Nàng muốn chạy trốn nhưng không có chỗ nào để trốn.
Năm tên đàn ông cao lớn kia không để ý đến sự giãy giụa của nàng, nàng chống cự thì chúng lại đẩy nàng ngã xuống đất.
Lâm Hồi Âm là con người, không có tiên thuật cũng không biết võ công, đúng là một cô nương không đủ sức trói gà, sao có thể chống lại được năm tên kia. Vậy nên rất nhanh, áo quần trên người nàng đã bị năm tên kia xé tách, nàng mơ hồ có thể cảm nhận được những bàn tay đang không ngừng sờ mó trên cơ thể mình.
Nàng hiểu, tiếp theo sẽ xảy ra điều nhục nhã gì, sau khi điều đó kết thúc thì cũng là lúc nàng chết.
Lần này liệu có thể giống như hai lần trước, có thể may mắn sống sót ngay trước cái chết?
Lần đầu tiên là trong vụ hỏa hoạn, quấy rầy giấc ngủ của tên đàn ông bắt cóc nàng, thiêu chết tất cả mọi người, nhưng may mắn cuối cùng nàng vẫn sống sót.
Lần thứ hai là ở Yến Tử lầu, Thái tử Dạ Huyền áo quần trắng đen, tóc đỏ say rượu, không nói một lời vừa lên lầu là đại khai sát giới.
Đây là lần thứ ba... Vận khí của một người có thể có lần một, lần hai nhưng sao có thể có lần thứ ba?
Lâm Hồi Âm suy nghĩ một chút, lại bật cười, chỉ sợ lần này khó tránh khỏi tai ương. Cuối cùng nàng cũng không trở về nhà được nữa....
Nhìn năm tên kia không lưu tình muốn ăn tươi nuốt sống mình, Lâm Hồi Âm nhắm mắt cam chịu, cảm thấy đáy lòng thật khó chịu.
Không phải nàng chưa từng bị người khác cường gian, khi đến cái thế này thì liên tục bảy đêm liên tiếp luôn bị người ta bắt cóc, khi đó nàng cũng cam chịu nhưng bây giờ lại là năm người... Hơn nữa dáng dấp của năm người kia... Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây trong nháy mắt chỉ muốn chết đi.
Sỡ dĩ nàng mạnh mẽ chống đỡ đến bây giờ là vì muốn có cơ hội trở về hiện đại, giờ nàng không không quay về nữa vậy thì thà chết đi còn hơn sống mà phải chịu nhục nhã.
Nghĩ đến đây, Lâm Hồi Âm quyết tâm tự cắn lưỡi mình!
Nhưng lúc này, cánh kỉa đang đóng chặt đột nhiên lại mở ra, một ngọn gió mạnh lùa vào cùng hình ảnh sắc nhọn của mũi kiếm, trực tiếp rạch ngang cổ của năm tên đàn ông kia.
Tốc độ đó quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ trong chớp mắt.
Người trong nhà chưa kịp phản ứng, thậm chí năm tên kia cũng không kịp phát ra âm thanh gì đã ngã xuống trên mặt đất.
Đây đã là lần thứ ba Lâm Hồi Âm nhìn thấy người chết ngay trước mắt mình, một chuyện xảy ra nhiều lần cũng thành thói quen nhưng cái chuyện chết người này dù thế nào nàng cũng không thích ứng được. Lần này tuy khác với hai lần trước, nhưng trong lòng nàng lại nảy mạnh một cái, sau đó mới miễn cưỡng trấn định lại, sau đó nàng cuộn tròn người lại một chút, kéo bộ trang phục đã bị mấy tên kia xé che đậy cơ thể của mình lại. Nhìn năm người ngã xuống đất với vết cắt trên cổ, nàng cố gắng hít thở vài lần, suy nghĩ: Rốt cuộc lần này lại thoát nạn... Nhưng ai đã giết những người đó? Là Nhị hoàng tử Dạ Huyền sao?
Cái cách giết người chỉ bằng một chiêu này rất giống với hắn...
Suy nghĩ một chút, Lâm Hồi Âm vội nhìn ra cửa nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông toàn thân là trang phục trắng toát đơn giản, mái tóc đen dài đến mắt cá chân cùng tay áo phất bay trong gió.