Liên Y chưa bao giờ bị người khác mắng là phiền, biểu tình có chút kinh ngạc, nàng không dám tin rõ ràng mới vừa rồi hắn nhìn nàng ôn nhu như vậy, trong nháy mắt nàng ngỡ rằng mình nghe nhầm nên tiếp tục dịu dàng, mở miệng đáng yêu nói: "Ta thích ngươi, ngươi ở chung một chỗ với ta được không? Ta nhất định sẽ để Tiên Đế tiên phi chiếu cố ngươi thật tốt... Ta sẽ giao hết thứ tốt nhất trên thế gian này cho ngươi."
Trong giáo đường sớm đã để mắt đến Liên Y và Dạ Huyền, rốt cuộc mọi người không biết họ nói gì, nhưng vẫn rối rít chú ý vào bọn họ.
Dạ Huyền nghe được những lời kia của Liên Y, không hề suy nghĩ nói: "Ta không thích ngươi."
Liên Y ngây ngô sẽ run, hắn nói gì?
Hắn nói hắn không thích nàng?
Rõ ràng hắn đối với nàng khác với những người khác...
"Làm sao ngươi biết?" Liên Y lẩm bẩm giọng điệu không thể tin: "Rõ ràng hôm qua ngươi cười với ta, hôm nay ngươi cũng nhìn ta rất nhiều, ngươi vui vẻ nhìn ta..."
Dạ Huyền chẳng qua chỉ cảm thấy mình gặp phải người bị bệnh thần kinh, hắn nhìn nàng khi nào? Cười với nàng ta khi nào? Hắn chỉ muốn ở lại Thần Sơn chăm sóc Lâm Hồi Âm thật tốt, vì để phòng ngừa một chút nữa mình sẽ nổi lên ý định muốn giết người nên dứt khoát đứng dậy, định rời đi.
Liên Y nhìn theo bóng lưng Dạ Huyền, đuổi theo hắn, tốc độ của Dạ Huyền rất tốt, bất kể Liên Y chạy theo nhanh hay chậm cũng đều cách một khoảng, để nàng không cách nào tiến sát người hắn được.
Liên Y tức giận, dừng lại, dậm chân hét theo bóng lưng của Dạ Huyền: "Ta thích ngươi nếu ngươi không thích ta thì cứ thử tiếp xúc với ta, một lần lại một lần tự nhiên ngươi sẽ thích ta."
Giọng nói của Liên Y hơi lớn làm toàn bộ người trong giáo đường đều nghe được.
Hôm nay là tiết mục theo đuổi Dạ Huyền rất đặc sắc...
Ngay cả Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu cũng không nhịn được mà ngẩng đầu, bắt đầu chú ý đén tình huống này.
Bước chân Dạ Huyền cũng không hề chậm lại, Liên Y lại dậm chân, tiếp tục hô: "Ta thật sự thích ngươi, ngươi thích ta một chút sẽ chết sao?"
Nàng cảm thấy mình là cô nương có điều kiện tốt nhất, nàng không nghĩ ra sao tên thế gian này lại có người có thể cự tuyệt người đàn bà tốt như nàng?
Sau đó Liên Y lại la lên một câu: "Tại sao ngươi không thích ta?"
Dạ Huyền dừng lại.
Tất cả mọi người xem kịch vui đều mở to hai mắt.
Dạ Huyền chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn Liên Y cách mình một khoảng lớn, châm chọc cười nhạo: "Sẽ chết."
Dừng một chút lại nói thêm: "Ngươi sẽ chết!"
"Đừng làm phiền ta bằng không ngươi sẽ chết rất khó nhìn!"
"Hơn nữa ngươi thích ta sẽ làm ta chán ghét."
Liên Y hoàn toàn ngây người, nàng chưa bao giờ tỏ tình với ai khác, đây là lần đầu tiên nàng tỏ tình liền bị cự tuyệt, đối phương còn đứng trước mắt nàng nói, nàng thích hắn làm hắn thấy buồn nôn!
Nàng chưa bao giờ bị làm nhục như vậy.
Lần này so với lần Lâm Hồi Âm ở phòng ăn còn bị xỉ nhục lớn hơn.
Đáy mắt Liên Y xuất hiện một tầng sương mùa, biểu tình nhìn Dạ Huyền trở nên thay đổi, cuối cùng cắn chặt răng, siết mạnh quả đấm, dùng thân phận công chúa cảnh cáo: "Ngươi không thích ta, sau này ngươi phải hối hận!"