Trong phòng trở nên yên tĩnh, Lâm Hồi Âm ngồi trên giường, lòng bối rối, trong đầu bao nhiêu câu hỏi giằng co cuối cùng cũng không nghĩ ra được câu trả lời.
Một lát sau Lâm Hồi ÂM nghe thấy tiếng đống cửa sổ "Két" truyền đến từ căn phòng đối diện thì tâm càng loạn. Nàng ngã lên giường phủ chăn kín đầu mình chà mạnh hai cái sau đó cả người bất động.
Cũng không biết qua bao lâu nàng mới vứt hết những thứ ngổn ngang trong đầu đi. Thời gian dần trôi sự bối rối cũng vơi đi không ít. Cả người mơ mơ màng màng, Lâm Hồi Âm trở mình, kéo chân đang rủ dưới giường lên, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bất giác lại muốn di vệ sinh.
Hiện tại cách trời sáng còn khá lâu, Lâm Hồi Âm giằng co một lúc thì nhấc chăn lên xuống giường định bước ra phòng. Chân trái bị trật khớp nên có chút đau, vì vậy toàn bộ trọng tâm đều đặt lên chân phải khập khiễng bước về nhà xí.
Đi cầu xong lần nữa trở về phòng là phải bước xuống bậc thang.
Lên bậc thang nàng có thể nhảy lên nhưng còn xuống... Gặp điều khó khăn vậy nên chỉ cso thể chậm chạp đặt chân xuống đất, nhưng cảm thấy không ổn, chân mềm nhũn cả người nàng ngã về phía trước. Lâm Hồi Âm theo bản năng vươn tay túm lấy một cành cây muốn ổn định cơ thể mình cùng lúc đó lại có một thân ảnh lướt đến đỡ lấy cánh tay nàng.
Lâm Hồi Âm sững sờ, quay đầu thì nhìn thấy Triêu Ca toàn thân áo trắng, sắc mặt ảm đạm.
Lâm Hồi Âm không ngờ đã khuya vậy rồi Triêu Ca còn xuất hiện bên cạnh mình. Mặt nàng trở nên cực kỳ khó coi, cắn cắn môi dưới cũng không lên tiếng chỉ là rút tay mình ra khỏi tay Triêu Ca.
Triêu Ca nhìn lòng bàn tay trống rỗng đáy lòng không hiểu sao lại thấy hoảng hốt. Ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm HỒi Âm, sau đó nhìn khoảng cách từ đây về phòng nàng còn một đoạn thì lên tiếng, giọng nói thanh đạm vô cùng lại mang theo chút kích động: "Bị trật chân còn có thể đi sao? Để ta đưa ngươi về."
Triêu Ca nói xong đưa tay ra đỡ lấy Lâm HỒi Âm.
Lâm Hồi Âm lê chân bước sang một bên giơ tay lên hất tay Triêu Ca ra.
Triêu Ca lặng lẽ buông thõng tay, nhìn Lâm HỒi Âm giọng bất đắc dĩ: "Hồi Âm, ngươi đừng như vậy chỉ là ta lo lắng cho ngươi."
Lâm HỒi Âm cảm thấy những lời nói này thật buồn cười. Trước kia có lẽ nàng sẽ rất cảm động nhưng bây giờ nàng lại thấy cực kỳ châm chọc. Trước kia lúc nàng vừa đến Thần Sơn không phải là đi học thì hắn rất ít khi tìm đến nàng, nhưng từ khi cả hai người ngả bài với nhau đây đã lần thứ hai hai người gặp nhau.
Lâm Hồi Âm quay đầu nhìn vào mắt Triêu Ca, cong môi, lời nói không chút lưu tình: "Triêu Ca ngươi có thể đừng xuất hiện trước mặt ta trong đêm hôm khuya khoắt như vậy không? Ta thật sự không muốn gặp ngươi..."