Thái Tử Thì Sao

Chương 108: 108: Chương 109




Đàm Nhu nhìn khuôn mặt đang cười của Chiêu Phong thì liền bực mình không muốn cười.

Chiêu Phong lại khom người muốn hôn lần nữa, Đàm Nhu liền quay mặt đi, nàng nhắm mắt lại.

Chiêu Phong buông nàng xuống, Đàm Nhu nhẹ nhàng tiếp đất, nàng nhìn Chiêu Phong lại thấy vẻ mặt mãn nguyện của chàng thật đáng ghét.

Đàm Nhu liền quay người đi, giọng cũng hời hợt lạnh lùng.

" Chàng về phòng đi, cô cô không thích nam nhân vào phòng mình đâu, ta cũng vậy.

"
Chiêu Phong bước lại gần nàng, Đàm Nhu nghe tiếng bước cũng bước thêm, tránh xa Chiêu Phong một chút.

Chiêu Phong liền lùi lại mấy bước, Đàm Nhu dừng chân, Chiêu Phong đứng đằng sau nàng tỏ vẻ tủi thân.

" Ta lặn lội đường xa đến để gặp nàng, không được nàng đáp lại nồng nhiệt thì thôi, nàng còn giữ khoảng cách với ta nữa.

"
Đàm Nhu không biết nói sao, nàng chỉ cười nhỉnh, lời đến miệng cũng không thốt ra được.

Chiêu Phong bước tới ôm lấy nàng từ đằng sau, Đàm Nhu cứng người ra mà vẫn không phản kháng, chỉ là trong đầu có chút hỗn loạn, Đàm Nhu nhẹ nhàng gỡ tay Chiêu Phong ra, Chiêu Phong lại càng ôm chặt hơn.

Lặng một hồi, chẳng nghe thấy tiếng gì, Đàm Nhu vỗ vào tay Chiêu Phong, giọng gắt gỏng nói.

" Buông ta ra.


"
Chiêu Phong thì lại nhăn nhở thách thức, càng ôm chặt nàng hơn.

" Nàng thử thoát ra xem.

"
Đàm Nhu vùng vẫy, Chiêu Phong càng ôm chặt hơn.

Đang lúc Đàm Nhu sắp thoát ra được thì tiếng ho nhẹ ở bên ngoài vang lên.

" Ehem.

"
Chiêu Phong lúc này mới buông nàng ra, Đàm Nhu ngơ ngác nhìn về phía cửa, sư phụ đi vào mặt lạnh nhìn Chiêu Phong.

" Tên tiểu tử này, cút ra ngoài cho ta.

"
Chiêu Phong cười trừ, gãi đầu nhìn tứ thúc của mình.

Đàm Nhu không chút do dự mà đá vào chân Chiêu Phong, nàng gắt gỏng hơn ban nãy.

" Ra ngoài.

"
Tứ thúc lại cười, thì ra cháu trai của người cũng có lúc bị người ta bắt nạt thế này, Đàm Nhu nhìn sư phụ, mặt xị xuống.

Tứ thúc thấy vậy hiểu ý liền đẩy Chiêu Phong ra ngoài, người còn đóng cửa lại, Chiêu Phong ở bên ngoài áp tai vào cửa để nghe xem họ nói chuyện gì.

Chỉ là cố nghe mà chẳng có tiếng gì, Chiêu Phong khom người áp tai thật sát vào cửa nghe ngóng.

Nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ, Chiêu Phong biết ngay đó là bước chân của Đàm Nhu, Mã Bằng từ phía cửa bếp đi ra liền thấy chủ tử khom người áp tai vào cửa thì liền khó hiểu.

Chiêu Phong vẫn hăng say, Mã Bằng đứng đó nhìn, lát sau thấy Đàm Nhu mở cửa ra, Chiêu Phong liền ngả người về phía nàng.

Với thân hình to lớn đó, rơi vào vòng tay của Đàm Nhu, Chiêu Phong liền đứng thẳng lên, Đàm Nhu ngước lên nhìn chàng cười.

Mã Bằng lắc đầu, huynh ấy chạy vào trong bếp ngay đó.

Không biết Đàm Nhu đã kể gì cho Chiêu Phong nghe mà vẻ mặt Chiêu Phong liền kích động, chàng bế Đàm Nhu lên hôn lên trán nàng tỏ lòng mình.

Đàm Nhu đi xuống bếp gọi cô cô, với vẻ mặt hớt hải lo lắng.

" Cô cô.

"

Cô cô ngồi bên đống lửa với Tuệ Liên liền ngoảnh đầu lại nhìn nàng, mặt người điềm tĩnh nhìn nàng rồi đáp.

" Đàm Nhu, làm gì mà hớt ha hớt hải vậy?"
Đàm Nhu chỉ về phía phòng của mình rồi vội nói.

" Sư phụ, sư phụ không hiểu sao bị ngất rồi, cả người lạnh ngắt không cử động nổi.

"
Cô cô còn không nhận ra là trò đùa của nàng, vừa nghe Mặc Vương bị ngất đã vội chạy tọt ra khỏi bếp, Đàm Nhu cũng hớt hãi chạy đi trước, nàng đi trước vào trong phòng, sau đó nàng chỉ về phía giường thở hổn hển nhìn cô cô.

Sau đó Đàm Nhu lại vội đẩy Tuệ Liên và Mã Bằng ra ngoài, nàng đá mắt với họ không được vào, nàng khoá phòng lại, áp tai vào nghe lén.

Tuy nhiên khác với mong đợi của nàng là cô cô sẽ đáp lại sư phụ với sự dịu dàng giống như với nàng, Đàm Nhu chỉ nghe tiếng đổ vỡ của cái gì đó, nàng giật mình vội mở cửa ra thứ hiện ra trước mắt nàng là thế thủ của cô cô, người còn lại mặc áo đen và che mặt đi không rõ là ai cả, hắn đưa mũi kiếm chĩa vào người cô cô.

Tuệ Liên bước lên bị Đàm Nhu ngăn lại, tiếng Tuệ Liên vang lên.

" Cô cô cẩn thận.

"
Cô cô liền phân tâm nhìn về phía Đàm Nhu.

Đàm Nhu vội chạy lên trước chắn mũi kiếm cho cô cô.

Đàm Nhu chạy đi áo khoác ngoài rơi xuống, nàng liền đẩy nhẹ cô cô lùi về phía sau, nhưng tên áo đen đó vẫn đứng đơ ra, hắn vẫn cầm kiếm chĩa thẳng, nhưng hình như hắn phân tâm, Đàm Nhu nhìn thanh kiếm trong tay hắn lại thấy quen, Đàm Nhu biết hắn.

Chiêu Phong không bình tĩnh được liền lao đến đánh với hắn, vì hắn cứ nhìn Đàm Nhu nên bị phân tâm, thanh kiếm Chiêu Phong vừa rút ra đã kè bên cổ hắn, Chiêu Phong liền muốn kết liễu hắn luôn thì Đàm Nhu hét lên.

" Ngươi đến đây làm gì?"
Chiêu Phong đạp hắn ngã ra sau, hắn không phản kháng, nhưng đến lúc Chiêu Phong muốn kéo khăn che mặt của hắn xuống thì tay cầm kiếm của hắn lại động tay, Đàm Nhu dẫm lên tay hắn, nàng ghì chặt chân của hắn rồi nhìn hắn không chút thương xót nào, nàng kiên định nhìn hắn, Chiêu Phong kéo khăn ra thì liền nhìn Đàm Nhu.

Đàm Nhu gật đầu, hắn là Bùi Anh, Đàm Nhu thật khó hiểu hắn sao lại xuất hiện ở đây.


Chiêu Phong đứng lên, Bùi Anh mệt mỏi nhìn nàng, ở phía cửa dáng Hiên Trung Phiên lấp ló, huynh ấy vội chạy đi, lát sau cả huynh ấy và sư phụ đều chạy sang.

Mặc Vương chạy lại chỗ cô cô, hỏi thăm cô cô.

" Nàng không sao chứ?"
Cô cô lắc đầu, Mặc Vương lắc đầu khó hiểu, ai mà dám đến đây làm loạn.

Người đi về phía Đàm Nhu và Chiêu Phong đang đứng vây quanh hắn, người kéo Chiêu Phong ra thì liền ngơ luôn.

" Cái tên này sao lại ở đây?"
Mắt Bùi Anh sáng rực lên nhìn người, Đàm Nhu lại cau có đá mắt sang nhìn sư phụ.

Mặc Vương liền bảo nàng.

" Con lui xuống chút đi.

"
Đàm Nhu hậm hực bước đi, nàng đi ra còn kéo cả Chiêu Phong ra cùng, Bùi Anh đứng lên lễ độ hành lễ.

" Mặc Bá.

"
Vừa nghe hắn gọi xong Đàm Nhu đã tức lên, nàng cau có nhìn Chiêu Phong, Chiêu Phong chỉ cười rồi đưa tay xoa trán nàng, Đàm Nhu không cau mày nữa, nàng không muốn nhìn sư phụ mà chỉ nhìn cô cô, cô cô cũng không hiểu chuyện gì, Tuệ Liên càng không hiểu hơn, nàng vừa nhận ra hắn là người ở Huyết Giáo thì đã không vui.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.