Bước chân Lâm Hồi Âm bỗng chậm lại, đáy lòng vừa thấy vui mừng lập tức tiêu tán không còn một chút, chậm rãi bước đến cạnh Triêu Ca.
Liên Y nhìn Lâm Hồi Âm, từ đầu đến cuối đều không nói gì.
Ánh mắt sâu đậm nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm vừa mới tắm xong mặc một chiếc áo tơ trắng, tóc tùy ý vén lên càng tăng thêm nét lười biếng.
Dưới cái nhìn của Triêu Ca, Lâm Hồi Âm cảm thấy thấp thỏm, không yên.
Nhất định là Liên Y đã tìm đến hắn... Ngày đầu tiên nàng đến đây đã gây ra phiền toái lớn cho hắn như vậy hẳn là hắn sẽ rất tức giận...
Bầu không khí có chút đọng lại.
Một lúc lâu Triêu Ca mới nhàn nhạt lên tiếng: "Hồi Âm nói xin lỗi Liên Y đi."
Lâm Hồi Âm thầm nghĩ đã nghĩ tới câu đầu tiên Triêu Ca nói sẽ là gì, rốt cục ngươi và Liên Y đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại đánh người?
Nhưng ngàn vạn lần nàng cũng không ngờ được, vừa mở miệng Triêu Ca đã ra lệnh cho nàng xin lỗi Liên Y.
Hắn cũng không hề hỏi một câu xem ai đúng ai sai, tại sao nàng lại đánh Liên Y mà vội bắt nàng xin lỗi?
Lâm Hồi Âm cảm thấy ủy khuất, mím chặt môi từ đầu đến cuối không lên tiếng.
Thật ra Liên Y cũng không phải là loại người hiểu lý lẽ gì, nàng biết rõ lúc này có Triêu Ca ra mặt nên nàng ta mới tỏ ra hiểu chuyện như thế, một tiếng cũng không nói đợi Triêu Ca xử lý.
Vài người từ Bích Tuyền trở về không nén nổi tò mò mà dừng chân lại xem.
Triêu Ca nhìn Lâm Hồi Âm lặng yên đứng đó, nhíu mày một cái, lại lên tiếng lần nữa, giọng điệu hờ hững lạnh như băng: "Nói xin lỗi!"
Lâm hồi Âm thờ ơ.
Vốn nàng là người cố chấp, nếu ngay lúc bắt đầu Triêu Ca mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra thì có lẽ nàng đã nói lời xin lỗi Liên Y!
Nhưng bây giờ hắn chẳng phân biệt trắng đen đã bắt nàng phải nói xin lỗi, tính khí quật cường liền nổi lên, mím chặt môi không nói gì.
Tại sao hiện tại lại khác với một ngàn năm trước vậy chư? Ngàn năm trước nhất định Thanh Âm sẽ nói lời xin lỗi cũng hiểu rõ lương tâm hắn rất khổ sở.
Bây giờ hắn càng như vậy thì càng làm Liên Y cảm thấy hắn thiên vị nàng, hôm nay Liên Y hả giận sau này sẽ không làm khó nàng.
Huống chi đối với loại người như Liên Y chỉ cần cho nàng ta đủ hư danh là tốt!
Triêu Ca lãnh đạm nhưng đáy lòng không ngừng giãy dụa, một lúc sau hắn lại lên tiếng lần nữa: "Đánh người là sai rồi, chỉ cần ngươi xin lỗi thì chuyện này đến đây chấm dứt, công chúa sẽ không so đo với ngươi, nếu ngươi không xin lỗi ta sẽ dùng môn quy của Thần Sơn xử lý ngươi."
Lâm Hồi Âm khẽ run rẩy... Môn quy của Thần Sơn... Chính là đuổi nàng ra khỏi Thần Sơn?
Trong cái thế giới xa lạ này, cần phải học tiên thuật để tự bảo vệ mình nếu bị đuổi ra khỏi Thần Sơn, vậy nàng lần nữa lại rơi vào cảnh thịt làm mồi cho kẻ khác?
Nhưng... phải nói xin lỗi Liên Y nàng rất không cam lòng...
Lâm Hồi Âm cuộn chặt nắm đấm, đáy lòng giằng co không dứt.
Liên Y nhìn bộ dáng đó của Lâm Hồi Âm, đáy lòng cũng vui lên, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý. Cái nàng muốn là kết quả như vậy, giết gà dọa khỉ để cho mọi người biết chọc phải Liên Y nàng thì phải nhận hậu quả như thế nào, cũng để cho những người đã nịnh nọt nàng ta trở nên tuyệt vọng!