Dạ Huyền đứng thẳng ở cành cây đào như cảm nhận được những cảm xúc phức tạp trong lòng hắn, cũng lay động như những cánh hoa đào đang rơi. Gió đêm thổi tới, vô số cánh hoa đào theo gió mà bay lên cuồn cuộn. Trong khoảnh khắc đó, mùi hoa tản ra bốn phía, cùng với hồng y tóc bạc của Dạ Huyền tạo thành một hình ảnh tuyệt đẹp.
Nhưng màu hồng tươi đẹp cùng màu trắng chói mắt không thể che được hào quang trên khuôn mặt của Dạ Huyền, yêu mị làm cho người ta không phân không rõ nam nữ, cũng không giống nam nhi nữ nhi nhân gian.
***************
Tin tức Triều Ca và Dạ Huyền đại chiến vì một nữ tữ đã truyền đến tai Tiên đế vào ngay sáng ngày hôm sau. Sau khi hạ triều, Tiên đế truyền lệnh tuyên Triều ca và Lâm Hồi Âm đến gặp Tiên đế.
Lâm Hồi Âm nhận được tin tức. Sau khi được thị nữ trang điểm xong, trực tiếp đưa đến trước cửa cung điện Triều Ca.
Cách cửa, thị nữ ở ngoài cung kính bẩm báo: “Hoàng thái tử, Hồi Âm cô nương đã thu thập thỏa đáng, có thể cùng ngài đi gặp Tiên đế.”
Thị nữ vừa bĩnh tĩnh nói xong, cửa vốn đóng chặt liền mở ra.
Lâm Hồi Âm đứng ở ngoài cửa, có thể thấy Triều Ca đang ngồi ngay ngắn ở án tiền nhắm mắt dưỡng thần, trên người hắn phát ra lưu quang.
Đợi hào quang giảm đi không còn chút gì, Triều Ca mới chậm rãi mở mắt, đứng lên, từ bên trong tiêu sái đi ra.
Bây giờ Triều Ca đã thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, thuần sắc trắng như trước, ở trên có ngân quang lưu động, cẩn thận nhìn lại, dường như là Bạch Long tiên.
Toàn thân vẫn luôn có khí chất thoát tục như vậy, nhưng mặt hắn có chút tái nhợt.
Mặc dù nói Dạ Huyền không đánh trúng vào chỗ hiểm yếu, nhưng vì đưa Lâm Hồi Âm quay về hiện đại, thi triển quá nhiều pháp lực, làm cho thân thể bị thương rất lớn, nhất thời khó có thể khôi phục.
Lâm Hồi Âm có chút lo lắng, nhìn Triều Ca hỏi: “Huynh có khỏe không?”
Triều Ca đứng ở trước mặt Lâm Hồi Âm, nhìn nàng được thị nữ trang điểm tỉ mỉ trở nên xinh đẹp. Khuôn mặt có chút dịu dàng, nhưng trên mặt vẫn lãnh đạm gật đầu, giọng nói có chút lạnh lùng: “Không sao.”
Lâm Hồi Âm cảm giác có một khoảng cách giữa hai người. Nàng biết mình phải nói gì nhưng lại không phản ứng kịp rốt cuộc mình nên nói gì, liền lựa chọn trầm mặc.
Triều Ca rời ánh mắt khỏi người Lâm Hồi Âm. Không biết hắn làm gì, bỗng nhiên có đám mây trắng đáp xuống dưới chân. Sau đó, đám mây bay lên cao, mang Lâm Hồi Âm đi về Thần cung của Tiên đế.
Thần cung so với các cung điện khác có khí thế hơn rất nhiều, lầu các cao ngất, mái cong, sương mù lượn lờ.
Đám mây đáp xuống ở ngoài Thần cung. Thị nữ của Thần cung nhìn thấy Triều Ca, lập tức đều quỳ xuống đất: “Hoàng thái tử___”
Triều Ca cũng không để ý tới, quen thuộc đưa Lâm Hồi Âm đi vào bên trong.
Hai người chưa đi được hai bước, lại nghe đến giọng nói cung kính của thị nữ ở đằng sau: “Nhị hoàng tử___”