Dạ Huyền đầu tiên là sửng sốt, biểu tình có vẻ có chút mờ mịt, nàng nói nàng ghét hắn, như thế nào lại biến thành thẹn thùng?
Qua hồi lâu, ánh mắt hắn lần nữa có tiêu cự, đáy mắt quang mang lóe lên cái hiểu cái không, dừng trên người Lâm Hồi Âm, nửa tin nửa ngờ hỏi:“Ngươi thật sự không ghét ta?”
Mắt hắn nóng rực, Lâm Hồi Âm không dám nhìn tiếp, nàng đảo mắt, nhìn du thuyền đang trôi về phía nady, mặt đỏ như gấc, gật đầu lung tung, nói:“Thật.”
Vẻ mặt Dạ Huyền giãn ra, như đoá phù dung nở trong đêm, kinh diễm tuyệt trần, nhưng giây tiếp theo, hắn nhớ tới cái gì, lại trầm mặc, mang theo từng đợt từng đợt đau thương:“Nhưng lúc trong hoàng cung, ngươi nói với Triều Ca, ngươi ghét ta.”
Lâm Hồi Âm giật mình, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra đó là lúc nào, nhất thời, nàng không hề do dự nói:“Ta khẳng định ta nói ghét ngươi, lúc ấy ngươi để năm kẻ biến thái làm như vậy với ta, hơn nữa rõ ràng cùng ta đã đánh cuộc, nói chỉ cần ta thắng, là có thể ở bên cạnh ngươi một tháng, kết quả ngươi lật lọng, hơn nữa còn chưa tính, sau này ngươi vì trả thù Triều Ca, năm lần bảy lượt muốn giết chết ta, ngươi cảm thấy đổi thành người bình thường, có thể không ghét ngươi sao?”
Dạ Huyền không lên tiếng, Lâm Hồi Âm lại cảm thấy mình cũng không có gì sai, cho nên cũng không giải thích, hai người lại lâm vào trầm mặc.
Lúc này trầm mặc, so với trầm mặc trước kia, đều làm cho người ta cảm thấy nặng nề.
Xa xa du thuyền đã dần tiến gần, Lâm Hồi Âm lúc này mới thấy rõ, đó là một chiếc thuyền ba tầng lầu các, phía trên có rất nhiều tân khách, đều là nam tử ra ngoài tìm vui, trong lòng đều ôm mỹ nữ xiêm y mỏng manh diêm dúa, giữa thuyền còn có một nữ tử trang điểm xinh đẹp ôm tỳ bà bán che mặt xướng tiểu khúc, âm điệu uyển chuyển triền miên, thân thuyền quấn màu đèn lồng thắp sáng, chiếu lên, Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền trắng nõn da thịt, đều biến thành màu đỏ.