Hắn đè trên người nàng, nàng thì cong môi uể oải hô hấp, toàn thân bủn rủn không cách nào nhúc nhích, hồi lâu mới khẽ giật người. Thấy Dạ Huyền đang chăm chú nhìn mình.
Lâm Hồi Âm sửng sờ một chút, sau đó bình tĩnh lại. TIếp đó thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Dạ Huyền truyền đến: "Bây giờ ta cưỡng ép ngươi, như ngươi mong muốn giữa chúng ta xem như huề nhau."
Dạ Huyền nói xong cũng dứt khoát xoay người đứng dậy, nhặt quần áo lên mặc vào chỉnh tề.
Lâm Hồi Âm ngây ngô sợ run nằm trên giường hồi lâu, rốt cuộc mới phản ứng kịp vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nàng nói hắn cứ cưỡng ép lại nàng vậy là hắn thật sự cưỡng ép nàng...
RÕ ràng lời là do nàng nói nhưng tại sao sau khi hắn thực hiện nàng lại thấy khó chịu đến vậy?
Nàng ngơ ngác nghiêng đầu thấy Dạ Huyền toàn thân áo đỏ, bộ dáng yêu mị đứng bên mép giường. Ánh mắt nhìn nàng không nóng không lạnh, nàng mím môi, lại nghe giọng nói của hắn truyền đến: "Ta nghĩ mới vừa rồi cũng là chuyện vui giữa nam nữ, hai người không thiếu nợ nhau vậy nên cũng không nên quan tâm gì nữa, đúng không?"
Mới vừa xảy ra chuyện ấy sắc mặt đỏ ửng của Lâm Hồi Âm bỗng chốc vì lời hắn nói mà tái nhợt, hắn dùng lời nói của nàng để trả lại cho nàng sao?
Nàng há hốc miệng không thể nói thành lời.
Dạ Huyền nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, chỉ là cảm thấy tim mình đau đớn, không thể nói nói ra được.
Hắn nhắm mắt lại, hít thở sâu hai cái, rồi mở mắt ra ánh mắt trống rỗng. Cong môi lên giống như tự giễu vậy, tiếp tục không nhanh không chậm nói: "Bắt đầu từ ngày mai, nếu ngươi muốn chúng ta tiếp tục làm bạn vậy thì cứ làm bạn, nếu ngươi không muốn làm bạn với ta nữa..." Dạ Huyền dừng lại, sau đó nói thêm: "Ta cũng không cưỡng ép."
Dạ Huyền nói xong thì quay người bướ về phía cửa, lúc hắn kéo cửa ra đưa lưng về phía nàng, dừng lại một chút lại nói: "Hồi Âm ta đối với ngươi cũng có nguyên tắc."
Hắn cho phép nàng vô phép vô thiện cũng có thể dung túng nàng muốn làm gì thì làm.
Nhưng hắn không thể nào xem nhẹn việc nàng làm nhục hắn, chà đạp lên tình cảm của hắn.
Lần này là nàng say rượu loạn tính với hắn, nếu đổi lại là người khác liệu có phải nàng cũng thờ ơ, cảm thấy đây chỉ là chuyện nam nữ vui vẻ bình thường?
Dạ Huyền thừa nhân mới vừa rồi hắn rất tức giận, hắn không cam lòng, hắn yêu nàng, nhưng mà lúc nào nàng cũng coi nhẹ tình cảm của hắn.
Hắn yêu nàng như vậy tại sao nàng có thể làm nhục hắn?
Dạ Huyefn mở cửa, sau đó nói với Lâm Hồi Âm nằm trên giường: "Ta không cách nào nhìn ngươi tự làm nhục chính mình."
Nói xong hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
........
Bên trong nhà rất yên tĩnh, cửa sổ không đóng gió thổi làm tan đi không khí trong phòng. Lâm Hồi Âm mơ hồ ngửi thấy mùi sau khi làm chuyện ấy.
Nàng cứng ngắc ngồi dậy dùng chăn bọc mình lại, dựng tai lắng nghe hồi lâu, nghe thấy cửa sổ phòng đối diện đóng lại rồi mới co rúc nằm trong chăn, nước chặm chậm rãi rơi xuống.
Nàng không biết mình khóc vì cacsi gì, chỉ là cảm thấy một giây Dạ Huyền quay người bỏ đi kia nàng cảm thấy tim mình trống rỗng, khó chịu.