Thái Tử Phi

Chương 2



Mặc dù mạnh miệng, nhưng trong lòng Nguyên Gia Ninh lại cực kỳ tức giận, xác thực nói là vừa thẹn vừa cáu, dù sao nàng cũng chỉ là thiếu nữ vừa mới mười lăm tuổi, có kiêu ngạo và tự ái đặc biệt của lứa tuổi này, lời Huyền Uyên nói giống như bàn tay đánh vào trên mặt của nàng, khiến nàng không cách nào chịu đựng.

Nguyên Gia Ninh ngoài mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh, tiển đi Tiết Băng Doanh đặc biệt đến trêu chọc nàng, một thân một mình ngồi ở nhà chính thật lâu.

Cẩm Tâm liên tục nhắc nhở nàng đứng lên hoạt động, nếu không tay chân sẽ tê rần, nàng mới chợt thức tỉnh lấy lại tinh thần.

Cẩm Tâm lo âu hỏi: "Tiểu thư, người không sao chớ?"

Nguyên Gia Ninh khẽ thở dài một cái, nói: "Có thể có chuyện gì chứ? Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ dựa dẫm vào người có quyền thế, bị cự tuyệt thì đã sao? Chẳng qua là hơi mất mặt mà thôi."

Cẩm Tâm cũng nói: "Thái tử điện hạ thật là quá đáng, dù hắn cảm thấy hôn sự với tiểu thư không ổn, cũng có thể tìm một lý do uyển chuyển khác, dù sao hắn đã từng là . . . . chúng ta Nguyên phủ. Ừ, bất kể nói thế nào, cũng nên lưu đường sống cho tiểu thư chứ sao. Cự tuyệt như vậy, môt khi bị truyền đi, người khác còn không biết sẽ nói tiểu thư thế nào."

Trước giờ trong cung chọn phi, chọn cung nữ, đều là chọn lựa tốt nhất, chỉ có nữ nhân thân thể hoặc tính tình có tỳ vết mới có thể không được tuyển, vì vậy Huyền Uyên không để lối thoát cự tuyệt Nguyên Gia Ninh như vậy, ở trong mắt người không biết, có lẽ sẽ cho rằng Nguyên Gia Ninh có cái gì thiếu sót, đây căn bản là tai bay vạ gió.

Cẩm Anh lại nói: "Nếu như có tin tức truyền đi, vậy cũng nhất định là Tiết đại tiểu thư truyền, nàng ta thật hả hê cười nhạo tiểu thư, còn không phải là nàng ta muốn làm Thái Tử Phi đến sắp điên sao? Hừ, cũng không biết thái tử điện hạ không xem trọng nàng!"

"Cẩm Anh, chớ nói lung tung!" mặc dù Nguyên Gia Ninh cũng không thích Tiết Băng Doanh, nhưng cũng không thích nói xấu người ta sau lưng.

Cẩm Tâm làm mặt quỷ về phía Cẩm Anh, nói: "Ngốc, lòng của Tiết tiểu thư, mọi người đều biết, lời như thế căn bản không phải nói."

Nguyên Gia Ninh lại nói: "Chuẩn bị áo choàng cho ta, ta muốn đi gặp mẫu thân."

Khi hai nàng ấy chỉnh trang cho nàng thì Nguyên Gia Ninh còn nói: "Thật ra thì hôn sự của thái tử điện hạ, quyền quyết định cuối cùng vẫn ở trong tay của hoàng thượng! Tuy ta không tính làm Thái Tử Phi gì, nhưng Băng Doanh cũng sẽ không trúng tuyển."

"À? Thật? Tiểu thư, sao người có thể xác định như vậy?" Cẩm Tâm cảm thấy hứng thú đối với tin tức này.

"Bởi vì hoàng thượng tuyệt đối sẽ không để Tiết gia có hai đời hoàng hậu liên tục." Nguyên Gia Ninh thoải mái nói, ngay sau đó gian xảo cười cười, "Băng Doanh là người ở trong cục không thấy rõ, về sau hiểu được nàng ta sẽ khóc đấy."

Cẩm Anh vỗ tay nói: "Vậy thì tốt nhất, hoàng thượng anh minh nhất! Muốn nô tỳ nói, hoàng thượng để người nào làm Thái Tử Phi đều tốt, chính là đừng chọn Tiết đại tiểu thư, tính tình như nàng ta, một chút cũng không có phong phạm quốc mẫu tương lai."

"Tốt lắm, đề tài này đến đây chấm dứt." Nguyên Gia Ninh ngăn lại hai nha hoàn đúng lúc.

Nguyên Gia Ninh dẫn nha đầu đi vào viện mẫu thân thì Vân Thanh La mới vừa giải quyết xong chuyện nhà, đang ngồi ở trong phòng khách uống trà nghỉ ngơi.

"Mẹ." Nguyên Gia Ninh đi tới bên cạnh Vân Thanh La, ngồi xuống kế sát nàng, uất ức trong lòng lập tức bạo phát ra, không nhịn được lệ tràn hốc mắt.

Mặc dù từ trước đến giờ Vân Thanh La không đặc biệt cưng chiều nữ nhi, vẻ mặt cũng lạnh nhạt, Nguyên Gia Ninh lại vô cùng tôn kính mẫu thân, bởi vì nàng mới là cột trụ chân chính trong nhà này, cho tới bây giờ chưa có chuyện mẫu thân không giải quyết được, hơn nữa nàng cũng chưa bao giờ để con gái của mình bị khinh bỉ thua thiệt chân chính.

"Thế nào?" Vân Thanh La lại hơi kinh ngạc, nàng cũng hiểu rõ trưởng nữ của mình, mặc dù tính tình dịu dàng, kì thực tương đối kiên cường, sẽ không dễ dàng rơi lệ.

"Mẹ, con đã đến tuổi cập kê, tại sao còn chưa đính hôn?" Nguyên Gia Ninh đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Lời này nàng thật nhịn đã lâu rồi, đương thời đại đa số nữ tử mười ba tuổi đã bắt đầu nghị hôn, đến mười lăm mười sáu tuổi sẽ chính thức thành thân rồi, cả đính hôn cũng chưa giống như nàng, thật đúng là không có nhiều.

Mới vừa rồi nàng nghiêm trang nói với Tiết Băng Doanh mẫu thân đã chọn ra hôn sự cho mình, thật ra chỉ là nói bậy gượng chống trường hợp thôi.

Vân Thanh La nhướng nhướng lông mày, thả ly trà sứ tinh tế trong tay xuống, tỉ mỉ quan sát khuê nữ đã cao hơn mình mấy phần. Gia Ninh di truyền hình dạng của mình, lại thừa kế khi chất kín kẽ thanh nhã của cha nàng, không phải Vân Thanh La làm mẹ nên khoe khoang, nữ nhi của nàng tuyệt đối là nữ tử trác tuyệt khó gặp trong vạn người.

Vân Thanh La mỉm cười nói: "Thế nào? Nhanh như vậy đã muốn thành thân?"

"Mẹ!" Nguyên Gia Ninh níu tay áo Vân Thanh La, dùng sức lắc lắc, "Con hỏi ngài nghiêm chỉnh đấy."

Vân Thanh La thở dài, khó được yêu thương vuốt ve gò má non nớt bóng loáng của khuê nữ mình, nói: "Con nghe được tiếng gió gì? Chuyện thái tử?"

Nguyên Gia Ninh buồn bực "Ừ" một tiếng, "Mới vừa rồi Tiết Băng Doanh tới, chọc quê nữ nhi."

Tay Vân Thanh La dừng lại, khóe miệng khẽ nhếch, nói: "Tiết Trân là người rất trầm ổn, cháu gái nàng ta lại không biết nhẫn nhịn. Nhưng, Ninh Ninh, con hãy thành thật nói với mẹ, thật không muốn gả cho thái tử sao?"

Nguyên Gia Ninh cắn cắn đôi môi, hơi khó xử hỏi ngược lại: "Mẹ, ở trong lòng nữ nhi, luôn xem hắn là đệ đệ, sao có thể có tư tình nhi nữ? Nếu con như gả cho hắn, sẽ không được tự nhiên cỡ nào? Chẳng lẽ người và phụ thân thật định gả con cho hắn, cho nên còn chưa nghị hôn cho con sao?"

Vân Thanh La khẽ thở dài một cái, "Nếu như con nhất định phải gả cho nó? Dù sao hai đứa cũng không phải tỷ đệ chân chính."

Nguyên Gia Ninh nhíu chặt chân mày, thật lâu mới nói: "Con không muốn gả."

"Tại sao?" Vân Thanh La hỏi tới.

"Trước không nói giữa chúng con đã từng có thân phận tỷ đệ lúng túng, dù không đề cập tới chuyện này, hiện tại gả cho hắn làm Thái Tử Phi, dù về sau trở thành hoàng hậu thì thế nào? Trong hậu cung hoàng đế có tam cung lục viện, Tần phi nhiều như vậy, hoàng hậu không phải còn cần tranh giành chút sủng ái với rất nhiều nữ nhân sao? Con muốn gả cho một phu quân tốt một lòng một dạ với con, vui vui vẻ vẻ sống cuộc sống của mình, tựa như người và phụ thân. Con không muốn làm tổng quản cho hậu cung của hắn, đi quản những oanh oanh yến yến khỉ gió sau này, và thật nhiều thứ nữ thứ tử sau này của hắn." Nguyên Gia Ninh nói.

Vân Thanh La không nhịn được mỉm cười, nữ nhi nàng sinh quả nhiên không phải hạng người hâm mộ phù hoa, điều này làm cho nàng rất vui mừng, nhưng cũng rất lo lắng. Nam nhân tốt trên đời này rất ít, có thể một lòng một dạ đối với thê tử thì càng ít, nàng đi đâu chọn lựa một con rể tốt như vậy?

Thật ra thì những năm qua Vân Thanh La một mực lưu ý đông đảo thiếu niên vừa độ tuổi trong kinh thành, nhưng những thứ thiếu niên này ở trong mắt nàng luôn có khuyết điểm, khiến nàng không cách nào yên tâm giao nữ nhi ra.

Hơn nữa Hoàng đế Huyền Dục từ sớm đã nói, chọn Nguyên Gia Ninh làm vợ Huyền Uyên, dù Vân Thanh La cả gan làm loạn, cũng không dám không nghe lệnh Hoàng đế, đây mới là chỗ khiến nàng và Nguyên Tu Chi bị làm khó.

Huyền Dục tuyển định Nguyên Gia Ninh, là bởi vì coi trọng thế lực Nguyên phủ, xuất thân của Huyền Uyên có vấn đề, làm thái tử cũng địa vị không yên, cần phải có ngoại thích mạnh như Nguyên phủ làm chỗ dựa, điểm này phu thê Nguyên Tu Chi đều hiểu.

Mặc dù Huyền Uyên xuất thân từ Nguyên phủ, nhất định dính dấp quan hệ với Nguyên phủ, nhưng loại quan hệ này thật không bền chắc bằng trở thành người thân.

Nguyên Gia Ninh thấy mẫu thân trầm ngâm không nói thật lâu, không khỏi lo lắng hỏi: "Có phải hoàng thượng nhất định gả con cho thái tử hay không? Mẹ, chúng ta có thể cự tuyệt hay không? Huyền Uyên cả lời 『Lấy ai cũng được, nhưng không lấy Nguyên Gia Ninh』 khó nghe như vậy cũng nói hết ra rồi ! Hắn không chấm trúng ta, ta cũng không thích hắn!"

Vân Thanh La vỗ vỗ tay của nữ nhi, nói: "Mẹ sẽ thương lượng với cha con, yên tâm đi, nữ nhi, mẹ tuyệt đối sẽ không để cho con bị uất ức, tiểu tử khốn kiếp đó, cho rằng hắn thành thái tử thì ngon rồi hả ? Chờ cho ta!"

Sau khi hoàng đế muốn chỉ hôn cũng không có gì xảy ra, tâm tình phiền não lo lắng của Nguyên Gia Ninh hơi buông lỏng.

Nháy mắt đã đến mùa xuân, sau khi ồn ào bận rộn, ngay sau đó là Tết Nguyên Tiêu càng náo nhiệt hơn, đối với các nữ quyến khắp thành mà nói, Tết Nguyên Tiêu mới là trọng tâm chính, là ngày có thể đi ra ngoài du ngoạn tận hứng khó được.

Năm nay Nguyên Gia Ninh nặng nề tâm sự, vốn không có hăng hái đi ra ngoài du ngoạn, nhưng không chịu được đệ đệ muội muội giựt giây khuyên, cuối cùng cũng không thể không đi theo ra cửa.

Tết Nguyên Tiêu xem đèn hoa, vì có thể cảm nhận được sự vui sướng và náo nhiệt đặc biệt, tất cả mọi người đều đi bộ. Những năm gần đây Kim Lăng luôn Thái Bình, cho nên cực kỳ phồn hoa náo nhiệt, trên đường cái đám người đông đảo, các vị nữ quyến chơi một lát, liền hơi mệt mỏi, quyết định tìm quán trà thanh tỉnh nghỉ chân một chút.

Quán trà Bán Mặc là một quán trà chuyên dành cho con cháu nhà giàu, thức ăn rẻ nhất ở đại sảnh lầu dưới cũng một lượng bạc, giá này còn cao hơn thù lao dân chúng bình thường cực khổ làm ra, bọn họ tự nhiên tiêu phí không nổi, cũng không dám vào cửa, cho nên trong quán trà thanh tỉnh rất nhiều.

Đoàn người Nguyên Gia Ninh trực tiếp lên nhã gian lầu hai, người ở đây ít hơn, càng thêm thanh tỉnh, cũng dễ dàng đẩy cửa sổ ra xem xét hoa đăng và quang cảnh thành phố nơi xa.

Mọi người ngồi xuống uống trà nghỉ ngơi, chân đi đến mỏi nhừ cuối cùng thư thái một chút, nhưng chưa an ổn chốc lát, tiểu muội Nguyên Gia Mẫn liền cọ đến bên người Nguyên Gia Ninh, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, muội muốn đi nhà xí."

Nguyên Gia Mẫn năm nay mới bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn nà tròn phúng phính mũm mĩm, mắt to đen lúng liếng nhìn đại tỷ tỷ mình tin cậy nhất.

Nguyên Gia Ninh không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, tự mình dắt tay nhỏ bé của Nguyên Gia Mẫn ra ngoài đi tìm nhà xí, Cẩm Tâm và Cẩm Anh cũng đi theo ra ngoài.

Cẩm Anh gọi tiểu nhị ca, hỏi thăm nhà vệ sinh ở đâu, tiểu nhị ca lập tức chỉ rõ phương hướng cho các nàng, lầu hai có nhà xí đặc biệt chuẩn bị cho khách quý.

Cẩm Tâm đi theo Nguyên Gia Mẫn vào nhà xí, Nguyên Gia Ninh và Cẩm Anh ở bên ngoài chờ, lúc này một người đột nhiên đi tới, đưa tay kéo tay Nguyên Gia Ninh, nhanh chóng kéo nàng vào trong gian phòng trang nhã cách đó mấy bước.

Biến cố chỉ xảy ra ở trong nháy mắt, chờ Cẩm Anh phản ứng kịp muốn kêu lớn thì đã có người đưa tay bụm miệng nàng lại, nhỏ giọng nói: "Thái tử điện hạ mời Nguyên tiểu thư qua chút, đúng lộ ra!"

Thật ra thì Cẩm Anh cũng nhận ra người bắt tiểu thư di8 chính là Huyền Uyên, nàng muốn đi báo tin cho Nhị thiếu gia Tam thiếu gia của mình, lại bị thị vệ Huyền Uyên mang tới chặn lại, chỉ có thể bất mãn nhìn chằm chằm thị vệ hờn dỗi.

Nguyên Gia Ninh bị Huyền Uyên kéo đến trong gian phòng trang nhã hung hăng bỏ tay của hắn ra, cả giận nói: "Ngươi đang làm cái gì? Chiếm đoạt dân nữ sao?"

Nghe những lời này của nàng, gương mặt nguội lạnh của Huyền Uyên có chút biến hóa, chỉ là hắn vẫn chau mày, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nàng.

Nguyên Gia Ninh bị hắn nhìn hơi luống cuống, không khỏi chột dạ, kể từ năm Huyền Uyên mười tuổi bị mang đi khỏi Nguyên phủ, giữa hắn và nàng đã sớm không phải tỷ đệ, nàng cũng chẳng qua là cắn chặt quan hệ tỷ đệ trước kia để làm cớ, dùng để chống cự cảm giác hốt hoảng khác thường mà Huyền Uyên mang đến cho nàng mà thôi.

"Nghe nói, ngày hôm trước ngươi thật đi xem mắt rồi hả?" Huyền Uyên lập tức đổi giọng, giọng nói hơi khàn khàn, lại mang theo mấy phần từ tính, không những không khó nghe, ngược lại khi đến gần lỗ tai Nguyên Gia Ninh ép hỏi thì càng làm cho nàng đỏ mặt tới mang tai.

Nguyên Gia Ninh đưa tay đẩy hắn, khiến hai người giữ vững một khoảng cách, mới tức giận nói: "Đúng vậy, ta đi xem mắt, hôm nay ta và ngươi không quen không biết, mắc mớ gì tới ngươi?"

Huyền Uyên càng nhíu chân mày thật chặt, hắn nắm chặt quả đấm, đầu ngón tay khắc thật sâu vào lòng bàn tay, mang đến đau đớn chết lặng.

Hắn nhỏ giọng chất vấn: "Không quen không biết? Ta ở trong lòng nàng đã thành người không quen không biết?"

Nguyên Gia Ninh tránh thoát ánh mắt gây sự làm cho lòng người kinh sợ kia, vẫn không nhịn được xấu hổ, nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi hôm nay đã là thái tử điện hạ cao cao tại thượng, mà ta cũng chỉ là một nữ tử gia tộc bình thường mà thôi."

Huyền Uyên nhắm lại hai mắt, để cảm giác tăm tối khiến cho mình tức giận công tâm từ từ tiêu tán, mới ủ dột nói: "Nàng giận ta à? Bởi vì ta đã từng nói 『Lấy ai cũng được, nhưng không lấy Nguyên Gia Ninh 』?"

Nguyên Gia Ninh cúi đầu, cắn chặt đôi môi.

Huyền Uyên đưa tay cầm tay ngọc mảnh khảnh trắng noãn của nàng, lại bị nàng né ra, Huyền Uyên dứt khoát trực tiếp ôm nàng vào trong ngực, ôm chặt lấy, hôm nay hắn đã cao hơn nàng một cái đầu, nàng muốn vùng cũng vùng không thoát.

"Buông ra! Ngươi buông ta ra!" lòng của Nguyên Gia Ninh càng hốt hoảng, mặt càng đỏ hơn, nàng quả thật bị Huyền Uyên làm cho hồ đồ rồi, hắn rõ ràng đã vô tình cự tuyệt nàng, bây giờ sao lại thế này?

"Gia Ninh." Huyền Uyên chui trong cổ ngọc của nàng, phát ra giọng buồn buồn. "Gia Ninh."

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng như vậy, Nguyên Gia Ninh cơ hồ sắp hít thở không thông, lực giãy giụa của nàng dần dần yếu bớt, từ từ liền không hề động nữa, mặc cho hắn ôm chặt nàng, nghe từng tiếng kêu gọi của hắn, nước mắt từ từ tràn đầy mắt nàng.

Tại sao hắn có thể đối với nàng như vậy?

Trước mặt hoàng đế thì độc ác cự tuyệt nàng, hiện tại lại tới trêu chọc dẫn dụ nàng, rốt cuộc xem nàng như cái gì?

Mặc dù tính tình nàng dịu dàng, nhưng không phải người nhút nhát, sở dĩ nhiều lần mềm lòng nhượng bộ hắn, cam tâm tình nguyện dùng từng cây kim từng sợi chỉ may đồ cho hắn, lúc ban đầu có lẽ là vì thương hại thân thế ly kỳ của hắn, nhưng sau đó thấy thiếu niên văn nhã này lớn lên ngày từng ngày, trở nên nguội lạnh, trở nên cô độc, rõ ràng cao cao tại thượng, lại thường ohát ra ánh mắt giống con thú bị vây khốn, vô dụng trước mắt nàng, khiến nàng đau lòng, thương tâm, cứ như vậy mà khắc hắn vào trong lòng mình từng chút.

Nàng thật không muốn gả vào hoàng cung, nàng cực kỳ ghét tam cung lục viện của Hoàng đế, nhưng nàng từ trước đã mơ hồ đoán được ý đồ của hoàng đế và cha mẹ. Huyền Uyên và Nguyên phủ căn bản là không phân rõ lẫn nhau, kết thân sẽ càng có liên hệ sâu hơn cho cả hai, có thể thêm một phần trợ lực cho người cô độc như hán9.

Khi đó nàng xác thực mơ hồ nghĩ tới nếu Hoàng đế chỉ hôn, vả lại cũng là lệnh của cha mẹ, dù ghét hoàng cung hơn, vì "Nguyên Lang", nàng cũng có thể nhịn, nhượng bộ.

Vì hắn, nàng nguyện ý gả vào hoàng cung, nguyện ý chịu đựng đông đảo Tần phi, nàng thật đã nghĩ như vậy.

Nhưng lời nói mà Tiết Băng Doanh truyền tới, hoàn toàn khiến cho trái tim nàng băng giá, cũng làm cho nàng hiểu mình tự mình đa tình, cảm nhận sai như thế nào, người ta căn bản không có tình với nàng!

Khi Tiết Băng Doanh nói ra "Lấy ai cũng được, nhưng không lấy ngươi" thì một khắc kia nàng thật hận không thể đâm đầu chết.

"Thật xin lỗi, thật ra ta không có ý đó, chỉ là lời nói đã bật thốt lên rồi, sau đó rất khó giải thích rõ nữa." Huyền Uyên khe khẽ đẩy đẩy nàng ra một chút, đôi tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của nàng, trong lòng cũng không nhịn được kích động nữa, đột nhiên cúi đầu hôn.

Nguyên Gia Ninh bị hành động đột ngột của hắn hù dọa, thậm chí quên mất kháng cự, chỉ ngây ngốc trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn đột nhiên đến gần. Đôi môi của nàng bị hung hăng ngăn chận, Huyền Uyên vụng về lại nảy sinh ác độc mè nheo qua lại trên đôi môi mềm mại của nàng, sau đó nụ hôn nóng bỏng lại lan tràn đến trên gương mặt của nàng, hôn lên toàn bộ nước mắt của nàng, sau đó hắn lại hôn trở về đôi môi của nàng, tham lam lại gấp gáp mút vào ngậm cắn.

Hắn cũng không quá hiểu hôn là như thế nào, chỉ dựa vào bản năng muốn thân mật một chút với nữ tử mà mình yêu thích thôi.

Tay của hắn ôm eo nhỏ của nàng thật chặt, thật có khát vọng hận không thể nhét nàng vào trong thân thể, trực tiếp dựa sát vào trên người hắn, mặc dù mặc y phục mùa đông thật dày, Nguyên Gia Ninh vẫn mơ hồ phát giác ra không ổn, đợi nàng hiểu thứ cứng rắn đụng vào bụng của mình là cái gì thì oanh một cái cả người sắp thiêu cháy.

Nàng thanh tỉnh một chút, vội vàng hốt hoảng bắt đầu phản kháng, dùng hết hơi sức đẩy Huyền Uyên, nói: "Ngươi điên rồi? Buông ta ra! Buông ta ra!"

Nhưng thiếu niên ở tình yêu đầu tiên, vừa hiểu tình dục thưởng thức được tư vị của người yêu, thì làm sao dễ dàng buông ra? Huyền Uyên vẫn cố gắng hôn nàng, ôm nàng, động tác trong tay cũng không khỏi tăng thêm mấy phần hơi sức, Nguyên Gia Ninh bị siết đau đớn, không nhịn được gào thét lên tiếng: "Nguyên Lang!"

Cái tên này khiến Huyền Uyên chợt tỉnh táo lại, hắn dừng lại động tác, đầu đặt ở trên bả vai Nguyên Gia Ninh, hô hấp nặng nề mà dồn dập.

Hồi lâu, hắn mới từ từ thẳng người lên, thở dài.

Nguyên Gia Ninh lập tức lui về phía sau ba bước, cách hắn xa xa, ánh mắt cảnh giới nhìn chằm chằm vào hắn, e sợ hắn lại làm loạn nữa.

Huyền Uyên nói: "Sớm biết như thế, ta cần gì phải nói ra lời làm nàng bị thương."

Nguyên Gia Ninh trừng mắt nhìn, mơ hồ không hiểu.

Huyền Uyên bất đắc dĩ chép miệng, nói: "Nàng đã từng dạy dỗ ta và nhị đệ, tam đệ, muốn chúng ta ngày sau trưởng thành phải học tập phụ thân và nhị thúc, tam thúc, làm một trượng phu trung trinh đối xử thê tử tử tế, ngày sau nàng cũng hy vọng gả cho một phu quân như vậy, hi vọng mình và phu quân đều có thể từ đầu tới cuối, cùng nhau đến già, không phải sao?"

Nguyên Gia Ninh gật đầu một cái, đây đúng là lý tưởng của nàng.

Hoặc là nói, đây là lý tưởng của đại đa số nữ tử trong thiên hạ, nhưng chân chính có thể thực hiện, lại có mấy ai?

Ánh mắt của Huyền Uyên u ám, kế tiếp nói: "Bây giờ ta, còn có thể là lựa chọn phu quân của nàng không? Vừa vào cửa cung sâu như biển, bao nhiêu ân oán không do người. Nàng cũng đã biết, bây giờ trong Đông Cung của ta, hoàng thượng đã ban cho ta hai cung nữ thị tẩm, hoàng hậu cũng thưởng hai, danh đẹp là dạy ta thành người, hơn nữa còn có những cung nữ và thiên kim quý nữ khác, nhiều đến không kể xiết. Gia Ninh. . . . Nàng cũng đã biết, ta không muốn ngày sau phụ nàng, mới độc ác cự tuyệt nàng"

Nguyên Gia Ninh trợn to hai mắt, nàng ngàn nghĩ vạn nghĩ, dù thế nào cũng không nghĩ ra Huyền Uyên sẽ là bởi vì lý do này mà cự tuyệt nàng.

"Trong hoàng cung, mỹ nữ thành đoàn, người đẹp thành đống, nhưng xương khô của hồng nhan càng thêm không biết bao nhiêu, ta vốn không muốn nàng đi theo ta chịu tội, chỉ hy vọng nàng thật có thể gả cho một vị nam nhân như phụ thân nàng, bình an vui sướng qua cả đời." Huyền Uyên nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nàng, "Ta thật nghĩ như vậy, ta cũng cho là mình thật có thể làm được, tuân thủ thân phận đệ đệ, nhìn nàng gả cho phu quân, yên lặng thủ hộ hạnh phúc của nàng. Ta cho là mình thật có thể vĩ đại như vậy, vô tư như vậy!"

Nguyên Gia Ninh cắn chặt đôi môi, nước mắt mơ hồ tầm mắt của nàng lần nữa.

Nàng nguyện ý vào cung vì hắn, cam nguyện chịu được đông đảo phi tần ngày sau hắn tất nhiên sẽ có; nhưng hắn lại vì nàng mà cự tuyệt nàng, muốn thành toàn ước mơ tốt đẹp "Một đời một thế một đôi mình" của nàng.

Bọn họ cũng toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì đối phương, kết quả lại đi ngược lại, tại sao?

"Vậy tại sao ngươi không kiên trì? Tại sao tối nay ngươi còn muốn gặp ta?" Đôi mắt Nguyên Gia Ninh đẫm lệ mông lung chất vấn, nếu hắn muốn giả bộ vĩ đại tình cảm sâu đậm, tại sao không giả tới cùng? Tại sao còn phải tới trêu chọc nàng?

"Ta. . . ." Huyền Uyên cúi đầu, móng tay xẹt qua lòng bàn tay, cái loại đau đớn đó khiến cho hắn rốt cuộc nhanh chóng buông xuống tự ái của nam nhân, nói: "Ta thua, ta làm không được! Ta không có vĩ đại, vô tư như mình nghĩ. Ta không cách nào trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác, dù chỉ nghe nói nàng muốn nghị hôn với người khác, ta đã không nhịn nổi!" Nguyên Gia Ninh nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thái độ càng thêm tựa như khóc tựa như cười khó có thể phân biệt.

"Ngươi muốn vĩ đại thì vĩ đại, muốn ích kỷ thì ích kỷ, vậy ngươi có nghĩ cho ta không? Ngươi biết lúc ta bị cự tuyệt khó chịu cỡ nào, hiện tại lại khó chịu cỡ nào không?"

"Gia Ninh. . . . . ." Huyền Uyên tiến lên muốn ôm nàng lần nữa, lại bị nàng liên tiếp lui về phía sau né tránh, cho đến khi nàng thối lui đến bên cửa sổ, Huyền Uyên lại không dám tiến lên, hắn chỉ có thể nói: "Chớ lui, cầu xin nàng đừng lui, ta không động là được. Gia Ninh, thật xin lỗi, ta quá tự cho là đúng."

Nguyên Gia Ninh cúi đầu, rút khăn tay ra từ trong tay áo, che lại đôi mắt đã sưng đỏ của mình và đè nén nức nở nghẹn ngào.

Huyền Uyên trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi quỳ xuống ở trước mặt nàng.

Nguyên Gia Ninh sợ tới mức vội vàng lắc mình tránh khỏi phía trước hắn, vừa nóng vừa giận nói "Ngươi đang làm cái gì?"

Huyền Uyên từ từ nói: "Khi còn bé, bọn đệ đệ phạm vào sai lầm lớn thì phụ thân liền phạt bọn họ đi quỳ ở Từ Đường, nhưng vô luận ta đã làm sai điều gì, cũng chưa từng phạt ta quỳ, ta cho là phụ thân không thèm để ý con thứ như ta, căn bản khinh thường quản giáo ta, nhưng bây giờ mới hiểu được ông chỉ là tuân thủ lễ quân thần, ông thủy chung không xem ta là con của ông, chỉ xem ta là một hoàng tử bị nhờ nuôi. Nàng không biết, khi còn bé ta thấy bọn đệ đệ bị phạt quỳ thật hâm mộ muốn chết."

Nguyên Gia Ninh từ từ bình tĩnh lại, nghe hắn nói.

"Lúc ta còn nhỏ phạm qua sai lầm, lại không bị phạt quỳ. Sau đó vào cung, căn bản cũng không dám phạm một chút lỗi, cho nên vẫn chưa từng bị phạt quỳ. Gia Ninh, thật xin lỗi, nếu như có những sai lầm chỉ cần phạt quỳ là có thể tha thứ, ta khẩn cầu sự tha thứ của nàng."

Hắn tự phạt mình quỳ, không phải bởi vì hắn cảm thấy mình đã từng cự tuyệt là làm sai, mà là hắn hận sự vô trách nhiệm của mình. Hắn hiểu được khát vọng của mình đối với Nguyên Gia Ninh, biết rất rõ ràng nữ nhân mình muốn chỉ có mình Nguyên Gia Ninh, lại dùng lý do hậu cung Tần phi đông đảo, cứng rắn đẩy nàng ra, đây không phải là kiếm cớ cho sự vô năng mềm yếu của mình sao?

Thái tử như thế nào? Ngày sau làm Hoàng đế thì như thế nào? Hắn thật không thể làm một Hoàng đế độc nhất vô nhị, cho nàng một đời một thế một đôi mình sao?

Ý nghĩ như vậy đối với con em hoàng tộc từ trước đến giờ phong lưu thành tánh mà nói có lẽ kinh thế hãi tục, nhưng đối với Nguyên Lang lớn lên ở dưới sự nuôi dạy của Nguyên Tu Chi mà nói, không chút nào lạ.

Nước mắt của Nguyên Gia Ninh lại không thể khống chế chảy ra ra, nàng hơi hận mình không có tiền đồ rồi, bình thường nàng rõ ràng không phải mít ướt như vậy.

Đều do Huyền Uyên, đều do Nguyên Lang, chỉ cần là chuyện có liên quan tới hắn, liền dễ dàng chọc nàng khóc, khiến nàng thương tâm khổ sở, bản thân bất lực.

Mẫu thân nói, mặc dù ngoài mặt nàng tỏ vẻ đại tỷ tỷ, thật ra thì thua xa sự khéo léo của nh5 muội, cũng không có may mắn như tam muội, là một đại tỷ ngốc chính cống.

Mẫu thân nói không sai chứ? Nếu không tại sao nàng có thể bị Huyền Uyên đùa bỡn trong lòng bàn tay, hỉ nộ ái ố đều do hắn? Điểm chết người là, dù đến trình độ này, nàng vẫn không cách nào chân chính tức giận hắn.

Huyền Uyên nói: "Gia Ninh, cho ta thêm một cơ hội, gả cho ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.