Lâm Hồi Âm do dự nhìn Dạ Huyền cảm thấy giờ phút này hắn giống như không hề tức giận vậy. Vậy nên thận trọng gật đầu một cái.. Sau đó nàng nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn, toàn thân thấy đông cứng, đầu óc choáng váng. Nàng thầm nghĩ hắn không tin nàng sao?
Lại suy nghĩ một chút, Lâm Hồi Âm nhìn Dạ Huyền nghiêm túc gật đầu một cái, giống như rất sợ hắn không tin mình, mặt đầy trịnh trọng nói: "Đúng vậy, ta nghĩ nên như vậy."
Ánh mắt Dạ Huyền trở nên cực kỳ âm trầm, hắn nhìn Lâm Hồi Âm giọng điệu lạnh lùng: "Không cần ta chịu trách nhiệm sao?"
Chịu trách nhiệm... Lâm HỒi Âm sửng sốt nhìn Dạ Huyền, nàng không biết là hắn đang dò xét mình hay là thật lòng... Nàng nghĩ đến mình đã từng bị gã đàn ông biến thái cưỡng bức, bất chợt cảm thấy tự ti ngay sau đó lại nghĩ đến, nàng muốn có một tình yêu thật sư, nhưng không muốn chỉ vì một đêm sai trái để đổi lấy.
Cho nên Lâm Hồi Âm cúi đầu do dự một chút, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Dạ Huyền khẽ cười, ánh mắt nhấp nháy giọng nói ngây thơ khả ái, có chút hàm hồ, giả ngây giả ngô nói: "Không cần chịu trách nhiệm, thật ra đâu có gì nghiêm trọng chỉ là hai người sau khi say rượu thì loạn tính, ngủ một đêm thôi mà. THật ra cũng chẳng có gì to tát, cho nên ngươi không cần bận tâm. Không quan trọng như vậy đâu...."
Dạ Huyền nhìn thần thái của Lâm Hồi Âm, nghe lời nàng nói cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.
Hắn không biết một người đàn bà và đàn ông làm chuyện ấy, mất đi sự trong sạch có thể không để ý ử?
Hắn cứ tưởng nàng sẽ khổ sở, sẽ bận tâm cho nên hắn mới vội vàng tìm nàng, muốn giải thích, nói lời xin lỗi sau đó chịu trách nhiệm.
Hắn muốn nàng đã là người của hắn, mà hắn là người sẽ chịu trách nhiệm, hơn nữa là hắn cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà ngàn vạn lần không nghĩ đến nàng thật sự không cần.
Rốt cuộc nàng không đồng ý gả cho hắn, cùng hắn chung sống đến một đời, mới có thể sau khi bị hắn chiếm được tiện nghi, tự mình chịu ủy khuất cũng không để hắn chịu trách nhiệm.
- Hồi Âm, thật xin lỗi, đêm qua ta không nhịn được mới làm những chuyện kia.
- Hồi Âm ta sẽ chịu trách nhiệm.
- Hồi Âm chỉ cần ngươi đồng ý ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi.
Những lời kia đều là Dạ Huyền đã chuẩn bị để nói với nàng, bây giờ tất cả đều bị chặn ở cổ họng.
Hắn còn cảm thấy thật đáng châm chọc.
Cho đến bây giờ tất cả đều là do hắn một phía tự nguyện.
Trong nháy mắt hắn cảm thấy có chút hận nàng, sau khi xảy ra chuyện đó mà nàng lại xem như không có gì xảy ra.
Tay Dạ Huyền cuộn chặt thành nắm đấm nhìn Lâm Hồi Âm. Khẽ cong môi nở nụ cười, một nụ cười xinh đẹp mê hoặc trời đất lại chứa đầy sự lạnh lẽo như băng.
Lâm Hồi Âm toàn thân dựng đứng long, nàng chưa từng thấy Dạ Huyền như vậy, trực giác nói cho nàng biết. Dạ Huyền càng lúc càng tức giận. Nàng cắn chặt răng suy nghĩ thật cẩn thận, nhưng không nghĩ ra lời mình nói có chỗ nào không đúng? Hay là do mình làm những chuyện kia với hắn?
Nàng cường bạo hắn - hắn bị lỗ?
Đúng, nhất định là như vậy.
Ánh mắt Lâm Hồi Âm sáng lên, không có một người đàn ông nào sau khi bị một người đàn bà mạnh bạo mà không tức giận.