Tiên đế đương nhiên cũng hiểu được Triều Ca bất mãn, che chở Dạ Huyền liền mở miệng, ngữ khí càng nghiêm khắc: “Triều Ca, con thân là Hoàng thái tử, lại vì một nữ nhân mà vung tay với một tên súc sinh. Con không cảm thấy mất mặt sao?”
“Phụ hoàng, Dạ Huyền là đệ đệ của nhi thần.” Triều Ca tao nhã buông chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tiên đế. Hắn vẫn thong dong lạnh nhạt như vậy, thậm chí lời nói đều bình thản như nước, nhưng lại cảm giác được sự áp bách từ trên người của hắn.
Tiên đế càng tức giận.
Toàn bộ không khí trên Thần điện trở nên ngưng trọng.
Lâm Hồi Âm biết việc này có liên quan đến mình, liền yên tĩnh đợi sự tình phát triển.
Dạ Huyền vẫn là dáng vè lười biếng, giống như Triều Ca tranh cãi với Tiên đế không liên quan đến hắn. Thậm chí ánh mắt của hắn mang theo cao ngạo khinh thường.
Nhưng Tiên phi ngồi ở một bên nhẹ nhàng cười ra tiếng, nghiêng đầu, hiểu rõ Tiên đế nói: “Đế quân, thật vất vả mới có thể cùng Hoàng thái tử cùng nhau ăn bữa cơm, vừa đến đã náo loạn như vậy. Không bằng chúng ta ăn cơm trước rồi nói tới việc này?”
Tiên đế chuyển động, toàn thân đều tức giận nhưng dần dần giảm xuống, nhưng lại hung hăng trừng mắt với Dạ Huyền, cuối cùng liền trầm mặc bỏ qua.
Tiên phi biết Tiên đế đã đáp ứng với mình, liền mỉm cười nhiệt tình nhìn Triều Ca nói: “Triều Ca, con cũng đừng trách phụ hoàng con tức giận. Con vì một nữ nhân không biết rõ thân phận lai lịch mà động thủ với người khác, mất đi tôn quý. Huống chi không biết nữ nhân kia tốt hay xấu, vạn nhất nàng có dã tâm, bụng dạ khó lường, liên lụy đến con cũng không tốt lắm.”
“Mẫu phi, Hồi Âm là một nữ nhân yếu đuối.” Khí thế sắc bén trên người Triều Ca đã định thu về, nghe được lời nói của Tiên phi, ngữ khí lại lãnh lẽo.
“Ta chỉ nói vạn nhất, ta cũng tin tưởng phán đoán của Hoàng thái tử.” Tiên phi tuyệt đối không đắc tội Triều Ca, lời nói tốt đẹp: “Dù sao con cũng là Hoàng thái tử, là vương tương lai của Đông hoang đại lục. Lòng người khó nói, nhưng đừng sơ sẩy để người khác lợi dụng thời cơ, kéo thấp thân phận, bôi nhọ chính mình.
Lâm Hồi Âm ngồi ở chỗ kia, nghe được lời nói của Tiên phi, đáy lòng âm thầm tán tưởng. Tiên phi này thật sự là nhân vật lợi hại. Lời nói ra, yếu đuối không hề có lực công kích, nhưng từng chữ đều cất giấu nồng đậm châm chọc cùng vũ nhục.
Lâm Hồi Âm nắm chặt tay, sắc mặt có chút tức giận. Nàng nhìn về phía Triều Ca, ai ngờ Triều Ca chưa mở miệng, Dạ Huyền ngồi ở phía đối diện nàng lại trào phúng: “A___” một tiếng.
Tiên đế mắng hắn, hắn đã sớm thành thói quen. Nhưng ở trước mặt hắn, Tiên phi cũng dám vũ nhục Hồi Âm?
Đôi mắt Dạ Huyền trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt ngạo mạn mở miệng: “Sở dĩ hôm nay ta ở đầy, là có hai chuyện xấu muốn nói cho Tiên phi. Một chuyện xấu và một chuyện xấu hơn, không biết Tiên phi muốn nghe chuyện nào trước?”
Tiên phi đều giống Tiên đế, không vui khi nghe hắn nói chuyện, thu hồi tươi cười, trầm mặc không đáp.
Trong phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh. Nhưng Dạ Huyền không hề khó chịu, ngược lại vô cùng kiên nhẫn, tiếp tục chờ trong chốc lát, mới chậm rãi nói: “Nếu Tiên phi không trả lời, ta đổi phương thức hỏi vậy.”
Dừng một chút, Dạ Huyền tiếp tục nói: “Đêm hôm qua ta đã giết sủng cẩu của ngươi và mấy ngày trước, ta đã giết quốc cữu gia, đệ đệ của Tiên phi và một nửa văn võ bá quan. Hai tin tức này, Tiên phi, người muốn nghe cái nào trước tiên?”