Thái Tử Phi

Chương 10



Tâm trạng của Nguyên Gia Ninh vô cùng ủ dột, khiến cả Đông cung đều cẩn thận.

Mọi người đều biết, không cẩn thận đắc tội thái tử, chỉ cần không phải vấn đề lớn, có lẽ thái tử còn có thể tha thứ. Nhưng nếu như không cẩn thận đắc tội thái tử phi, chọc thái tử phi không vui, vậy thì cứ chờ bị thái tử điện hạ sửa trị sống không bằng chết đi.

Thái tử phi là tâm can bảo bối của thái tử điện hạ, đây là sự thực mà mọi người ở Đông cung khắc sâu trong lòng mấy năm nay.

Nhưng, nếu như chọc thái tử phi không vui chính là thái tử, thì mọi người cũng chỉ có thể bó tay hết cách, bị khinh bỉ theo.

Trong Đông Cung đột nhiên thêm mười nữ tử xinh đẹp như hoa, mọi người ở Đông cung làm sao không biết những nữ tử này dùng để làm gì? Khó trách thái tử phi mất hứng, chuyện này xảy ra ở trên người của nữ tử nào thì họ cũng đều không vui.

Nhưng thái tử phi có thân phận đặc biệt, cũng giống như hoàng hậu, có chức trách quản lý tất cả nữ nhân của thái tử, nếu nàng đã gả cho thái tử, thì nên hiểu đạo lý này từ sớm, bây giờ còn khổ sở muốn chết muốn sống như thế, thật sự mất tư cách và giáo dục của thái tử phi.

Về sau thái tử phi phải làm hoàng hậu, mà hoàng hậu thì phải mẫu nghi thiên hạ, tại sao có thể ghen tỵ như thế? Phụ đức đi đâu rồi?

Đừng nói bên ngoài nói bóng nói gió, ngay cả đông đảo cung nữ thái giám trong Đông Cung, cũng âm thầm không ủng hộ thái tử phi, không tránh được bí mật bàn luận xôn xao mấy câu.

Nhưng thái tử phi đã làm chuyện ác độc không thể tha gì sao?

Nàng cũng chỉ muốn trông chừng nam nhân của mình, an phận sống qua ngày, muốn cả đời bình an vui sướng mà thôi.

Nguyên Gia Ninh mất hồn mất vía liên tiếp mấy ngày, lần này Huyền Uyên cũng trầm mặc khác thường, không có khuyên lơn nàng, dĩ nhiên giữa hai người cũng không có ân ái triền miên gì, mặc dù vẫn cùng giường chung gối, nhưng Nguyên Gia Ninh luôn đưa lưng về phía Huyền Uyên.

Nàng biết nàng không nên giận hắn, nhưng nàng lại đột nhiên cảm thấy chán nản.

Bọn họ thành thân mới hơn năm năm, hai người còn chưa đủ hai mươi mốt tuổi, sau này vẫn còn có cuộc sống khá dài cần nắm tay cùng đi, về vấn đề nữ nhân của Huyền Uyên, hôm nay là thái tử đã như vậy, về sau hắn lên ngôi làm Hoàng đế, vậy thì sẽ như thế nào?

Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nguyên Gia Ninh mất ngủ liên tiếp mấy ngày, sáng sớm tỉnh lại rất không có tinh thần, có lúc nàng dứt khoát nằm lì trên giường không dậy, cả người lười biếng, cái gì cũng không muốn làm.

Nàng biết mình như vậy không đúng, Nữu Nữu vẫn chờ nàng chăm sóc, nhưng cả người nàng giống như bị rút hết hơi sức, không còn hơi sức không có tinh thần.

Nguyên Gia Ninh bị bệnh.

Khi nàng bị bệnh, đại cung nữ Cẩm Bình, Cẩm An đổi phiên chờ đợi ở trước giường nàng cả đêm, Nữu Nữu cũng thường xuyên sang thăm nàng, tuy nhiên đều bị nàng cự tuyệt không cho, nàng sợ bệnh của mình ảnh hưởng đến nữ nhi, cũng sợ bộ dáng tiều tụy của mình làm nữ nhi sợ.

Nguyên Gia Ninh nghe đại cung nữ Gấm Hỉ nói, trước đây không lâu thái tử điện hạ đặc biệt triệu kiến mỹ nữ Thích Ngọc Dao mẫu thân đưa tới, hai người ở trong thư phòng thật lâu.

Nguyên Gia Ninh không muốn suy nghĩ gì cả, nàng cảm thấy nếu như mình hoài nghi Huyền Uyên, đó chính là phản bội tình cảm giữa hai người họ.

Nàng nghĩ, nữ nhân rốt cuộc phải yêu mình như thế nào, chân chính kiên cường như thế nào? Có lẽ sau lưng mỗi nữ nhân kiên cường đều có rất nhiều bất đắc dĩ và chua xót?

Bởi vì tình cảm đơn thuần rất khó được, cho nên các nữ nhân chỉ có thể làm bộ mình căn bản không để ý, ngược lại đi quan tâm con cái của mình, quan tâm danh phận địa vị, quan tâm vinh hoa phú quý, sau đó "Cố giả kiên cường" để trang bị vẻ ngoài cho mình trong cuộc sống không có tình cảm, dần dần biến thành phụ nhân mặt mũi nguội lạnh.

Nguyên Gia Ninh không nhịn được đưa tay hung hăng đấm đấm gối, động tác này khiến cho nàng nhớ tới đêm tân hôn, động tác đánh giường ngây thơ sau khi mất thể diện của Huyền Uyên, khi đó, bọn họ hạnh phúc vui vẻ dường nào?

Mới mấy năm, thời gian đã tàn phá nàng thành oán phụ ủ rũ thâm cung?

Nguyên Gia Ninh đột nhiên ý thức được điều này, mở trừng hai mắt, chợt khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười sáng rỡ, đưa tay nắm thành quả đấm trên không trung, hươ hai cái, sau đó la lớn: "Người đâu, phục vụ Bổn cung rửa mặt trang điểm."

Nàng thật là đồ ngốc, cần gì hành hạ mình như thế?

Tại sao nàng có thể nhận thua như vậy?

Nếu như có một ngày, Huyền Uyên thật muốn buông tay thề non hẹn biển ban đầu của bọn họ, nàng lại không chút lưu tình vứt bỏ hắn cũng không muộn. Nhưng lúc này, nàng muốn cố hết sức, cố gắng vì hạnh phúc của mình.

Khi Huyền Uyên ở trong thư phòng Hưng Long điện, nghe nói thái tử phi cầu kiến thì không khỏi giật mình, ngay sau đó mừng rỡ.

Hắn biết gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, khiến Nguyên Gia Ninh rất bị đả kích, trở nên buồn bã, lần này khác với lúc nàng nhỏ mọn làm nũng bình thường, hắn không thể dụ dỗ được, chỉ có thể nhờ vào chính nàng đi ra, mà điều duy nhất hắn có thể làm là yên lặng bồi bạn nàng.

Nàng tốt, hắn muốn nàng.

Nàng không tốt, hắn càng muốn nàng, nếu không ai có thể tỉ mỉ săn sóc nàng giống như hắn?

Nguyên Gia Ninh không dẫn theo bất luận kẻ nào, một mình đi vào thư phòng, nàng mặc trang phục của thái tử phi, bởi vì gần đây ngã bệnh, cho nên tiều tụy gầy đi không ít, nhưng giờ phút này rốt cuộc khôi phục tinh thần, hai mắt sáng ngời có hồn, nàng càng có vẻ thanh lệ hơn.

Huyền Uyên vui mừng tiến lên đón, đưa tay nắm tay nhỏ bé của nàng, tay của nàng cũng có vẻ gầy rất nhiều, hắn âm thầm thở dài trong lòng.

"Gia Ninh?" Hắn nhẹ nhàng kêu nàng.

Nguyên Gia Ninh mỉm cười với hắn, lôi kéo hắn đến bên sập sóng vai ngồi xuống, mới nói: "Hôm nay cảm thấy thư thái hơn nhiều, nên dậy đi một lát, thấy nhớ chàng nên đến thăm."

Cổ họng Huyền Uyên hơi nghẹn, mặc dù hắn tin chắc Ninh tỷ tỷ của mình là một nữ tử kiên cường, nhưng gần đây nhìn thấy bộ dáng gần như tuyệt vọng của nàng, hắn cũng biết sợ.

Hắn vươn tay kéo nàng vào trong ngực, hai cánh tay càng dùng sức.

Mặc dù bị siết hơi đau, nhưng tâm trạng của Nguyên Gia Ninh lại đột nhiên thực tế, nàng nói: "Nghe nói chàng đưa Thích Ngọc Dao về Yến kinh?"

Huyền Uyên "A" một tiếng, chợt nhớ tới cái gì, lưu luyến buông ra Nguyên Gia Ninh, xoay người đến trên bàn lấy một phong thơ, đưa cho Nguyên Gia Ninh, nói: "Đây là thơ hồi âm nhạc phụ đại nhân cho người ra roi thúc ngựa đưa tới, nàng xem đi." Đáy mắt hắn thoáng qua nụ cười giảo hoạt.

Nguyên Gia Ninh mở thư ra, giấy viết thư thật mỏng, phía trên lại tràn đầy lời trách cứ cực kỳ tức giận của phụ thân, Nguyên Gia Ninh trợn to hai mắt, không nhịn được lại xem thư mấy lần, quả thật khó mà tin được phụ thân trong ấn tượng của mình luôn luôn ung dung, dù núi Thái Sơn sụp đổ cũng không biến sắc, lại có thể mắng chửi người thô tục như thế đầy cả thư.

Nguyên Gia Ninh quay đầu nghi ngờ nhìn Huyền Uyên, hỏi: "Chàng làm chuyện gì, cư nhiên chọc cho phụ thân tức giận như vậy?"

Huyền Uyên chợt lộ ra mấy phần tính trẻ con nghịch ngợm, nháy mắt mấy cái với nàng, nói: "Không có gì, chỉ trả lễ lại, tặng lại vị mỹ nhân Thích Ngọc Dao kia cho phụ thân nàng ấm giường mà thôi."

Nguyên Gia Ninh trợn mắt hốc mồm.

Hắn lại bổ sung: "Nàng nghĩ xem, ta vẫn còn trẻ, dù ngủ một mình cũng không sao, nhưng nhạc phụ lớn tuổi, thiếu sức sống, thêm một người ấm giường cho ông ấy, chia sẻ lo lắng với nhạc mẫu đại nhân, nhạc mẫu đại nhân cũng cảm thấy con rể như ta rất hiếu thuận chứ?"

Nguyên Gia Ninh sững sờ nhìn Huyền Uyên thật lâu.

Huyền Uyên bị ánh mắt lấp lánh của nàng nhìn hơn chột dạ, hỏi: "Thế nào? Có phải nàng cũng cho rằng ta quá càn quấy hay không?"

"A!" Nguyên Gia Ninh chợt quát to một tiếng nhào vào trong ngực Huyền Uyên, cũng không để ý trang phục thái tử phi nặng nề trên người mình, cọ tới cọ lui trong ngực Huyền Uyên giống một con cún con vui vẻ, luôn miệng nói: "Nguyên Lang! Nguyên Lang! Chàng thật lớn mật, thực có can đảm hồ đồ! Nhưng vậy thì sao? Ta thật là vui mừng! Ta thật là vui mừng! Ha ha ha, thật muốn xem sắc mặt xanh mét của phụ thân và mẫu thân lúc đó, không biết lúc đó ai trong hai người họ tức giận hơn? Ha ha ha, mẫu thân, hừ hừ!"

Nguyên Lang.

Nghe tiếng gọi đã lâu, sợi dây căng thẳng ở đáy lòng Huyền Uyên rốt cuộc nới lỏng.

Huyền Uyên đưa tay vuốt ve tóc của nàng, đã lâu rồi hắn chưa từng cười nhẹ nhàng như thế, nói: "Mặc dù hơi hồ đồ, có lẽ sẽ bị nhạc phụ nói bất hiếu, nhưng, nàng vui vẻ là được rồi."

Nguyên Gia Ninh từ từ ngừng cười, nàng ngẩng đầu nhìn Huyền Uyên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt râu ở khóe miệng hắn, nói: "Thật xin lỗi, thời gian qua ta quá để tâm vào chuyện vụn vặt mà sơ sót chàng. Có lẽ mỗi thái tử phi đều sẽ gặp phải cửa ải khó như ta, nhưng ta nhất định là thái tử phi may mắn nhất, hạnh phúc nhất! Nguyên Lang. . . ."

Nàng muốn nói, cám ơn chàng.

Nàng muốn nói, ta yêu chàng.

Nhưng nàng đột nhiên cảm thấy nói không ra miệng, dù nói ra khỏi miệng cũng không cách nào biểu đạt một phần vạn tâm tình của nàng.

Sống qua ngày là chuyện nặng hơn phức tạp hơn việc ta yêu ngươi ngươi yêu ta gấp trăm lần nghìn lần, nếu muốn hạnh phúc, chỉ có yêu nhau thôi vẫn không đủ, còn cần rất nhiều rất nhiều sự cố gắng, tin tưởng.

Cũng may, cùng nhau đi tới, nàng và hắn thủy chung sóng vai nắm tay, mặc dù không thiếu trắc trở, nhưng lời thề lúc đầu vẫn chưa có ai quên, tay của nhau cũng chưa ai buông ra.

Cuối cùng nàng thoải mái cười, cười không ngừng ở trong lòng hắn, lúc này nàng cảm thấy mình cực kỳ vui vẻ, có thể làm cho cha mẹ mình phẫn nộ, Nguyên Lang quả thật quá vô địch, cha mẹ vô địch của mình rốt cuộc cũng đạp phải đinh sắt.

Bởi vì đã từng đồng ý với Huyền Uyên mình sẽ không nhúng tay chánh sự, cho nên trước mắt Nguyên Gia Ninh vẫn chưa hiểu rõ thế cục ở Yến kinh lắm, nàng biết mẫu thân mình làm ra chuyện như vậy, nhất định cũng là bị bức đến không còn cách nào, so sánh hai bên, Vân Thanh La lựa chọn bảo vệ danh dự và sinh mạng nữ nhi của mình, bỏ qua khí tiết của con rể mình, cũng là do tình cảm mẫu thân lớn lao của bà.

Nhưng Nguyên Gia Ninh rất muốn nói với mẫu thân, cho nàng và Nguyên Lang thêm chút thời gian và tin tưởng, là con cái do Nguyên Tu Chi và Vân Thanh La một tay nuôi dưỡng lớn lên, bọn họ làm sao dễ dàng cúi đầu với quy tắc thế cục?

Uh, trong lịch sử cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện hoàng đế hay thái tử trung trinh không đổi, nhưng vậy cũng không có nghĩa là Huyền Uyên không làm được.

Lịch sử, cho tới bây giờ đều cần người đến đánh vỡ.

Với lại nàng cũng may mắn, đã sinh con rồi, hôm nay nàng nam nữ song toàn, hiện tại nàng vẫn khỏe mạnh, về sau còn có thể có nhiều con hơn, điều "không con" trong thất xuất không hề dính dáng đến nàng, người ngoài đến tột cùng còn muốn dùng danh nghĩa gì thêu dệt tội của nàng?

Hừ!

Chờ Nguyên Gia Ninh ngừng cười, tâm tình hơi bình tĩnh lại, Huyền Uyên cũng thu hồi vẻ cười đùa, ngược lại trịnh trọng nhìn nàng, nói: "Ta đã thỉnh cầu phụ hoàng cho hồi kinh, có lẽ qua không lâu lắm, chúng ta cũng có thể đến Yến kinh."

Nguyên Gia Ninh càng thêm kinh ngạc, không hiểu nhìn hắn.

Huyền Uyên giải thích: "Thái tử cách xa triều đình, thời gian lâu có lẽ thực sự thành người ngoài cuộc, nếu như triều đình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cách xa cự ly ngàn dặm, chỉ sợ cũng là có lòng nhưng vô lực."

Tỷ như Hoàng đế đột nhiên băng hà, thái tử ở Kim Lăng xa xôi không thể nhận được tin tức kịp lúc, có lẽ những hoàng tử khác ở Yến kinh sẽ lợi dụng cơ hội này bức vua thoái vị tạo chánh biến, vượt lên ngôi trước, vậy sẽ phiền toái.

Huyền Uyên tiếp tục giải thích: "Theo lệ trước mà xem, thật ra thì Hoàng đế cũng không quá yên tâm để thái tử ở nơi xa lâu dài, rời đi sự giám thị của ông ta."

Ban đầu Huyền Dục để Huyền Uyên ở lại Kim Lăng, là bởi vì chuyện dời đô vô cùng phiền toái, lề mà lề mề thật lâu, hơn nữa để dàn xếp tất cả ở Yên kinh xong, cũng cần hồi lâu, dàn xếp rồi lại thích ứng, ngự giá thân chinh lại tốn hao không ít thời gian, lúc này mới khiến cho thái tử không có ở bên cạnh hoàng đế mà phải ở lại cố đô cũ trông giữ nhiều năm.

Nhưng hai năm qua những âm mưu nhằm vào đông cung lại không ngừng ra, cũng biết những người kia rục rịch chộn rộn, nếu như Huyền Uyên còn ở lại Kim Lăng, thật sự không phải là chuyện tốt.

"Hơn nữa, quan trọng nhất là" Huyền Uyên nắm chặt tay Nguyên Gia Ninh. "Ta muốn dẫn nàng vào kinh thành, ta muốn tự tay chặt đứt những đôi tay đen đưa về phía nàng và các con, ta sẽ bẩm rõ chuyện này với phụ hoàng, ta hịn đủ lâu rồi, nhịn nữa thì quá uất ức."

Nguyên Gia Ninh cầm ngược tay của hắn, khẽ gật đầu một cái, nói: "Chàng đi đâu, ta liền đi theo chàng đến đó."

Mấy ngày sau, thánh chỉ của Huyền Dục tới kim lăng, tuyên triệu cả nhà thái tử và thái tử phi dời đến Yên kinh.

Mặc dù nghi thức của thái tử không hơn Hoàng đế, nhưng tính cả chuyện nhỏ, bọn họ muốn dời chỗ, thì phải an bày tốt mọi chuyện ở thành Kim Lăng và Giang Nam, rối rít hỗn loạn bận rộn lục đục nửa tháng mới bắt đầu lên đường.

Đầu tiên là đường thủy, sau đó đổi đi xe ngựa, hành trình ngày đi đêm nghỉ, trừ ở trên thuyền hoặc là ở trong xe hơi nhàm chán, thái tử và thái tử phi thật không có chịu bao nhiêu khổ sở, dù sao bọn họ eòn trẻ, hơn nữa cũng rất khỏe mạnh, còn chịu được sự mệt nhọc khi đi tàu xe.

Nguyên Gia Ninh nghĩ đến rất nhanh là có thể nhìn thấy con lớn nhất Trường Sinh của mình, nên tâm tình cực kỳ hưng phấn và vui vẻ.

Cách kinh thành trăm dặm thì bọn họ gặp được đội đón tiếp danh dự của hoàng gia và các quan viên ở Lễ bộ, nhưng chân chính khiến Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh vui vẻ, là phu thê Dư vương cư nhiên cũng tới nghênh đón bọn họ.

Người hai nhà thân thiện làm lễ ra mắt nhau.

Du vương phi đưa tay lôi kéo tay Nguyên Gia Ninh, nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một phen, thấy nàng tuy có vẻ hơi mỏi mệt vì đi đường, nhưng tinh thần rất không tệ, trong ánh mắt cũng không có uất ức vẻ, liền hơi an tâm nói: "Có lẽ bây giờ con cũng biết, gần đây trong kinh thành có nhiều mưa gió, nhưng con không cần phải sợ, chỉ cần trong lòng con nghĩ thoáng, lời đồn đại không giết người được, mà nếu như bọn họ thực có can đảm mạnh bạo, hoàng thẩm ta sẽ mặc giáp ra trận bảo vệ con!"

Nguyên Gia Ninh hơi kinh ngạc, trợn to mắt nhìn vị vương phi xuất thân tướng môn này, đáy lòng cực kỳ cảm động, đây là trợ lực đầu tiên nàng có được sau khi đến kinh thành, khiến hốc mắt nàng hơi nóng lên, nàng nói: "Hoàng thẩm, cám tạ người."

"Tạ gì?" Du vương phi là một nữ nhân sảng khoái lưu loát, không thích dối trá khách sáo, nói thẳng: "Ta giúp con, thật ra thì cũng có lòng riêng của ta, trước kia bao nhiêu người châm chọc ta không có cách nào sinh con, châm chọc Vương Gia không thể giao hợp, ta khinh! Họ cũng chỉ là ghen tỵ ta và Vương Gia ân ái chung thủy, chính họ không chiếm được, trải qua cuộc sống sống không bằng chết, nên đi bịa đặt người khác không tốt, thật ra thì buổi tối ai gối đầu khó ngủ một mình, tự mình cũng rõ ràng, nữ nhân đều thích làm khó nữ nhân, một đám ích kỷ lại nhỏ mọn, ta sớm nhìn họ không vừa mắt."

Nguyên Gia Ninh đổ mồ hôi lạnh trong lòng, vị vương phi này thật rất cay cú.

Du vương phi còn nói: "Trước kia Vương Gia từng nói với ta, thái tử điện hạ là một người tốt, lúc đầu ta còn không chấp nhận, bây giờ nhìn hắn là thái tử lại có thể chỉ lấy mình cob, tốt! Thật rất tốt! Bởi vì chuyện này, nên ta muốn Vương Gia về sau giúp đỡ hắn nhiều hơn."

Lần này Nguyên Gia Ninh không chỉ đổ mồ hôi lạnh, dứt khoát muốn than thở rồi, vương phi điện hạ, chuyện như vậy mọi người chỉ cần hiểu ý là tốt rồi, tuyên bố rõ ràng ra như ngài, không tốt lắm đâu!

"Còn nữa, Du vương phủ chúng ta đã có người thừa kế, đã được hoàng thượng phong làm Thế tử, ta và Vương Gia sau trăm tuổi cũng có người cung phụng rồi." Du vương phi đột nhiên vui vẻ chuyển đề tài.

Nguyên Gia Ninh càng thêm kinh ngạc, nàng chưa từng nghe nói Du vương phi mang thai mà?

Thấy nàng nghi ngờ không hiểu, Du vương phi cười giải thích: "Ta chắc chắn không thể sinh, Vương Gia cũng không muốn nạp thiếp, cho nên hoàng thượng liền để nhị hoàng tử Huyền Tiềm làm con thừa tự cho chúng ta, mặc dù tiểu tử kia hào hoa phong nhã, không quá hợp tánh khí của ta, nhưng coi như là một đứa bé ngoan khéo léo biết rõ đạo lý, Vương Gia rất thương hắn. Đây là chuyện vừa mới tuyên bố, cho nên con không biết cũng rất bình thường."

Nguyên Gia Ninh như có điều suy nghĩ gật đầu một cái.

Hoàng thượng để Huyền Tiềm làm con thừa tự cho Du vương gia, hoàn toàn cắt đứt cơ hội thừa kế ngôi vị hoàng đế của Huyền Tiềm, nhưng việc này đối với người sức khỏe yếu đuối như Huyền Tiềm thì lại là chuyện tốt, từ nay thoát khỏi tranh quyền đoạt vị gió tanh mưa máu, về sau làm vương gia giàu có nhàn rỗi, không phải hạnh phúc sao?

Nhị hoàng tử cho làm con thừa tự rồi, Tam hoàng tử thì phong Quận Vương nhưng không giao quyền, từ từ cũng có thể dưỡng thành một vương gia nhàn rỗi, dù hắn muốn đưa tay đoạt quyền, cũng không kéo được bao nhiêu người; tứ hoàng tử còn nhỏ, lại bị chuyển giao cho Cảnh Quý Phi nuôi dưỡng, Cảnh Quý Phi không phải mẹ đẻ của hắn, sẽ không toàn tâm toàn ý tính toán cho hắn, hơn nữa Cảnh Quý Phi lại chỉ muốn được an ổn khi về già, tìm nhà chồng tốt cho công chúa ruột của mình, cho nên cũng sẽ không giựt giây Tứ hoàng tử tranh quyền đoạt vị khi trưởng thành.

Xem ra, Hoàng đế Huyền Dục đã rất cố gắng lót tốt đường cho thái tử Huyền Uyên kế vị, trước khi Huyền Dục băng hà, chỉ cần Huyền Uyên làm một thái tử khéo léo nghe lời, thì có thể thuận nước đẩy thuyền kế nhiệm Hoàng đế rồi.

Vừa nghĩ như thế, Nguyên Gia Ninh chợt hơi cảm khái, mặc kệ là vì giữ vững chính quyền quốc gia, hay vì giúp con cái mình sau này ít tự giết nhau, Huyền Dục từ trình độ nào mà nói, cũng coi là hao tổn tâm cơ, coi như là một vị hoàng đế tốt, người cha tốt rồi.

Có lẽ, trong quá trình trị vì của một hoàng đế thế này, làm một vị thái tử phi ngoan ngoãn nghe lời là có thể vui vẻ không lo lắng, thật ra cũng xem là may mắn của Nguyên Gia Ninh.

Nghi thức của Thái tử vào kinh từ cửa nam, tới Chính Dương môn liền có tiểu thái giám đến trước mặt Nguyên Gia Ninh truyền lời, thái tử mời thái tử phi lên xe ngựa của ngài.

Mặc dù Nguyên Gia Ninh hơi nghi ngờ, nhưng vẫn tạm biệt Du vương phi đang ngồi chung với nàng, chuyển lên xe ngựa của Huyền Uyên.

Trong xe, Huyền Uyên ngồi nghiêm chỉnh một mình, thấy nàng tới đây, đưa tay tự mình đỡ nàng đi lên, sau đó để cho nàng sóng vai mà ngồi với mình.

Nguyên Gia Ninh không hiểu nhìn hắn, hỏi: "Sắp vào thành rồi, chàng còn vội vàng muốn ta chạy tới, có chuyện gì?"

Huyền Uyên khẽ mỉm cười, cầm tay của nàng, nói: "Không có việc gì, chỉ cảm thấy đây là bước đầu tiên chính thức bước vào kinh thành mới của chúng ta, nên sóng vai nắm tay mà thôi."

Nguyên Gia Ninh quay đầu nhìn hắn, hắn cũng dùng vẻ mặt bình tĩnh ngắm nhìn nàng.

Nàng liền nở nụ cười với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.