của hắn!

Long Ngữ Lan thấy nhi tử sắc mặt âm trầm, trầm mặc không nói, không khỏi hỏi

“Ảnh nhi, con làm sao vậy? Có tâm sự gì sao? Nếu có tâm sự, không ngại cùng mẫu hậu nói? Có lẽ mẫu hậu có thể giúp được con!”

Làm mẫu thân, tuy rằng Long Ngữ Lan cũng không tính là thập phần đủ tư cách, bất quá, đối với nhi tử mình nuôi từ nhỏ đến lớn, mắt nàng vài phần hiểu biết! Nàng biết, nhi tử bề ngoài tao nhã, có một nội tâm cố chấp, trong quá khứ, nàng từng khuyên bảo hắn nhiều lần, mong hắn ở trong triều củng cố thế lực của mình, để về sau vừa mới diệt được Tử Dạ, chính mình thuận lợi đăng cơ, nhưng là, hắn vẫn cự tuyệt nàng, trái lại khuyên bảo nàng không cần làm như vậy, khi đó, trong lòng của nàng thật là đối đứa con trai này vừa yêu vừa hận, thương hắn, là bởi vì hắn là con độc nhất của nàng, mà hận hắn, cũng là bởi vì hắn bất tranh khí. Nay, nếu không phải nàng chính tai nghe được hắn đáp ứng, nàng còn không dám tin tưởng, bất quá, bất kể như thế nào, chỉ cần hắn đã đáp ứng là tốt rồi!

Tử Ảnh dứt bỏ tâm sự, trên mặt lại khôi phục nét mặt ôn hòa, đối Long Ngữ Lan mỉm cười, nói

” Mẫu hậu, con không có việc gì, đúng rồi, mẫu hậu, hiện tại phụ vương hảo hảo, làm sao người nhắc đến chuyện này?”

Long Ngữ Lan nhẹ nhàng khẽ hừ, nói

” Phụ vương của con trong lòng chỉ có nghiệt chủng kia, con nói hắn làm chi?”

Tử Ảnh nhíu nhíu mày, muốn nói cái gì, lại nhịn đi xuống.

Long Ngữ Lan tự nhiên là biết nhi tử trong lòng đang suy nghĩ gì, bất quá, nàng hiện tại không thể nói cho Tử Ảnh thân thế của hắn, cũng không phải nàng sợ Tử Ảnh biết, mà là, hiện tại Tử Ảnh biết, đối với hắn cũng không có gì tốt, cho nên, qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn thủ khẩu như bình, bao gồm quan hệ nàng cùng Tư Mã văn, Tử Ảnh cũng không hay biết.

Long Ngữ Lan không đợi Tử Ảnh đáp lời, đột nhiên hỏi

“Ảnh nhi, mẫu hậu nghe nói, con gần đây cùng Thái Tử Phi của nghiệt chủng kia qua lại nhiều, kia là nữ nhân ham vinh hoa phú quý, con tiếp xúc nàng nhiều như vậy làm chi? Nghe lời mẫu hậu nói, về sau không cần gặp nàng!”

Tử Ảnh cau mày, đối mẫu thân nói Diệp Lạc là một người ham vinh hoa phú quý, cảm thấy có điểm không hờn giận, hắn bỏ qua một bên đầu, thản nhiên nói

“Chuyện này, con đều có chừng mực, với lại, Lạc nhi cũng không phải người như vậy!”

Long Ngữ Lan đôi mi thanh tú khẽ nhíu, có điểm không vui nói

“Ảnh nhi, mẫu hậu là vì tốt cho con! Con những năm qua, muốn nữ nhân, này trong cung còn nhiều, rất nhiều, con vì sao cố tình phải đi để mắt đến người kia? Bổn cung nghe nói, người kia vì tiến cung, dám đoạt người trong lòng thân muội muội chính mình, như thế là nữ nhân giảo hoạt ngoan độc, thế nào xứng với con?”

Tử Ảnh giận tái mặt, bật đứng lên, có điểm giận dữ nói

“Mẫu hậu! Đủ ròi! Tóm lại, chuyện tình cảm của con, người không cần lo!”

Long Ngữ Lan thấy nhi tử thân cận mình nhất vì một nữ nhân xa lạ còn đối với chính mình phát giận, thương tâm rất nhiều, cũng không khỏi cũng có chút phiền não

“Mẫu hậu là vì tốt cho con! Ảnh nhi, con là mẫu hậu 10 tháng mang thai sinh hạ cốt nhục, chẳng lẽ, mẫu hậu sẽ hại con sao?”

Tử Ảnh hít một hơi thật sâu, nhìn Long Ngữ Lan giận dữ, chậm chậm thanh âm, nói

” Mẫu hậu, con biết người là muốn tốt cho con, chính là, chuyện này, con đều có chừng mực! Hi vọng mẫu hậu không cần nhắc lại chuyện này!”

Nói xong, Tử Ảnh trầm mặt, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi ra ngoài.

Long Ngữ Lan hai mắt nheo lại, nhìn bóng lưng Tử Ảnh, trong mắt hiện lên một chút hung quang, cắn răng nói

“Ảnh nhi, con không nên trách mẫu hậu lòng dạ ác độc, người đàn bà kia, mẫu hậu không thể lưu nàng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.