Đi thêm một đoạn nữa thì đã đến cuối đường, nhìn sang bên trái ta liền thấy mẫu hậu và phụ hoàng thần sắc tiều tụy , mắt nhắm lại mệt mỏi. Ngọc Uyển Thanh vốn là một mỹ nhân khuynh sắc, thanh tú đáng yêu, vậy mà bây giờ lại vô cùng thê thảm, nàng thấy ta, liền thút thít khóc, nhưng có lẽ thấy ta mặc y phục cung nữ nên đã đoán ra, chỉ dám thút thít mếu máo, không dám gọi tên. Ta không kìm được chạy đến dùng vạt áo lau nước mắt cho nàng, mắt cũng rưng rưng :
“ Uyển Thanh… Uyển Thanh… thứ cho ta đã đến trễ”
Uyển Thanh mỉm cười, lắc lắc đầu, lại run run nhấc tay, chỉ về phía sau lưng ta. Theo quán tính, ta cũng chầm chậm quay lại, liền thấy có một thân ảnh quen thuộc đang nằm bất động ở nhà lao đối diện.
Thân ảnh này… còn ai khác ngoài trượng phu của ta sao?
Ta đứng dậy, run run bước về phía đó, đến trước nhà lao của chàng , khóe miệng mấp máy không nói nên lời . Thế Hiên rất đẹp, là một soái ca trong soái ca, hào quang rực rỡ bốn phía trước đây đâu cả rồi? Vì sao lại y phục nát cả thế này? Đầu tóc bù xù, cả người toàn là máu, mặt mũi cũng đen ngòm…
“ Thế … Thế Hiên à…” Ta đưa tay xuyên qua giữa các khe song gỗ của nhà lao, run rẩy chạm vào người chàng, thật nhẹ nhưng vẫn khiến đôi mày của chàng cau lại thật chặt, rất lau sau mới mở mắt ra.
Thấy ta, chàng khẽ cử động người, tay chạm vào tay ta, miệng thì thào :
“ Di Nhi… Di Nhi của ta..”
Lần này thì ta không kìm được nữa, nước mắt cứ như vậy chảy xuống không ngừng. Đúng rồi! Ta có mang theo ba viên thần dược!
Ta rút tay lại, lục lọi trong tay áo lấy ra hai viên thuốc, dịu dàng nhét vào miệng chàng.
“ Thế Hiên, đây là Hoàn Sinh và Hoàn Khí, sẽ giúp chàng lấy lại sức lực, chàng mau uống đi”
…
Tử Thuần thấy bản thân đã hơi say, liền thức thời đứng lên khách khí nói vài câu, đại ý không muốn để ‘tân hậu’ chờ lâu nên rời đi trước, cũng không quên dặn dò các thái giám và cung nữ hầu hạ khách quý và quan thần chu đáo, đặc biệt là người thân của Ngọc Nhi công chúa đến từ Tử Quốc. Mặc dù Di Nhi không can hệ đến họ, nhưng thân thể của nàng, Ngọc Nhi công chúa lại liên quan đến họ, tốt xấu gì cũng không thể lơ là được. Ngay từ đầu đã rất khó khăn mới có thể giải thích về vấn đề nàng đột nhiên gả cho hắn, bây giờ không thể để xảy ra sai sót được!
Mọi người nghe Hoàng đế nói vậy, cũng chẳng có gan mà giữ lại, chỉ hô hào chúc mừng. Tử Thuần phất tay áo, cùng đám cung nữ thái giám thẳng đến Phượng Thiên Cung, trong lòng không tránh khỏi hồi hộp, tưởng tượng hết lần này đến lần khác khuôn mặt yêu kiều của nàng .
Di Nhi, trẫm đến đây!
Dừng chân trước Phượng Thiên Cung, hắn hít một hơi thật sâu rồi giơ tay ra hiệu cho đoàn người phía sau dừng ở ngoài, còn hắn thì từng bước lại từng bước tiến vào trong. Đến trước cửa phòng của nàng, lưỡng lự một lúc lâu mới dám đẩy cửa đi vào.
“ Di Nhi?”
Quái lạ! Vì sao nàng lại ngủ ? Hơn nữa, thân ảnh này… không giống cho lắm!
Trong lòng một trận cuồng phong bão táp, hắn bước nhanh tới bên giường để nhìn rõ hơn.
Qủa nhiên không phải là nàng!
“ Nguyệt Vương phi!” Hắn đưa tay lay lay thân thể của Phượng Nghiên, nhưng vì sao lay kiểu gì cũng không dậy thế này?
Lại đưa tay bắt mạch, hóa ra là bị điểm huyệt!
Tử Thuần vội vàng giải huyệt đạo cho Phượng Nghiên, huyệt đạo vừa được giải, Phượng Nghiên liền nhanh chóng tỉnh lại, nhìn thấy hắn, lập tức dùng tay cấu nhẹ vào người để nặn ra nước mắt, nghẹn ngào nói :
“ Hu hu ! Tử Quốc Hoàng Đế! Ngươi phải làm chủ cho bổn vương phi a !”
“ Nguyệt vương phi có gì từ từ nói! Vì sao vương phi lại ở đây? Hoàng Hậu của trẫm đâu?”
“ Lúc nãy bổn vương phi cùng Đào Đào đi dạo , tiện thể đến đây nói chuyện với Thiên Di một chút thì đột nhiên Thiên Di rút thanh đoản đao , kề vào cổ Đào Đào, ép Đào Đào điểm huyệt bổn vương phi, còn đưa cả cung nữ trong đây đi… cũng chẳng biết là đi đâu rồi! Ai ôi, Thiên Di thật quá đáng, lại nỡ đối xử với bổn vương phi như vậy, lỡ như bảo bối trong bụng có bị sao thì bổn vương phi biết làm thế nào!”
Khuôn mặt yêu nghiệt của Tử Thuần đen sì, lòng chùng xuống. La Thiên Di! Nàng đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Đã vậy còn dám náo loạn làm càn! Nếu đã thế, đừng trách trẫm đây vô tình vô nghĩa!
Lúc này, ở bên phía nhà lao, Thế Hiên đã hồi phục sức lực, lập tức một chưởng phá nát nhà lao, nhanh chóng cứu mọi người ra, thị vệ nghe thấy tiếng động, muốn la lên cấp báo thì bị Đào Đào dùng vài hòn đá điểm huyệt.
Thế Hiên thương tích đầy người, vốn chẳng thể di chuyển, cũng may là nhờ có hai viên thần dược kia, bây giờ trong người hắn nội lực trào dâng, mạnh mẽ như muốn bộc phát, chàng ôm ta vẫn còn đang khóc như một con mèo vào lòng, tay kia ôm mẫu hậu. Đào Đào cùng Uyển Thanh và các đại thần khác đỡ lấy Hoàng Thượng, bên ngoài, Nguyệt Thương Hàn và Hàn Phong không biết tự khi nào đã hóa thành hắc y nhân, đánh nhau với thị vệ.
Thế Hiên vừa ra khỏi nhà lao, đưa tay huýt sáo lớn một tiếng, từ xung quanh lập tức xuất hiện rất nhiều hắc y nhân khác, xông tới bảo vệ chàng và mọi người, lúc này, Tử Thuần cũng đã đi tới, mặt đen như đít nồi nhìn về phía bọn ta :
“ Hay cho một màn cướp ngục của nàng , Di Nhi!”
Ta bây giờ đã có Thế Hiên, đương nhiên không sợ, vểnh mũi về phía hắn :
“ Sao nào! Ngươi nghĩ ta sẽ an phận làm Hoàng Hậu của ngươi hay sao! Hoang đường! Hư cấu!”
“ Thế Hiên, Tuyết Thần thúc đã sắp đến, cứ cho rằng Huyết Ảnh Vệ của đệ có lợi hại thế nào thì sao có thể bằng được đại quân của trẫm và trận pháp của thúc ?”