Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 94: Dụng tâm kín đáo



Lưu Vân các, trong phòng ngủ hoa lệ, Diệp Linh đang ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ vẽ đôi mi thanh tú, một lát sau, nàng buông bút chì trong tay ra, rồi hướng gương đồng ngắm nghía một phen, nhíu mày có điểm không hài lòng lắm , lại đem một mảnh son nhẹ nhàng đặt ở trên môi mấp máy, mãi cho đến đôi môi có vẻ đầy đặn đỏ tươi, thế này mới hài lòng đối với gương lộ ra một nụ cười quyến rũ.

Quan sát trong gương bóng hình xinh đẹp một lát, Diệp Linh thế này mới hài lòng đứng lên, đi đến trước ngăn tủ, chọn ra váy dài hồng nhạt thoạt nhìn phiêu dật lại không mất vẻ tao nhã , sau đó đứng trước gương khoa tay múa chân một phen, thế này mới cho cung nữ đứng bên hầu hạ , đem váy dài mặc vào.

Cửa phòng ngủ bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một cung nữ đi đến hơi cúi người nhẹ giọng bên tai Diệp Linh nói

” Linh sườn phi, Ứng Vương gia đã tới!”

Diệp Linh vẫy tay để cung nữ lui ra, sau đó mới hỏi nói

” Vương gia tới một mình sao?”

Cung nữ kia có điểm nghi ngờ nhìn Diệp Linh nói

” Nô tỳ chỉ nhìn thấy Ứng Vương gia, cũng không có nhìn thấy những người khác.”

Diệp Linh trên mặt kiều diễm lộ ra một chút ý cười, nàng đã lưu ý Tử Ảnh rồi, nàng phát hiện, hắn mỗi ngày đều xuất hiện chung quanh Lạc cung bồi hồi một lúc, mà hôm nay, đúng là cơ hội thật tốt nàng đi gặp hắn!

Chuẩn bị xong, Diệp Linh rất nhanh chạy ra Lưu Vân các, hướng Lạc cung đi đến.

Đi trên hành lang, trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Linh hiện lên ý cười tính toán , cho dù, đã không còn Tử Dạ thì thế nào? Ứng Vương sẽ cho nàng thứ nàng muốn ! Hơn nữa, Ứng Vương này, kỳ thật cũng không kém so với Tử Dạ, đáng tiếc hắn không phải thái tử thôi!

Bất quá, hiện tại đã không có Tử Dạ, hắn dĩ nhiên là thái tử kế vị tiếp theo rồi! Đương kim hoàng thượng chỉ có hai nhi tử, Tử Dạ đã chết, Ứng Vương chính là thái tử! Chỉ cần nàng chặt chẽ bắt lấy Ứng Vương, như vậy, hết thảy tất cả, vẫn là của nàng!

Lạc cung, phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ còn vài vách tường tàn lụi sót lại, từ sau khi vụ cháy, nơi này đã thành một đống phế tích, hoàng thượng bệnh nặng, thái tử chưa hồi cung, cho nên trong cung cũng không có ai cho kiến tạo lại cung điện.

Ở trong này, chung quanh còn vương một ít mộc đồng bị đốt trơ trọi lẫn lộn cùng gạch vụn, tro tàn đen hiện tại đã bị tuyết rơi hoàn toàn bao trùm, rốt cuộc nhìn không rõ quanh cảnh, ngẫu nhiên tìm kiếm thì còn thấy nửa thanh đầu gỗ bị đốt trọi .

Toàn bộ Lạc cung đã không còn huy hoàng khí phái như ngày xưa, hiện tại Lạc cung đã không thể gọi là cung rồi, chỉ còn là tàn tích cô độc đứng trong trời tuyết, có vẻ thê lương mà tịch mịch, so sánh cùng chung quanh Dạ Vân điện thoạt nhìn hùng vĩ vô dưới, có vẻ chói mắt cùng không hợp nhau.

Diệp Linh nhìn một mảnh phế tích trước mắt , trong lòng xẹt qua một tia cười lạnh, nàng từ Hoa Sơn hồi cung tuy rằng đã hơn hai tháng rồi, nhưng nàng bởi vì ở trên núi Thiên Hoa bị kinh hách, cho nên, sau hồi cung vẫn ốm đau ở giường, ngay cả tẩm cung cũng không có bước ra quá nửa bước. Hơn nữa việc Lạc cung bị cháy, Long Ngữ Lan hạ lệnh cấm, nhóm cung nhân cũng không dám lắm miệng, cho nên, nàng vẫn không biết sự việc Lạc cung bị cháy.

Mà bởi vì gần đây nàng điều tra chuyện Tử Ảnh, cho nên mới biết được, nguyên lai, Lạc cung đã bị đốt cháy thành một đống phế tích, mà nữ nhân nàng thống hận nhất , tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng, đã bị thiêu cháy rồi!

Sau khi biết được tin tức này, Diệp Linh cơ hồ cao hứng muốn cất tiếng cười to, chính phi thái tử thì thế nào? Tiện nhân chính là tiện nhân, cho dù nàng thành Thái Tử Phi, nàng cũng không còn mạng đi hưởng phúc, cuối cùng không phải đã rơi vào một kết cục thê thảm ?

Lạc cung thì thế nào? Lạc cung cũng không phải Phượng Hoàng cung, cho dù nàng tiến vào Lạc cung, cũng chỉ là một nữ nhân bạc mệnh ! Quạ đen chính là quạ đen, cho dù nàng bay lên đầu cành, nàng cũng vĩnh viễn không thành Phượng Hoàng!

Diệp Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm, khóe miệng lộ ra một chút ý cười trào phúng , Diệp Lạc nha Diệp Lạc, ngươi an tâm làm oan hồn của ngươi dưới suối vàng thôi! Đợi bổn cung thành hoàng hậu Tây Lương quốc , có lẽ sẽ đốt thêm cho ngươi nhiều tiền giấy! Ha ha!

Qua thật lâu sau, Diệp Linh mới chậm rãi thu hồi hướng nhìn, sau đó hướng bóng người màu trắng xa xa đi đến.

Tử Ảnh lặng yên đứng cách nơi đổ nát không xa, trên gương mặt tuấn mỹ có nét ưu thương, hắn tưởng đã quên được nàng, nhưng hắn lại làm không được, hiện tại duy nhất việc hắn có thể làm, chính là mỗi ngày đến nơi đây, bồi nàng một hồi. Bởi vì, chỉ có ở trong này, hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng.

“Ứng Vương gia!”

Một giọng nữ nũng nịu vang lên , cắt đứt trầm tư của Tử Ảnh, hắn không vui quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử trang phục lộng lẫy đang cười nhẹ nhàng nhìn hắn.

Tử Ảnh nhíu mày, có điểm không vui nhìn Diệp Linh, âm thanh lạnh lùng nói

“Là ngươi?”

Diệp Linh lộ ra một chút tươi cười tự nhận là đẹp nhất, sau đó lay động tà váy thật dài, vòng eo mềm mại hơi lắc nhẹ , phong tình vạn chủng đi đến bên cạnh Tử Ảnh, dịu dàng nói

“Ứng Vương gia vì sao một mình một người ở chỗ này? Chẳng lẽ là có tâm sự gì sao?”

Tử Ảnh lạnh lùng nhìn Diệp Linh, đối với nụ cười ngọt ngào của nàng phảng phất như không nhìn thấy, thanh âm lạnh lùng nói

“Nếu bổn vương không nhớ lầm, ngươi hẳn là phi tử của hoàng huynh, hiện tại cùng bổn vương ở một chỗ, chẳng lẽ sẽ không sợ tai tiếng hay sao?”

Diệp Linh thấy thái độ Tử Ảnh lãnh đạm như thế, trong lòng không khỏi có điểm hờn giận, nàng hít thật sâu một hơi, cố gắng làm cho nụ cười trên mặt mình tự nhiên một chút, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng vừa nhíu, khẽ thở dài một hơi, bỗng nhiên sâu kín nói

“Ứng Vương gia, Bổn cung biết, ở trong mắt của các ngươi, thái tử gia vốn rất sủng ái ta, nhưng . . . . . Nhưng là. . . Nào ai có biết. . . .”

Tử Ảnh nhìn Diệp Linh liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, hắn lạnh lùng nói

“Những lời này, ngươi hẳn là hướng hoàng huynh nói mới đúng, vì sao nói cùng bổn vương?”

Diệp Linh trong mắt hiện lên một chút giận giữ, thái độ Tử Ảnh lãnh đạm như thế, làm nàng chuẩn bị không kịp, nhưng nàng há lại dễ dàng buông tha như thế sao? Nàng cắn chặt răng, trên mặt biểu tình ai oán càng sâu, nàng bỗng nhiên vươn cánh tay trắng noãn, nhẹ nhàng giữ chặt ống tay áo Ứng Vương , thanh âm nghẹn ngào nói

“Kỳ thật hoàng huynh ngươi ngày thường căn bản là không để ý tới ta, trong lòng hắn chỉ có tỷ tỷ của ta, hắn cùng ta cùng một chỗ, chẳng qua là vì tức giận tỷ tỷ, hiện tại.. . . Hiện tại lại đem một mình ta ném ở trong cung không hỏi han gì. . . . . .”

Nói tới đây, Diệp Linh ngừng lại, giống như rốt cuộc không nói được nữa, trên khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi rơi xuống hai hàng nước mắt, lại có vẻ điềm đạm đáng yêu.

Tử Ảnh mày kiếm vừa nhíu, bất động thanh sắc đem ống tay áo rút ra, trong tròng mắt đen ánh sáng như ngọc hiện lên một tia chán ghét, âm thanh lạnh lùng nói

“Ngươi có vẻ thực chán ghét Lạc nhi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.