Ngay đêm đó, sau khi phu thê thái tử tân hôn hoan ái triền miên xong, liền nằm xuống tán gẫu.
"Con dấu đó là việc gì?" Nguyên Gia Ninh lo lắng nhất chính là món quà này.
Biểu tình vốn thoải mái của Huyền Uyên nhất thời thu lại, ánh mắt u ám, trầm mặc chốc lát, hắn mới nói rõ chi tiết về lai lịch của con dấu bằng đá Kê Huyết này.
Nguyên Gia Ninh nghe xong cũng im lặng.
Hoàng thượng rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Muốn đẩy nàng đến đâu?
Từ nhỏ nàng đã nghe lén cha mẹ kể về vị hoàng đế này không biết kiềm chế cỡ nào, hiện tại mới thể nghiệm thật sâu, càng thêm bị hại nặng nề.
Nguyên Gia Ninh vụt lật người ngồi dậy từ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến trắng bệch.
Huyền Uyên vội vàng kéo tay của nàng, nàng đang muốn nhảy xuống giường, thiếu chút nữa ngã xuống, Huyền Uyên vội vàng kêu: "Gia Ninh, nàng muốn làm gì?"
Nguyên Gia Ninh quay đầu lại căm tức nhìn hắn, nói: "Chàng nói ta còn có thể làm cái gì? Chàng đã biết con dấu này không thỏa đáng như thế, tại sao không cự tuyệt thay ta? Nguyên Lang, chàng là trượng phu của ta a! Ta không hiểu nội tình trong đó, ngây ngốc đón nhận quà tặng, chẳng lẽ chàng cũng không ra mặt giúp ta?"
Huyền Uyên cau mày, "Loại trường hợp đó, có thể cự tuyệt sao?" Huyền Dục bảo thủ từ trong xương, nếu như làm mất mặt mũi hoàng đế đại nhân của ông ta trước mặt mọi người, mới gọi chân chính rước họa vào thân. Hơn nữa loại chuyện như vậy càng không thể nói trước mặt của mọi người, vốn là không có việc gì, thực sự cũng chỉ là Huyền Dục thương yêu vãn bối, tiện tay liền lấy một món quà trên ngự án, bởi vì Huyền Dục luôn luôn yêu thích người Nguyên gia, cho nên cũng yêu ai yêu cả đường đi, yêu luôn thái tử phi từ Nguyên phủ ra. Ông ấy có ý tốt, chỉ là hành động tùy ý cộng thêm không nghĩ quá nhiều thôi, cho nên mới tặng con dấu, vì vậy liền bị người hiểu lầm sâu vô cùng rồi.
Dù sao đời này Huyền Dục bị người hiểu lầm nhiều rồi, hơn nữa phần nhiều còn là chuyện trăng gió, mặc dù Huyền Dục trị quốc nghiêm cẩn, nhưng trong sinh hoạt hàng ngày lại không để ý tiểu tiết.
Chuyện này cũng không coi là quá nghiêm trọng, chỉ là trưởng bối tặng một món quà cho vãn bối thôi, dù là món quà tặng này có chút đặc biệt, cũng không thể nói có ám muội gì chứ? Chỉ là mọi người rất có thể liên tưởng, nếu như Huyền Uyên hoặc Nguyên Gia Ninh cự tuyệt tại chỗ, biến "lòng từ ái của Huyền Dục" thành chuyện lúng túng khiến tất cả mọi người không xuống đài được, nói không chừng phi tần khác sẽ càng nghĩ sai lệch đấy.
Loại chuyện như vậy, người trong cuộc càng như không có chuyện gì xảy ra, mới càng có thể ngăn cản lời đồn đại.
Nguyên Gia Ninh hận hận đấm gối, nói: "Vậy chàng nói, bây giờ nên làm gì? Một củ khoai lang phỏng tay như thế, lại là vật ngự tứ, ta lại còn hoan hoan hỉ hỉ nhận lấy như vậy, tức chết ta rồi !"
Huyền Dục nhàn nhạt cười cười.
Nguyên Gia Ninh trừng hắn, hỏi: "Sao chàng còn cười? Chàng còn có thể cười được?"
Huyền Dục ôm nàng vào trong ngực, "Yên tâm, về sau nó sẽ không ngại mắt của nàng nữa rồi."
Trong đáy lòng hắn vừa trìu mến vừa hoài niệm, thê tử của mình ngoài mặt chững chạc đoan trang, rất có dạng đại tỷ tỷ, thật ra thì trong xương còn là nha đầu ngốc không che giấu biểu tình nào trên mặt, năm đó nàng còn nhỏ lại có thể trực tiếp chạy đi hỏi Nguyên Tu Chi nàng có phải nữ nhi ruột của ông không, khiến phụ thân luôn luôn có tu dưỡng tuyệt cao giận đến vung nàng một cái tát.
Huyền Uyên thật sợ nàng dâu của mình chạy đến chỗ Hoàng đế chất vấn một phen, cha ruột sẽ tha thứ nàng, Huyền Dục lại không dễ nói chuyện như vậy.
"Chàng làm gì nó?" Nguyên Gia Ninh nghe được ý ở ngoài lời của Huyền Uyên, tò mò ôm lấy cánh tay của hắn hỏi.
Huyền Uyên cười cười, ánh mắt lại hơi âm trầm, "Không như thế nào, chẳng qua là mài nó thành phấn mà thôi." Nguyên Gia Ninh đột nhiên giật mình, nàng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Huyền Uyên, qua một lúc lâu mới chợt hạ thấp giọng nói: "Trời ạ, chàng, chàng. . . ."
Huyền Uyên cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hơi sưng của nàng, "Không có việc gì, ta có đúng mực."
Có một số việc, hắn có thể tạm thời dễ dàng tha thứ, tỷ như việc mẹ đẻ chết, bởi vì hắn không thể ra sức đối với tử vong, cũng bởi vì mẹ đẻ để lại di thư nói bà là tự nguyện, bà hi vọng bà hy sinh có thể đổi lấy hắn lên ngôi, đây là di thư của Diệp di nương mà Nguyên Tu Chi giao cho hắn sau đó, hắn biết không phải giả. Nhưng có một số việc, hắn tuyệt sẽ không nhịn, cũng tỷ như chuyện con dấu, hắn không thể cho phép bất luận kẻ nào khi dễ thê tử của hắn, dù là đối phương là cha đẻ hắn, là đương kim Hoàng đế, dù là đối phương chỉ là cử chỉ vô tâm.
Nguyên Gia Ninh thở dài, từ từ tựa sát vàongực Huyền Uyên, nói: "Nguyên Lang, thật xin lỗi, mới vừa rồi ta không nên nổi nóng với chàng, ta phải sớm biết muốn sống ở trong hoàng cung, quá không dễ dàng."
Hơn nữa còn gặp phải một Hoàng đế công công tùy hứng, việc này mới thật khiến người buồn bực.
"Đứa ngốc, tức giận liền phát với ta, ta là phu quân của nàng, ta không chịu cho nàng xả giận, muốn ai tới chịu?" tay Huyền Uyên bắt đầu giở trò xấu ở trên người của nàng.
Nguyên Gia Ninh sợ nhột nên tránh né, buồn bực một lúc lâu, mới nói: "Làm thái tử có gì tốt? Chàng xem những thái tử trong lịch sử, mọi người cẩn thận, như đối điện vực sâu, nơm nớp lo sợ không có một ngày tự tại, hơn nữa chỉ có thể vào không thể trả lại, bỏ đi ngôi thái tửthảm hại hơn. Lại nói, ta lại có chút hâm mộ vợ chồng Du Thân Vương."
"A, bọn họ thật đúng là một đôi người tuyệt vời. Chắc nàng không nghĩ tới, sau khi ta trở lại Hoàng thất, người đầu tiên biểu đạt ra ý thân thiện với ta là Du thân vương?" Huyền Uyên như có điều suy nghĩ nói.
"Thật à?" Nguyên Gia Ninh không khỏi vui vẻ, chỉ cần là người tốt với Huyền Uyên, ở trong mắt nàng đều là người tốt, nàng đều thích. "Ta cũng thật thưởng thức Du vương phi, về sau có thể lui tới với nàng ấy nhiều hơn."
Huyền Uyên lại lắc đầu một cái, nói: "Không, về sau nàng phải ít lui tới với phu thê họ, giữ vững lễ nghi nên có là được."
"Tại sao?"
"Vì kiêng dè, cũng vì bảo vệ bọn họ."
Nguyên Gia Ninh nhíu mày một cái, nàng vốn là nữ tử thông tuệ, chỉ là bởi vì thuở nhỏ được sủng ái và nuông chiều, tính tình tương đối thẳng thắn mà thôi, hiện tại hơi nghĩ lại, cũng hiểu ý tứ Huyền Uyên, thở dài nói: "Thái tử và thái tử phi ngay cả bằng hữu riêng của mình cũng không thể có, ai."
Huyền Dục cười cười, nói: "Cuộc sống có được tất có mất, rất nhiều người nằm mộng cũng muốn vị trí này, người ta có lẽ còn cực kỳ hâm mộ nàng đấy."
Nguyên Gia Ninh cười lên, nàng nhớ lại Tiết Băng Doanh, hiện tại nha đầu kia chắc hận nghiến răng nghiến lợi ?
Quả nhiên nếu con người muốn được vui vẻ, thì không thể ganh đua so sánh thứ mình không có được, ánh mắt thỉnh thoảng cũng phải nhìn ra sau chút, suy nghĩ về những người xa không bằng mình, tự nhiên trong lòng cũng liền thăng bằng.
Phòng ngủ tĩnh mật hồi lâu, khi Nguyên Gia Ninh sắp ngủ thì Huyền Uyên chợt nhỏ giọng nói như vậy: "Làm thái tử có lẽ sẽ có ngàn vạn thứ không tốt, nhưng có một chút chỗ tốt, ta cũng liền cam nguyện làm."
"Hả?" Nguyên Gia Ninh nháy mắt buồn ngủ lim dim mấy cái, ý thức đã nửa mơ hồ.
"Bởi vì có thể cưới nàng."
Nguyên Gia Ninh ngơ ngác một lúc lâu, mới hiểu được ý trong lời nói của hắn, nếu như hắn vẫn là Nguyên Lang, hắn cũng chỉ có thể luôn làm đệ đệ của nàng, dù là hai người không liên hệ máu mủ, chỉ là tỷ đệ trên danh nghĩa, cũng tuyệt đối không có khả năng thành thân.
Hôm nay quyền lực tông tộc rất lớn, cùng họ không cưới là quy định bên trong tông tộc, coi như là con nuôi, nghĩa tử, con riêng, cũng đều có quan hệ giống với tỷ đệ ruột, tuyệt đối không thể thành thân, không cho phép vì vậy mà rối loạn cương thường.
Mặc dù Huyền Uyên nguyện ý làm Nguyên Lang, cũng hứa hẹn chỉ làm Nguyên Lang của mình Nguyên Gia Ninh, nhưng nếu như hắn thật vẫn chỉ là Nguyên Lang, như vậy Nguyên Lang này vô luận như thế nào cũng không thể trở thành trượng phu của Nguyên Gia Ninh. Nếu như hai người không để ý chỉ trích của người đời, gắng phải ở chung một chỗ, vậy thì sẽ trở thành sự gièm pha giữa tỷ đệ.
Hiện tại Nguyên Lang biến thành Huyền Uyên, làm thái tử, đã không có bất kỳ quan hệ gì với Nguyên gia, cho nên hai người mới có thể đính hôn thành thân.
Nguyên Gia Ninh chui chui vào ngực Huyền Uyên, đáy mắt nàng có chút ướt át, thanh âm mềm mại và mang theo mấy phần dịu dàng, nói: "Nguyên Lang, mặc dù hiện tại ta vẫn rất ghét hoàng thượng, nhưng nhờ ông ta, chàng mới được sinh ra trên đời, cho nên ta quyết định tha thứ ông ta, không so đo với ông ta."
Huyền Uyên cúi đầu "Ừ" một tiếng.
Mặc dù Huyền Dục khiến sự ra đời của hắn trở thành một tuồng kịch buồn cười lại hoàng đường, nhưng cũng khiến hắn vì vậy mà thuở nhỏ tương thân tương ái, thanh mai trúc mã với Nguyên Gia Ninh, thử hỏi cõi đời này có bao nhiêu người có thể cùng nhau lớn lên với thê tử của mình từ nhỏ, tự mình chứng kiến dáng vẻ khác nhau của những thời kỳ sơ sinh, trẻ nhỏ, bé gái, thiếu nữ của nàng?
Vậy mà hôm nay nàng lại gả cho hắn, như vậy hắn càng sẽ tự mình chứng kiến bộ dáng nàng làm vợ, làm mẹ, thậm chí ngày sau là bà nội, có thể có nàng trong cuộc đời khá dài, suy nghĩ một chút cũng là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Hắn đồng ý lời của thê tử, quyết định giảm bớt một phần thù hận với Huyền Dục.
Ta ra đời, sau đó biết nàng, có lẽ, đây chính là may mắn lớn nhất trong cuộc sống của ta.
Tân hôn ngày thứ ba, thái tử phi trở về Nguyên phủ thăm người thân.
So sánh với việc về nhà của tân nương bình thường, thái tử phi trở về phủ dĩ nhiên là nghi thức uy phong, tùy tùng trùng trùng điệp điệp, trên dưới Nguyên phủ vô luận nam nữ già trẻ đều long trọng chính trang đến cửa lớn quỳ xuống đất nghênh đón.
Trước khi xuất giá, Nguyên Gia Ninh vẫn chỉ là trưởng tôn nữ Nguyên phủ, mọi người ở Nguyên phủ phần nhiều là trường bối của nàng; vậy mà hôm nay nàng trở lại, đã là thái tử phi cao cao tại thượng, đại biểu thân phận tôn quý của nàng dâu hoàng gia, nàng đã là chủ tử của người trong Nguyên phủ, có quân thần phân chia.
Nhìn ông nội bà nội lớn tuổi của mình, nhìn cha mẹ thuở nhỏ mình tôn kính kính yêu đều quỳ xuống đất nghênh đón mình, nước mắt của Nguyên Gia Ninh liền rơi xuống, nàng thật khó chịu, vẫn còn phải đoan chánh ngồi ở trong xe phượng, chờ đợi bọn họ hành lễ xong.
Cẩm Bình thừa dịp không có người chú ý nhét một cái khăn tay vào trong tay Nguyên Gia Ninh, nàng cúi đầu lau nước mắt, đợi nàng đến cửa thì đã thần sắc tự nhiên, nói nói cười cười rồi.
Thái tử Huyền Uyên không cùng về nhà với thái tử phi, hắn chỉ tự mình đón Nguyên Gia Ninh trở về Đông cung sau giữa trưa.
Bất kể Huyền Uyên và Uyên phủ có quan hệ thâm hậu cỡ nào, hôm nay hắn là thái tử, không cần phải dùng thân phận con rể trở về thăm nhà với Nguyên Gia Ninh. Ở trong lịch sử về các tiền triều, các thái tử, có người cùng về với thái tử phi, cũng có người không, không có lệ, cho nên ai cũng không thể nói Huyền Uyên làm như vậy là không có nhân tình.
Chỉ là sau khi Nguyên Gia Ninh từ nhà mẹ trở về, sắc mặt vẫn không tốt lắm, mặc dù nàng cố gắng duy trì nụ cười thỏa đáng, nhưng lo lắng và ưu sầu ở đáy mắt không giấu giếm được Huyền Uyên chút nào.
Vì vậy đêm đó, mặc dù hai phu thê vẫn cùng ngủ, nhưng không hề triền miên, Nguyên Gia Ninh đưa lưng về phía Huyền Uyên nằm ở bên trong giường lớn, nhắm chặt hai mắt, nhưng lông mi cũng đang liên tiếp rung động.
Huyền Uyên thở dài, ôm hông của nàng từ phía sau lưng, nhỏ giọng hỏi: "Trách ta không có về nhà mẹ đẻ với nàng?"
Nguyên Gia Ninh không có lên tiếng.
Huyền Uyên cũng không biết nên giải thích thế nào, vì vậy không khí càng trầm mặc, cơ hồ làm người ta hít thở không thông.
Khi Huyền Uyên muốn đứng dậy thì Nguyên Gia Ninh chợt nói: "Phụ thân bị phong Trung Tĩnh hầu, từ quan nhất phẩm vốn có lên làm siêu phẩm, cũng gia phong thành thái phó và thái sư của thái tử, nghe nói đây đều là đề nghị của chàng?"
Lòng vẫn lo lắng của Huyền Uyên ngược lại an ổn, hắn ngửa mặt nằm xuống, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, là ta đề nghị với hoàng thượng, phong tước vị cho nhạc phụ. Nhạc phụ là người thông minh như vậy, tự nhiên hiểu tâm ý hoàng thượng, lập tức dâng sớ lấy lý do nghỉ bệnh xin về hưu, hoàng thượng liên tục không cho phép, ông ấy liền dâng sớ thỉnh cầu ba lần, quân thần bọn họ am hiểu đóng kịch nhất, cả hai đều cho đủ mặt mũi, cuối cùng nhạc phụ từ vị Thừa Tướng đệ nhất lui xuống, chỉ còn lại tước vị và quan hàm danh dự thái sư, thái phó của thái tử mà thôi."
Nguyên Gia Ninh nghĩ đến hôm nay phụ thân cố ý giả dạng dáng vẻ "Không làm quan thì cả người nhẹ nhàng" ở trước mặt nàng, lại nghĩ đến ông thật ra còn chưa đến bốn mươi tuổi, cư nhiên lại bởi vì nàng gả vào hoàng gia làm thái tử phi, mà từ đó nhàn rỗi ở nhà rồi, đối với phụ thân tài hoa xuất chúng, năng lực hơn người lại có lý tưởng khát vọng thật xa mà nói, là bất đắc dĩ và bi ai cỡ nào?
Nàng không biết nên oán ai, nhưng đáy lòng thật sự là khổ sở, trước kia nàng cảm thấy mình đã rất hiểu chuyện rồi, đã đi theo mẫu thân học rất nhiều bản lĩnh quản gia quản lý tài sản, hiện tại mới phát hiện ra mình rốt cuộc chỉ là một nữ tử, rất nhiều chuyện ảnh hưởng gia tộc và vận mạng của mọi người, nàng cư nhiên đều nhìn không rõ, mà có thể nhìn gần chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống ngay trước mắt.
Nàng không có giác ngộ chính trị và độ mẫn cảm như thế, thật thích hợp gả vào hoàng gia, thật có thể làm một thái tử phi hợp cách, thậm chí ngày sau làm một vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ hợp cách sao?
Ánh mắt Huyền Uyên càng thâm trầm, mang theo nhàn nhạt bi ai, nói: "Không làm thái tử, không biết khó khăn của thái tử. Thái tử khó làm, nhà vợ của thái tử càng khó làm hơn. Hoàng thượng cần thái tử anh minh, nhưng lại không thể lông cánh đầy đủ, cho nên nhà vợ của hắn nhất định cần khiêm tốn. Ta làm thái tử, nhạc phụ làm Thừa Tướng, hơn nữa trong tay nhị thúc có quân quyền, trong tay tam thúc lại có tiền tài, a, dù hoàng thượng tin tưởng Nguyên gia hơn, chỉ sợ cũng phải lo lắng lúc nào sẽ xảy ra chánh biến, sẽ lo lắng ta sẽ thay thế ông ta chứ?"
Nghe Huyền Uyên phân tích như vậy, Nguyên Gia Ninh mới biết Nguyên phủ đã bị Huyền Dục đưa lên vị trí quyền cao chức trọng, nếu như nàng là Huyền Dục, sợ rằng sẽ càng thêm không tha cho Nguyên phủ?
"Không chỉ có hoàng thượng lo lắng, thật ra thì ta cũng lo lắng, nếu như lý luận theo những âm mưu trước kia, một khi Nguyên phủ đẩy ta lên ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó nếu như Nguyên phủ còn có dã tâm lớn hơn, thì có thể làm cho ta chết sớm, để cho nhi tử nàng sinh ra sớm lên ngôi, làm "Vua bù nhìn", làm con rối Hoàng đế của Nguyên gia, hoặc là thậm chí đến cuối cùng, ngay cả nhi tử của chúng ta cũng giết chết, người Nguyên phủ trực tiếp soán vị là được."
Loại chuyện như vậy cũng không phải là chưa từng xảy ra, tiền triều sớm đã có.
"Ngươi nói bậy nói bạ!" lần này Nguyên Gia Ninh thật nóng nảy, nàng cũng không nằm được nữa, vụt ngồi dậy, xoay đầu lại căm tức nhìn Huyền Uyên, "Cha ta không phải thứ người như thế! Nguyên gia chúng ta cũng không phải nhà có dã tâm bừng bừng! Nguyên Lang, sao ngươi có thể vu oan Nguyên phủ như vậy?"
Ánh mắt Huyền Uyên lạnh nhạt nhìn nàng, nói: "Vậy nàng có biết, sau kgi ta trở thành hoàng trưởng tử, tiếp theo lại bị lập làm thái tử, mọi người cả triều nghị luận nhạc phụ và người Nguyên gia như thế nào không?"
Lòng của Nguyên Gia Ninh càng ngày càng trầm xuống, nàng quả thật muốn nhét chặt lỗ tai, muốn nhắm mắt lại, không nghe, không nhìn, không cần nhớ!
Nàng chỉ quan tâm nàng và hắn lưỡng tình tương duyệt, làm sao nghĩ đến nhiều quốc gia đại sự như vậy?
Nhưng thanh âm lãnh khốc của Huyền Uyên vẫn truyền vào trong tai nàng: "Thân phận của ta, chỉ cần là người có lòng, thật ra đều biết rồi, mọi người ngoài mặt không đề cập tới, cũng chỉ là tuần hoàn quy tắc trò chơi, cho hoàng thượng mặt mũi mà thôi. Nhưng không cản được bọn họ nghị luận ầm ĩ sau lưng, bọn họ nói mười mấy năm trước khi ta ra đời nhạc phụ đã có âm mưu, là con cờ để ông ấy soán ngôi vị hoàng đế của Cảnh quốc."
Sắc mặt của Nguyên Gia Ninh tái nhợt không có chút máu, nàng thậm chí bởi vì vậy mà thân thể run rẩy, mặc dù nàng không thích chính trị, nhưng dù sao xuất thân nhà cao quan quý tộc, từ nhỏ mưa dầm thấm đất cũng làm cho nàng hiểu cuộc sống này ác độc cỡ nào, những người chế tạo lời đồn đại kia căn bản là muốn đẩy phụ thân vào chỗ chết, hơn nữa xuống tay ngoan độc chính xác, khiến Nguyên Tu Chi từ trước ung dung cơ trí cũng tạm thời bó tay hết cách, không thể không thối lui, không thể không về hưu.
Huyền Uyên xuất từ Nguyên phủ, đây là sự thật không thể cãi, giải thích thế nào đều nói không rõ.
Thái tử không phải xuất từ hậu viện hoàng cung, mà là lớn lên ở phủ đệ của một đại thần, sự thật này rơi vào trong mắt người ngoài, vô luận như thế nào cũng không tránh được âm mưu.
Huyền Uyên nói: "Ta tin tưởng nhạc phụ, nhưng tình thế bắt buộc, ta không thể không chủ động ra tay đánh áp quyền thế Nguyên phủ."
Hắn không nói ra miệng, nhưng hắn chủ động ra tay, tối thiểu còn có thể bảo vệ Nguyên phủ chu toàn, mặc dù Nguyên phủ vì vậy mất đi thực quyền, tối thiểu còn có thể an hưởng phú quý. Nếu như đợi đến Huyền Dục tự tay xử trí quyền thần một tay ông ta đề bạt lên thì sợ rằng Nguyên phủ không thể chết già.
"Gia Ninh, ta không muốn cho nàng sớm tiếp xúc những việc tàn khốc này, chỉ là, không có biện pháp." thanh âm Huyền Uyên càng trầm thấp, trầm thấp mang theo thâm trầm bất đắc dĩ, vượt xa mức bình thường mà thiếu niên trẻ tuổi như hắn có thể thừa nhận. "Cho nên, ta không trở về Nguyên phủ với nàng, ta không thể thân cận nhiều với Nguyên phủ."
Về sau, Nguyên phủ sẽ là thế lực ngầm của thái tử Huyền Uyên, không còn có thể nổi lên trên mặt, đây chính là ý tứ của Hoàng đế Huyền Dục.
Cái gì là cửu ngũ chí tôn, cái gì là thiên hạ đứng đầu? Cái gì là lật tay làm mây úp tay làm mưa?
Huyền Dục sử dụng hành động việc làm, đã khắc sâu giáo dục bằng hành động gương mẫu cho nhi tử của mình.
"Có lẽ nàng cảm thấy ta vô tình, nhưng đi tới bước này, chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi tới, chỉ vì sự bình an của nàng và Nguyên phủ, Gia Ninh, ta hi vọng về sau nàng đừng hỏi tới chính sự trong triêu đình."
Nguyên Gia Ninh yên lặng gật đầu một cái.
Nàng đã khóc không lên tiếng, chảy không ra nước mắt.
Nàng lần đầu tiên cảm thấy vị trí thái tử phi thật khó làm.
Thái tử phi mới nhậm chức, người mà thái tử đối phó đầu tiên lại là nhạc phụ của mình, nàng bị kẹp ở giữa, làm sao mà chịu nổi?
Nhưng quốc sự khó phân, cũng không cho phép Nguyên Gia Ninh đắm chìm trong cảm xúc bi thương, thái tử và thái tử phi thành thân không lâu sau, cả thành Kim Lăng liền bận rộn ồn ào lên.
Cảnh quốc từ dựng nước tới nay, sau khi thống nhất thiên hạ, lại có một chuyện lớn xảy ra ── Hoàng đế muốn dời đô.
Đối với các đạt quan quý nhân sống ở Kim Lăng lâu đời mà nói, dời đô có ảnh hưởng còn lớn hơn thống nhất thiên hạ. Thống nhất thiên hạ, bọn họ chỉ hơi mở miệng ở phía sau, nhiều lắm là ra ít tiền, nhưng dời đô, là phải dời nhà đời chỗ, động mạnh gốc rễ.
Phần lớn quan viên nhất định phải đi theo Hoàng đế dời đô, nếu không ngày sau cách xa Hoàng đế, ai biết có thể thất sủngthống nhất thiên hạ? Hơn nữa, về sau Kim Lăng không phải kinh thành, vô luận chính trị kinh tế hay là văn hóa giải trí đều sẽ từ từ suy sụp, không còn phồn hoa náo nhiệt như hôm nay.
Dù sao nhà của Hoàng đế, mới plà trung tâm chân chính của cả quốc gia, tất cả tất cả đều vây quanh trung tâm này, những thành thị khác vô luận cố gắng phát triển cỡ nào, cũng vẫn không cách nào bằng được tầm quan trọng của kinh đô.
Mà dời đô cũng không phải chuyện đơn giản, sau lưng mỗi quan viên đều có một đại gia tộc, trước tiên bọn họ phải chuẩn bị nhà cửa xong ở kinh thành, nếu không đến rồi mà không có chỗ ở thì không phải buồn cười sao? Lại phải xử lý đất đai ở Kim Lăng thỏa đáng, quản lý tài sản từ một nơi xa thật bất tiện, không bằng bán chỗ này đi, rồi đến phương bắc mua đất lần nữa.
Chỉ có số ít quan viên, được hoàng đế ban cho phủ đệ ở kinh thành mới, những quan viên khác đều phải tự an bài ăn mặc ngủ nghỉ của gia tộc, thật không phải chuyện dễ dàng, lập tức khiến cả thành Kim Lăng lọt vào bận rộn, mà bởi vì tất cả mọi người tập trung bán ra đất đai, khiến giá tiền lập tức rớt xuống rất nhiều, có người thậm chí bán ra lỗ vốn.
Trái với mọi người bận rộn, thái tử và thái tử phi có vẻ ưu nhàn tự tại nhiều lắm, bởi vì từ sớm Hoàng đế sớm đã nói, thái tử phải ở lại giữ cố đô, không cần đi theo đến Yên Kinh - kinh đô mới.
Cái quyết định này khiến rất nhiều người sinh ra không ít ý tưởng trong lòng, cũng làm cho địa vị thái tử có phần tế nhị.
Hoàng thượng giao cố đô cho thái tử quản lý, hiển nhiên hiểu năng lực và trung thành của hắn, nhưng nếu như hoàng thượng thật rất coi trọng yêu thích thái tử, thì tại sao không dẫn hắn cùng dời đô? Thái tử ột nước không thể đi đến kinh đô mới, mà ở lại giữ Kim Lăng, là chân chánh phó thác trách nhiệm nặng nề? Hay là biến tướng lạnh nhạt đây?
Trước khi chính thức dời đô, Nguyên Gia Ninh được diên kiến Nguyên Tu Chi - phụ thân của mình ở Thánh Triết điện trong Đông cung.
Đông cung có hai viện, tiền điện và hậu tẩm, tiền điện tên Hưng Long điện, hậu tẩm tên Thánh Triết điện, đều là Huyền Dục tự mình đề tên.
Nguyên Gia Ninh triệu kiến phụ thân ở chánh đường Thánh Triết điện, khi Nguyên Tu Chi muốn hành đại lễ quân thần với nàng thì nàng bất chấp sự ngăn trở của đại cung nữ và ánh mắt của tiểu thái giám, bước nhanh đi tới trước mặt phụ thân, đưa tay khoác lên cánh tay của hắn, cười nói: "Phụ thân, mặc dù lễ không thể bỏ, nhưng mà cha con chúng ta lén lút gặp mặt cũng không cần phải như thế đi."
Ở tại nơi công chúng nàng biết mình phải ra dáng, nhưng trường hợp lén lút này, sao nàng có thể trơ mắt nhìn phụ thân vén áo quỳ xuống với mình?
Nguyên Tu Chi cười cười, cũng không để ý, hắn từ trước đến giờ kiên trì nguyên tắc về mặt chuyện lớn, nhưng lại tùy ý đối với chuyện nhỏ. Sau khi hai cha con nàng chia ra ngồi xuống, Nguyên Gia Ninh sai cung nữ thái giám đi khỏi, chỉ mở rộng cửa ra, tránh cho người khác suy đoán cha con bọn họ lén lút có mưu đồ bí mật bất chính gì.
Nguyên Gia Ninh dò xét phụ thân cẩn thận, thấy ông vẫn là bộ dáng ung dung tao nhã, cũng không có gầy gò tiều tụy, tinh thần rất tốt, nàng mới hơi an tâm.
Nguyên Tu Chi khôn khéo cỡ nào, thấy nữ nhi quan sát mình, liền hiểu nàng một mực lo lắng cái gì, không khỏi cười một tiếng, "Sau khi ta về hưu, thời gian rãnh rỗi nhiều, mẹ con không biết cao hứng bao nhiêu, chỉ có con nghĩ quá nhiều."
Nguyên Gia Ninh nháy mắt mấy cái, thật đúng là không cách nào tưởng tượng cảnh tượng chung sống ngọt ngào của mẫu thân lạnh nhạt và phụ thân của mình, nhưng mẫu thân rất thông minh, chắc chắn có thể an ủi tâm tình sau khi về hưu của phụ thân.
"Con không cần phải lo lắng, dù con không có trở thành thái tử phi, dù Huyền Uyên không có trở thành thái tử, ta cũng đã sớm nghĩ tới về hưu rồi, Nguyên gia thật sự đã đến nông nỗi công cao chấn chủ, thật sự nếu không lui về phía sau, thì chính là đi lên vách đá rồi."
Hôm nay thân phận của nữ nhi vừa nhạy cảm vừa nguy hiểm, Nguyên Tu Chi cũng liền mở rộng ra lòng dạ nói thẳng với nàng, tránh cho nàng nghĩ quá nhiều, ngược lại lầm chuyện.
"Hơn nữa, những năm này ta chỉ chú ý làm việc, sơ sót mẫu thân và các đệ đệ muội muội của con, hôm nay rãnh rỗi vừa đúng ở chung với họ nhiều hơn. Tiểu đệ đệ của con, thật là làm cho người ta quan tâm, thật sự nếu không quản giáo, sẽ thành công tử phá sản rồi." Nguyên Tu Chi thở dài.
Nghe phụ thân nói nhiều như vậy, Nguyên Gia Ninh tự nhiên hiểu ông là vì khiến nàng an tâm, liền cười nói: "Chỉ cần phụ thân có chuyện làm là tốt rồi."
"Bất kể nói thế nào, ta cũng vẫn còn danh hiệu thái phó và thái sư của thái tử, ngày sau cũng có thể danh chính ngôn thuận giám đốc thái tử, con hoàn toàn không cần phải lo lắng ta không có việc làm." Nguyên Tu Chi nhớ tới lời dặn dò của thê tử, lại giải thích: "Mẹ con lo lắng con có tâm kết, cho là chúng ta nhất định gả con cho thái tử, là vì tham quyền yêu thế, thật ra thì hôn sự của con cái, chúng ta đều dựa vào sở thích của các con để ưu tiên suy tính, con và thái tử có thể có hôm nay, một mặt là vì áp lực của hoàng thượng, một mặt cũng là thành toàn các con, nếu như ban đầu con có nửa phần không vui, chúng ta cũng sẽ không đưa con vào."
Nguyên gia không có xuống dốc đến nông nỗi cần bán nữ cầu vinh, chớ nói chi là phu thê bọn họ căn bản cũng không phải là người như vậy.
Nguyên Gia Ninh vội vàng cắt đứt lời của phụ thân, nói: "Cha, ngài không cần phải nói, ta thật sự không có trách bất luận kẻ nào, đây là hôn nhân ta tự chọn, ta cảm tạ còn không kịp, làm sao vô cớ oán càng? Khi ta về nhà thăm cha mẹ có hơi khó chịu, chẳng qua là trong lúc nhất thời không thích ứng thân phận thái tử phi mà thôi."
Nguyên Tu Chi gật đầu một cái, "Ta đã nói con không phải là đứa bé cự nự, nhưng mẹ con cứ thích lo lắng, đề tài này về sau không cần nói nữa. Hôm nay đã thành định cục, về sau sống tốt mới là quan trọng."
"Vâng" Nguyên Gia Ninh khéo léo đồng ý.
"Con phải tốt với thái tử." Nguyên Tu Chi nhìn nữ nhi, ý vị sâu xa nói: "Nếu như thực tâm đối tốt với hắn, ở trong hoàng cung này, chỉ có hắn mới là người chân chính con có thể tin tưởng và lệ thuộc vào, hiểu chưa?"
Nguyên Gia Ninh đồng ý.
"Con phải nhớ, con thương tâm khổ sở, còn có nhà mẹ có thể dựa vào, nhưng nếu như thái tử bị thương, nó cũng chỉ có con, con có ý nghĩa khác với nó. Người khác tổn thương nó sâu hơn, có lẽ cũng không bằng một câu nói lạnh nhạt của con với nó, con ngàn vạn đừng khiến đứa bé kia khổ sở."
Nguyên Gia Ninh trịnh trọng gật đầu lần nữa, nàng lại nũng cười nói: "Phụ thân, cha đừng luôn nói chuyện giùm hắn được không? Nữ nhi người ta xuất giá rồi, nhà mẹ luôn lo lắng cho nữ nhi mình chịu khi dễ, cha và mẹ thì tốt, ngược lại lo lắng ta khi dễ hắn."
Nguyên Tu Chi mỉm cười, có lẽ chỉ có hắn biết rõ nữ nhi đầu tiên của hắn là có khí phách nhất, cũng không phải người mềm yếu bị khi dễ chỉ biết tìm nhà mẹ khóc lóc kể lể, trưởng nữ mà Nguyên Tu Chi hắn nâng niu trong lòng bàn tay che chở nuôi dạy lớn, làm sao không nên thân?
Nhị nữ nhi của hắn thì luôn thích mạnh, cái gì đều mơ tưởng thứ nhất, bình thường ở nhà đều âm thầm so cao thấp với tỷ tỷ; tam nữ nhi còn tấm bé, nhưng đã được rất nhiều người tán dương thông tuệ lanh lợi, được họ tổ mẫu cưng chiều nhất. Trước khi Nguyên Gia Ninh xuất giá thì cũng giống như các muội muội của mình, biểu hiện cũng không đột xuất, nhưng chân chính gặp phải tình trạng đột phát, có thể lập tức chủ trì đại cục, luôn là Nguyên Gia Ninh, từ điều này mà nói, Gia Ninh thừa kế cốt cách của mẫu thân, mặc dù bề ngoài của nàng dịu dàng hơn. Đây cũng là nguyên nhân Nguyên Tu Chi cưng chiều Nguyên Gia Ninh nhất.
Hắn đứng lên, đặt một bức tranh cuộn tròn lên bàn cho Nguyên Gia Ninh, nói: "Thái tử rất có tâm, ban đầu nó vào cung thì cầu xin Tứ thúc của con vẽ một bức họa thay nó, là chân dung của con. Tứ thúc con cảm thấy thú vị, đồng thời lại vẽ một bức họa của nó lại cho con, còn nói ngày sau nếu như hai người thành thân, hắn cũng coi như vẽ nên một đôi."
Nguyên Gia Ninh nhận lấy tranh, mở ra, quả nhiên phía trên là một thiếu niên mắc áo gấm màu đen, trong mắt thiếu niên có mấy phần ủ dột, khí độ phong hoa đã mơ hồ hiện ra.
Sau khi Nguyên Tu Chi đi, Nguyên Gia Ninh cầm bức họa này đi vào nội thất, ngẩn người nhìn thiếu niên trong tranh thật lâu, nàng tưởng tượng lúc hắn vừa vào cung đã có tâm tình như thế nào khi muốn có bức họa của nàng? Lại ở dưới tình huống như thế nào ngẩn người nhìn bức họa của nàng?
Tại trong hoàng cung to lớn, ở trong ngàn vạn người, nhưng hắn lại chỉ có thể nhìn một bức họa không thể nói mà trầm mặc, chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, lòng của Nguyên Gia Ninh liền vừa đau vừa khổ.