Vậy nên lúc tay Dạ Huyền còn chưa kịp chạm trúng lá trúc trên đầu nàng thì đột nhiên Lâm Hồi Âm lại nhấc chân đá mạnh vào giữa hai chân hắn.
Một cảm giác đau đớn truyền đến, Dạ Huyền cảm thấy cơ thể mình bất ổn suýt nữa là lại ngã vào trong dòng suối.
Lâm Hồi Âm rất nhanh nhảy ra, nhìn người đàn ông dùng tay che bụng dưới, thống khổ gập người nàng lập tức thở vào nhẹ nhõm. Sau đó cũng không dám lưu lại nữa mà trèo lên bờ suối chạy đi..
...
Dù cho tiên thuật lợi hại nhưng bộ phận kia vĩnh tiễn là nơi yếu ớt nhất.
Dạ Huyền cô người trong nước hơn nửa giờ mới cảm giác bản thân lấy lại chút sức lức. Sắc mặt hắn tái nhợt đứng dậy, phản hiện màn đêm đã phủ xuống, mà người con gái dí dỏm hoạt bát kia đã sớm mất tăm.
Gió thổi qua làm rừng trúc xao động. Một mình hắn đứng trong dòng suối, dáng người cao ngất, tư thái hoa lệ, sắc mặt ôn hòa, bên khóe môi là nụ cười nhẹ ẩn chứa bao sự cưng chiều.
Chỉ là trên bộ quần áo đỏ của hắn bị lém bẩn nên trên gương mặt trắng nõn cũng bị dính bùn. Đây là chứng cứ xuất hiện của người con gái kia. Là điều chứng minh cho đây không phải là ảo giác, cũng không phải là giấc mộng.
Thật lâu Dạ Huyền mới leo lên bờ, bóng người rất nhanh xuyên qua rừng trúc về đến tẩm cung.
Trong tẩm cung thị nữ đã chuẩn bị thật tốt bữa tối đang đứng ở cửa ra vào chờ hắn về.
Từ xa nhìn thấy hắn, đồng loạt quỳ rạp xuống đất giọng điệu cung kính còn mang theo vài phần cẩn thận: "Nhị hoàng tử..."
Lần đầu tiên Dạ Huyền đáp lại với đám người hầu: "Ừ."
Đám thị nữ đang quỳ trên mặt đất kinh ngạc khôn thôi, đợi đến lúc Dạ Huyền đi qua rồi các nàng mới dám giương mắt cẩn thận từng chút đánh giá hắn. Thế mà lại phát hiện áo quần của hắn lại ẩm ướt nhầu nhĩ, phía trên cũng rất bẩn. Tất cả đều vội vàng đứng dậy lấy áo quần sạch cho hắn, cẩn thận cung kính nói: "Nhị hoàng tử, đây là quần áo sạch ạ."
Dạ Huyền cũng không thèm liếc mắt đến chồng quần áo kia, chỉ là khoát tay cho bọn người kia lui xuống. Trong cung điện rộng lớn một mình hắn ngồi trước bàn ăn, trái tim hắn vô cùng hạnh phúc vậy nên ăn cũng không ít.
Đợi hắn ăn xong thì con mèo tham ăn tham ngủ mới nhảy đến bên bài bắt đầu sột soạt ăn.
Dạ Huyền giơ tay vuốt lông mềm mại trên đầu mèo nhỏ, mắt dài híp lại vẻ mặt vui mừng, giống như thiếu niên vừa rơi vào bể tình vậy, kể ra sự vui mừng của bản thân: "Hôm nay ta lại gặp nàng... Những thứ bùn đất trên người này là nàng lưu lại đấy, không giống với những thứ bùn đất bình thường đâu..."
Con mèo nhỏ nghe những lời nói này thì động tác ăn dùng lại một chút, meo một tiếng lại tiếp tục ăn, đáy lòng thầm nghĩ, bùn kia tại sao lại không giống bùn bình thương, không phải cũng đều là bùn sao?
"Nàng chán ghét ta, cũng oán hận ta... Thế nhưng ta không muốn buông... Ngàn năm qua nàng là hi vọng sống duy nhất của ta... Về sau ta sẽ đối với nàng thật tốt, như vậy rồi nàng cũng sẽ thích ta, phải không.
"meo, meo, meo" Con mèo nhỏ liên tục kêu lên ba tiếng.