Nàng cảm thấy phòng tuyến trong lòng rơi rụng từng mảng, tan tác. Giống như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Nàng thật sự rất muốn thốt ra, rất muốn cầu xin tha thứ, rất muốn chịu thua, nhưng nàng nghĩ, chính mình chỉ cần kiên trì một chút, là có thể ở trong hoàng cung ngây ngốc một tháng, một tháng thời gian, cũng đủ nàng tìm một thần tiên đức cao vọng trọng, giúp nàng quay về hiện đại!
Lâm Hồi Âm cắn chặt răng!
Dạ Huyền nhìn nàng, biểu tình hơi khinh thường, đúng là nữ nhân quật cường, hắn muốn nhìn nàng có thể kiên trì tới khi nào!
Dạ Huyền ý tưởng chợt lóe mà qua, liền khống chế tay Lâm Hồi Âm, bắt đầu cởi quần áo nam nhân.
Nam nhân phát ra tiếng rên sung sướng ghê tởm làm Lâm Hồi Âm bắt đầu run lên, nàng gắt gao nhắm mắt lại, không nhìn tới trước mặt một màn, đáy lòng âm thầm nói cho chính mình, nàng chính là đang đùa bùn, nàng không có cấp này ghê tởm nam nhân cởi quần áo, không phải nàng, không phải nàng...
Dần dần Lâm Hồi Âm tâm tình, tựa hồ im lặng như vậy một chút, nàng cả người bắt đầu khôi phục trấn định hòa bình tĩnh.
Dạ Huyền nhìn đến Lâm Hồi Âm nguyên bản thất kinh khuôn mặt nhỏ nhắn, hiện tại trở nên cư nhiên như thế bình tĩnh thong dong, nữ tử này thật sự là có sức chịu đựng, lòng của nàng để rốt cuộc có chấp niệm như thế nào, làm cho nàng không chịu nhận thua, cực kỳ giống, cực kỳ giống....... nữ tử kia.......
Trái tim Dạ Huyền, đột nhiên bị nén đau, trên mặt hắn hiện lên một tầng quang đáng sợ, mang theo dày đặc phẫn nộ và sát khí.
Nàng tưởng cứ như vậy là xong sao?
Nghĩ đẹp quá rồi!
Dạ Huyền nghĩ, ngón tay liền hơi dùng sức, Lâm Hồi Âm nguyên bản nhắm mắt, không chịu nàng khống chế đột nhiên mở.
Trước mặt năm nam tử, quần áo đã bị nàng thoát không còn một mảnh, chỉ còn lại có tiết khố, cách tiết khố mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn đến dục vọng cương cứng.
Bình minh....... Bình minh đến, nàng liền thắng....... Nàng kiên trì lâu như vậy, nếu kiên trì một chút...... Lâm Hồi Âm hy vọng, nàng cố nén mình hỏng mất, tùy ý Dạ Huyền khống chế nàng muốn làm gì thì làm cấp cái kia năm nam nhân cởi tiết khố.
Lâm Hồi Âm muốn làm như không thấy cũng không thể, chỉ có thể run run thân thể, bị bắt làm cái loại chuyện đáng ghê tởm này.
Nàng không biết mình còn có thể chịu đựng đến giới hạn nào.