Thái Tử Phi Trùng Sinh

Chương 15



Nếu chỉ có thái tử mới có thuốc giải, vậy thì thuốc giải này sẽ không dễ lấy.

May mắn, mẹ ta y thuật cao minh, đã nhanh chóng tìm ra biện pháp giảm bớt dược tính, tuy rằng không thể trực tiếp giải độc nhưng có thể làm chậm quá trình độc phát tác, thuận tiện điều trị thân thể.

Chỉ có điều, cha mẹ ta rất buồn khi biết mình đã nuôi dưỡng một con sói mắt trắng.

Nhưng cha ta đã phấn chấn lại rất nhanh, bởi vì ông cảm thấy rằng không thể để mặc cho Cố Thịnh Minh chiếm đoạt giang sơn, nếu không quốc gia này sẽ bị hủy.

"Cha, người cảm thấy tam vương gia thế nào?" Ta thuận nước đẩy thuyền hỏi một câu.

"Ninh vương?" Cha ta nghi hoặc nhìn ta, sau đó lại nói: "Không phải hai chân cậu ta..."

"Phải, hai chân chàng trúng độc tạm thời không thể đi lại, nhưng con có thể chữa được."

"Yên Nhi con..."

"Cha, rất nhiều chuyện hiện tại con không thể nói với người, nhưng con hy vọng người có thể ủng hộ quyết định của con. Ninh vương mới là một người có trái tim vì thiên hạ, cũng là ứng cử viên tốt nhất cho ngôi vị hoàng đế. "

Cha ta nghĩ ngợi rồi thở dài nói: "Haiz... nếu hai chân cậu ta không bị tàn phế, quả thật là một hạt giống tốt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, năm đó cậu ta còn nhỏ như vậy, nếu hai chân không có việc gì, thì cũng khó mà sống sót đến bây giờ."

Cha nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu ta, chậm rãi nói: "Con gái đã trưởng thành rồi, đã biết san sẻ lo lắng cho cha. Cha bây giờ đã già, sức khỏe không còn tốt nữa."

Nói xong, người lấy lệnh bài treo bên hông đưa ta, "muốn làm gì thì đi làm đi, cha mãi mãi ủng hộ con."

Hai mắt ta đỏ lên, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

"Cha..." Lệnh bài này, là ông dùng cả đời mới có được, tượng trưng cho người đứng đầu mười vạn binh lính.

"Cầm đi, sớm muộn gì cũng cho con."

Ta chưa kịp nói gì thì mẹ ta ở phía sau đã lên tiếng: "Tống Chí Quốc, cái lão già đáng chết này, không phải chúng ta đã thống nhất để khuê nữ tiếp quản y quán sao, ông để con lên chiến trường làm gì."

"Y quán của nàng có nhiều đệ tử rồi, nhưng tướng quân chỉ có một mà thôi." Cha đem lệnh bài đặt vào tay ta, để cho ta nắm thật chặt.

"Cha, con nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của người." Nói xong ta quay lại nhìn mẹ rồi nói: Mẹ, lên chiến trường và trị bệnh cứu người đều giống nhau, hơn nữa sau này khi thiên hạ thái bình, không còn chiến tranh, con lại quay về y quán cũng không muộn.

"Tốt nhất là như vậy." Mẹ ta lầm bầm một tiếng, quay đầu đi vào phòng.

Chuyện này cũng có chỗ tốt đó là ta và mẹ có thể hỗ trợ nhau chữa chân cho Cố Yến Tầm, tuy rằng kiếp trước ta điên cuồng học y, nhưng khẳng định cũng không lợi hại bằng mẹ.

Có mẹ tham gia thì chân của Cố Yến Tầm sẽ khôi phục nhanh hơn.

Ban đầu phải cần một năm mới có thể giúp cho hắn đứng lên, nhưng hiện giờ chỉ mới ba tháng hắn đã có thể tự mình đứng được rồi.

Khoảng khắc thấy hắn đứng dậy, ta kích động đến mức bật khóc.

"Khóc cái gì?" Hắn vươn tay lau nước mắt giúp ta rồi cúi đầu nhìn ta.

" Ta vui... vui cho chàng." Ta tiến lên ôm chặt hắn, vùi đầu vào ngực hắn.

Khoảng khắc này ta đã đợi bốn tháng rồi.

Kể từ thời khắc được sống lại, ta đã bắt đầu mong chờ đến ngày này.

"Đừng khóc..." Hắn xoa đầu ta, nhẹ giọng nói: "Yên Yên, ta sợ nhất là thấy nàng khóc."

Thực ra ta rất ít khi khóc.

Không, nói đúng hơn thì ta dường như chưa bao giờ khóc trước mặt hắn.

Nước mắt của ta đột nhiên ngừng rơi, muốn quay đầu lại hỏi hắn thấy ta khóc lúc nào, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện hắn cau mày, bộ dáng hình như rất khó chịu.

"Vương gia chàng sao vậy? Chân không thoải mái sao?" Vừa hỏi đến thì hắn càng nhăn mặt nhiều hơn, thậm chí còn hít sâu một hơi, tiếp theo cả cơ thể ngã về phía sau.

May là ta đứng gần, trực tiếp vươn tay đỡ thắt lưng hắn mới giúp hắn không ngã ra đất.

Hẳn là do hắn chỉ mới khôi phục được một chút, mà lại đứng quá lâu, hơn nữa ta còn chạy lại ôm hắn, khiến hắn dùng hơi nhiều lực, nên mới mất thăng bằng mà ngã xuống.

Ta trực tiếp bế hắn đến chiếc ghế bên cạnh, đặt hắn ngồi xuống và nói: "Chỉ mới tốt lên một chút thôi, chưa thể đứng lâu được."

Hắn đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Sau này đừng ôm ta như vậy nữa."

"A." Ta nhất thời không kịp phản ứng, nghĩ rằng hắn không muốn cho ta ôm, không muốn ta quá thân cận cho nên ta rũ mắt, mất mác lui về sau hai bước.

Hắn vội giữ chặt tay ta, kéo ta vào trong ngực, sau đó giải thích: "Ý của ta là đừng bế ta như vậy, ta là nam nhân."

Thì ra là vậy...

"Nhưng không phải chân chàng bị thương sao, bình thường y quán có bệnh nhân, hoặc là binh lính bị thương ta cũng ôm họ như vậy, không sao."

Ta vừa thốt ra lời này thì sắc mặt hắn chợt trầm xuống, hỏi: "Nàng từng ôm người khác như vậy sao?"

"Ách..."

Hắn đang ghen sao?

"Vương gia, dáng vẻ ghen tuông của chàng rất dễ thương đó." Ta vui mừng trong lòng, cười trêu chọc hắn.

"Ghen cái gì, bản vương không có."

"Có, chàng có." Bộ dáng kiêu ngạo của hắn vẫn đẹp như vậy.

Thấy hắn quay đầu đi không nói lời nào, ta nghiêng người hỏi: "Giận rồi sao?"

"Cùng lắm thì về sau ta không ôm nam nhân nữa, chỉ ôm nữ nhân thôi, được không?" Ta dỗ dành.

Hắn bĩu môi nói: "Nữ nhân cũng không cho ôm."

"Được, ai cũng không ôm, chỉ ôm tam vương gia của chúng ta thôi." Ta nhào vào ngực hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Ta tưởng rằng phải mất nhiều năm mới có thể ôm hắn như vậy, nhưng không ngờ mới có mấy tháng đã ôm được rồi.

"Vương gia, chờ hai chân chàng tốt lên, ta cưỡi ngựa đưa chàng đi ngắm cảnh đẹp, và ăn nhưng món ngon thiên hạ được không?" Ta nói những lời giống như hắn đã nói với ta kiếp trước.

Hắn chăm chú nhìn ta, hốc mắt ửng đỏ, chậm rãi đáp một chữ: "Được."

Ta nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, cháy bỏng của hắn, không nhịn được mà tiến đến hôn lên mắt hắn.

Cố Yến Tầm, cảm ơn chàng đã tin tưởng ta, cảm ơn chàng vì vẫn yêu ta như kiếp trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.