Trong lúc Lâm Hồi Âm âm thầm thấy may mắn thì nàng lại nghe thấy âm thanh Dạ Huyền chậm rãi vang lên: "Ngươi ra đây ta sẽ giết ngươi, hay là để ta bắt ngươi rồi giết ngươi sau."
Lâm Hồi Âm sợ đến mức chân mềm nhũn, nàng biết Dạ Huyền nói "sau" thì chưa đầy một giây sau nàng thật sự mất mạng trong đáy nước rồi. Vậy nên lập tức không nghĩ ngợi nàng nhô đầu lên, rát nhanh nói: "Nhị hoàng tử, nô tì đi lạc đường không nghĩ đến lại mạo phạm đến người, xin Nhị Hoàng Tử tha mạng."
Nước trên đầu nàng chảy xuống, nhưng vẫn mở to mắt nhìn Dạ Huyền đã đứng trên bờ, hơi nước bốc lên vờn quanh người hắn. Áo quần đã mang chỉnh tề, ống tay màu hòng rủ xuống, trên lòng bàn tay trái của hắn xuất hiện một vòng ánh sáng màu đỏ sậm.
Cái ánh sáng kia Lâm Hồi Âm đã quá quen thuộc, đây là khúc dạo đầu của một bản nhạc chết chóc, nàng không muốn chết vậy nên não lập tức nhanh nhạy mở miệng lên tiếng: "Nhị hoàng tử, tha một mạng xây được bảy tòa tháp. Nhị Hoàng Tử là người nhân hậu, tha cho ta một cái mạng này hằng đêm ta sẽ cầu nguyện chúc phúc cho ngài. Mong ước mộng của hoàng thái tử trở thành sự thật, cuộc sống mỹ mãn, cơ thể khỏe mạnh, vạn sự như ý, đường làm quan rộng mở, tất cả đều thuận lợi..." Lâm Hồi Âm vắt hết óc mình để đem những lời nịn hót kia ra nói một lần, sau đó giương mắt nhìn ánh sáng trên tay Dạ Huyền vậy mà không hề cao lên, dáy lòng giãn ra, tiếp tục vuốt mông ngựa: "Đường làm quan rộng mở, mã đáo thành công sống lâu trăm tuổi.
Sau khi dùng hết sức nói ra thì bầu không khí hơi ngưng động, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Lâm Hồi Âm vội ngẩng đầu nhìn trên gương mặt kiều diễm của Dạ Huyền xuất hiện một tầng sát khí. Môi nàng run rất, đầu óc choáng váng, lắp bắp nói tiếp: "Không dám, không dám, nô tì nào dám nguyền rủa Nhị Hoàng Tử, nô tì toàn tâm toàn ý vì ngài mà chúc phúc, Nhị Hoàng Tử sẽ sống lâu trăm tuổi, sống lâu trăm tuổi,..."
Ba chữ "Sống lâu trăm tuổi" vừa thốt ra thì ánh sáng màu đỏ trong tay Dạ Huyền đột nhiên phát sáng lên, Lâm HỒi Âm sợ đến mức không ú ớ nên lời.
"Hừ." Hắn khinh thường hừ lạnh, giọng nói lạnh buốt: "Còn không phải nguyền rủa ta, rõ ràng chish là nguyền rủa ta."
"Trăm tuổi mà là trường mệnh sao? Đến nay ta đã sống hơn hai nghìn năm, vậy mà ngươi nói ta sống lâu trăm tuổi chẵng lẽ không phải rủa ta chết sớm."
Dạ Huyền sống đến bây giờ, mặc dù bị người ta liên tục đuổi giết năm trăm năm nhưng trong ngần ấy năm cũng chưa từng có ai dám đứng ngay trước mặt hắn nguyền rủa hắn.
Đây quả thực là sự khiêu khích sờ sờ!
Cái người này không đủ kiên nhẫn để sống tiếp nữa sao, còn dám trêu chọc hắn!
Ánh sáng màu đỏ trong tay hắn bốc cao, mang theo tâm tình phẫn nộ của hắn. Lâm Hồi Âm hoàn toàn run rẩy, sau đó chợt nghe Dạ Huyền nặng nề nói: "Thật tâm thật ý? Hiện tại ta sẽ móc tâm của ngươi ta nhìn theo gan của ngươi lớn đến đâu mà lại toàn tâm toàn ý nguyền rủa ta."