Thái Tử Vô Sỉ

Chương 13



Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài Đông Cung canh giữ cả đêm, chỉ sợ đột nhiên có cung nữ thị vệ chạy tới làm phiền Điện hạ đang hưng trí. Mãi đến khi trong tẩm điện không còn tiếng vọng của nam nữ nữa, Tiểu Phúc Tử mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng biếng nhác cúi đầu dựa vào cây cột đứng ngủ.

Cả đêm, hai tay Vũ Văn Thượng luôn vây quanh chiếc eo thon của Trầm Lạc, chóp mũi vì hô hấp mà phun từng khí nóng hổi vào gáy Trầm Lạc. Hai người nằm kề sát nhau, đến tóc mai và vành tai cũng chạm vào nhau, không lâu sau đó thì Trầm Lạc thiếp đi. Nàng ngủ rất lâu, mãi đến khi Vũ Văn Thượng đi rồi nàng cũng không hay biết. Lần này cũng giống như trước, đại cung nữ - Triệu tỷ tỷ phân phó các cũng nữ khác chuẩn bị phấn son trang điểm giúp nàng mặc xiêm y. Mặc y phục xong Trầm Lạc ngồi trước bàn trang điểm chờ Triệu tỷ tỷ giúp nàng búi tóc. Nhưng đợi hồi lâu mà sau lưng không có động tĩnh, nàng bèn xoay người lại, thấy hai tay Triệu Ninh đang cầm bộ y phục màu tím bị Vũ Văn Thượng xé thành hai mảnh hôm qua. Nghĩ đến sự mạnh mẽ của Vũ Văn Thượng tối qua, bất giác khuôn mặt của nàng đỏ lựng lên.

“Trầm cô nương, quần áo này cứ giao cho nô tỳ xử lý. Chuyện tối qua ngài và Điện hạ ở chung một phòng đừng để bị truyền ra ngoài, bằng không, những ngày sau Trầm cô nương ở trong cung sẽ không dễ chịu lắm.” Triệu Ninh hết sức áp chế nước chua trong lòng mình, quả thật Điện hạ đã yêu thích Trầm cô nương này. Thời điểm thu dọn giường, nàng phát hiện trên đó không có lạc hồng. Sự phát hiện này khiến cho tâm tình của Triệu Ninh được giải toả, cũng may, Điện hạ không làm chuyện đó với Trầm cô nương.

“Ừ, được. Mau tới búi tóc đi, ta muốn trở lại sương phòng sớm một chút.” Triệu Ninh gấp bộ y phục màu tím hai mảnh đó lại, sau đó đặt lên giường. Nàng nhẹ nhàng bước ra đằng sau Trầm Lạc, nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồng nhuận trong gương, Triệu Ninh thở dài. Mặc dù không làm chuyện đó với Điện hạ, nhưng chắc hẳn những địa phương nào đó cũng đã sờ qua, có khi cũng đã hôn luôn rồi.

“Trầm cô nương, vẫn là kiểu hôm qua sao?” Khuôn mặt Triệu Ninh tươi cười, tay nhẹ nhàng khẽ vuốt vài sợi tóc của Trầm Lạc. Trầm Lạc nghĩ tới kiểu tóc tinh xảo hôm qua, lập tức lắc đầu:”Hôm nay làm kiểu đơn giản đi, càng đơn giản càng tốt. Những trang sức kia thì cứ để lại Đông Cung, không cần đeo đâu.” Hôm nay, nàng lại đổi quần áo, nếu còn dám quang minh chính đại đeo những trang sức kia trở lại sương phòng, e rằng những đôi mắt sắc bén như dao của các tiểu thư đủ để lăng trì xử tử nàng.

“Dạ, nô tỳ sẽ làm kiểu tóc nhẹ nhàng cho cô nương, còn trên đầu sẽ cài thêm trâm mộc mạc là được. Nhưng ba loại đồ trang sức kia thì Trầm cô nương nên đem đi đi. Điện hạ đã ban thứ gì cho cô nương thì nó là của cô nương. Nếu cô nương không nhận, khi về Điện hạ nhất định sẽ rất giận.” Những lời Triệu Ninh nói rất có lý, cộng thêm tính tình của Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc liền suy nghĩ hạ quyết định lấy ba món đồ trang sức kia đi.

Búi tóc và đánh răng rửa mặt xong, Trầm Lạc ăn điểm tâm sớm một chút, sau đó nhanh chóng đi đến hậu viện của Đông Cung. Tiểu Phúc Tử đuổi hết các cung nữ thị vệ đi kể cả Triệu Ninh, sau đó dẫn Trầm Lạc đến mật đạo. Tiểu Phúc Tử gạt dây leo che lối đi lên, nhỏ giọng nói, “Trầm cô nương, mật đạo tối, nô tài thì không thể rời khỏi Đông Cung được nên cô nương nhớ cẩn thận một chút.” Trầm Lạc khẽ gật đầu một cái, “Ừ, công công yên tâm.” Ngay sau đó, nàng liền khom người đi vào mật đạo. Mật đạo vẫn tối như lúc trước. Nhưng cũng may là hôm nay Triệu Ninh gọi nàng dậy sớm, vào lúc này, chắc các thiên kim kia chưa rời giường đâu. Đường vẫn như trước nhưng tâm tình đã thay đổi. Lúc tới, Trầm Lạc có Vũ Văn Thượng làm đồng minh, khi trở về quan hệ giữa hai người đã tan vỡ, thay vào đó là loại quan hệ mập mờ tế nhị hơn.

Vũ Văn Thượng đã đến biên ải, không có nhân vật chính ở đây, tạm thời cuộc tranh đấu ngôi vị Thái tử phi sẽ được yên ổn. Sống bình yên qua những ngày này sau đó về nhà, nghĩ đến về nhà tâm tình Trầm Lạc bỗng chốc vui vẻ hẳn. Nếu để mẫu thân biết nàng bị Vũ Văn Thượng chiếm tiện nghi, sợ rằng mẫu thân sẽ rơi nước mắt mất. Còn nếu để phụ thân biết được, trong lòng Trầm Lạc cả kinh, dựa vào tính tình của phụ thân, Vũ Văn Thượng không bị rút gân cũng bị lột da, nhất định sẽ bị phụ thân chỉnh một lần. Phụ thân xảo trá, còn Vũ Văn Thượng âm hiểm. Nếu hai người này đấu với nhau, không biết ai thắng ai thua đây?

Trong lòng đang có mối suy tư nên bỗng chốc thấy mật đạo không còn dài nữa. Chỉ trong chốc lát, Trầm Lạc đã đi đến cửa ra của mật đạo đằng sau hoa viên rồi. Tay kéo dây leo qua, người nàng cẩn thận bước ra bên ngoài, sau khi ra ngoài nàng đứng lên vỗ vỗ quần áo. Ở bên ngoài lặng yên không một tiếng động, cung nữ quét dọn còn chưa dậy. Trầm Lạc vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng Bạch Mạn Thanh, khe khẽ mở cửa.

“Thái tử phi biểu tỷ, hôm qua tỷ thật nổi bật nhỉ?” Thanh âm u ám của Bạch Mạn Thanh vang lên sau lưng. Trầm Lạc quay người lại thấy Bạch Mạn Thanh trang phục chỉnh tề ngồi bên mép giường, sắc mặt tiều tuỵ hơn nữa bên dưới vùng mắt còn có một tầng màu đen. Chẳng lẽ Bạch Mạn Thanh cả đêm không ngủ? !

“Cung yến tối qua bị ta làm hư rồi.” Trầm Lạc bĩu môi, nếu là cách đây mấy hôm, nàng có thể nói mình không có quan hệ gì với Vũ Văn Thượng. Nhưng bây giờ, quan hệ của nàng và Vũ Văn Thượng đã thay đổi, lại còn đột ngột như vậy. Thực sự nàng không muốn làm Thái tử phi, lại càng không muốn tranh giành với người phụ nữ khác, nhưng những lời Vũ Văn Thượng đã nói tối qua, Trầm Lạc không thể quên. Trong lúc đó, tình thế bắt buộc, giọng nói uy nghiêm, những lời nói ra lại uy hiếp nàng trước khi ngủ nữa.. Nàng phải làm sao mới tốt đây?

“Trầm Lạc, tỷ thực sự coi mình là Thái tử phi sao? Trầm gia cũng chỉ là một phú thương, dù là thủ phủ giàu nhất thì đã sao? Chỉ cần một câu nói của Hoàng thượng Trầm gia sẽ tán gia bại sản. Thương nhân còn muốn thiết lập quan hệ tốt với triều đình? Nếu sau này tỷ làm Thái tử phi, lỡ sơ ý một chút thì sẽ liên luỵ tới Trầm gia. Ta nói với tỷ này, Trầm Lạc, tỷ nên suy nghĩ kỹ đi.” Bạch Mạn Thanh liếc Trầm Lạc một cái, sau đó liền nằm dài lên giường ngủ thiếp đi.

Những lời này không thể xuất ra từ miệng của Bạch Mạn Thanh được, nhất định có người ở sau lưng dạy nàng ấy rồi. Là Hà Oánh sao? Trầm Lạc cười khổ, hiện tại tất cả mọi người đều cho là nàng quyến rũ Vũ Văn Thượng, nhưng lại không biết, rõ ràng chính Vũ Văn Thượng mới là người quyến rũ nàng. Đổi trắng thay đen, chẳng phân biệt thật thật giả giả. Vũ Văn Thượng đi rồi những thiên kim tiểu thư này sẽ không bỏ qua cho nàng đâu. Vũ Văn Thượng à, thà ngươi không đi còn tốt hơn.

Trầm Lạc để ba món đồ trang sức vào hộp nhỏ rồi bỏ vào tủ quần áo. Làm xong nàng liền nằm lên giường bắt đầu suy nghĩ lung tung. A a a, Trầm Lạc nàng sắp điên rồi. Phiền chết rồi, hoàng cung có lắm chuyện làm người ta phiền não quá, nếu như có thể bệnh nặng thì tốt. A, ánh mắt Trầm Lạc sáng lên, một kế sách thoáng qua trong đầu, từ hôm nay trở đi, nàng sẽ bị bệnh liệt giường. Chẳng lẽ các thiên kim kia còn muốn cãi nhau với một người bệnh sao? Một bệnh giải ngàn sầu!

Kết quả là, tin tức Trầm Lạc bị bệnh truyền ra khắp nơi. Các vị thiên kim mừng thầm không bao lâu thì tin Điện hạ đi biên ải cũng truyền đến. Vốn là những khuôn mặt kia đang vô cùng vui vẻ bỗng chốc khổ não, ngoài mặt đau đớn, còn trong lòng lại suy nghĩ lung tung. Vì sao lúc này Trầm Lạc lại bị bệnh? Các thiên kim sờ sờ đầu, thì ra là vậy, Điện hạ đến biên ải là do Trầm Lạc đắc tội với người, nàng từng được Điện hạ nâng đến tận trời cao nên thấy cảnh này chịu không được đả kích mà bị bệnh.

Sau đó, sắc mặt thiên kim nào cũng lộ vẻ vui mừng, chỉ trừ Hà Oánh và Bạch Mạn Thanh. Ban đầu Bạch Mạn Thanh cũng không nhìn đến Trầm Lạc. Từng ngày từng ngày trôi qua, thấm thoát đã được hai tháng, Thái hậu không còn đối đãi nồng hậu với sương phòng như lúc trước nữa, nên các thiên kim vô cùng nhàm chán. Lúc này, giao tình giữa Hà Oánh và Công chúa vô cùng tốt, chỉ trong thoáng chốc, nhân vật nổi tiếng ở sương phòng chính là Hà Oánh.

Đẩy cửa phòng ra, Bạch Mạn Thanh nhìn thấy Trầm Lạc vẫn “làm tổ” trên giường. Không biết cảm giác trong lòng là gì, lại băn khoăn có nên nói tin tức này cho Trầm Lạc không. Lúc trước Bạch Mạn Thanh có ý thù địch với Trầm Lạc cũng bởi quan hệ giữa Trầm Lạc và Thái tử quá thân thiết, bây giờ nghĩ lại, là do nàng hiểu lầm thôi.

“Biểu tỷ, hay là ta gửi thư về nhà để phụ thân đến đón chúng ta được không? Hôm nay sau khi thượng triều, trưởng Công chúa cho người làm tiệc ngắm hoa yến ở Ngự Hoa Viên. Hạ Quận Chúa – biểu muội của Điện hạ và con gái Đỗ Thái Phó cũng tới. Tỷ có biết trưởng Công chúa đã nói gì không? Nghe nói Hoàng thượng muốn ban Hà Oánh làm Thái tử phi cho Thái tử. Bây giờ trên dưới triều đình ai ai cũng luôn miệng chúc mừng Thừa tướng đại nhân. Có khi chuyện hôn sự của trưởng Công chúa và con trai độc nhất của Thừa tướng Hà Lăng cũng là chuyện sớm muộn thôi. Biểu tỷ, tỷ đừng cả ngày bị bệnh nữa.” Thanh âm véo von của Bạch Mạn Thanh nhỏ dần. Nhớ khi ở nhà, Bạch Mạn Thanh luôn cho mình là giỏi nhất, nhưng từ khi đến hoàng cung, chỉ ở có vài tháng mà cảm giác như trải qua mấy năm. Mỗi ngày ở trong phòng đều phải đoán ý của người khác, nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, sống như vậy thật quá mệt mỏi.

Một tiếng ừ nhẹ nhàng từ trong ổ chăn truyền ra, lát sau là một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lộ ra: “Để cậu đến đón chúng ta thật sao? Khi nào thì tới đón chúng ta? Ở đây mãi ta nhất định phải bệnh chết.” Làm người ta bệnh đến chết, không bị bệnh mà phải giả bộ bệnh còn phải giả bộ hơn hai tháng, thật là không dễ dàng. Mới đầu, còn có không ít ngự y đến khám kê đơn thuốc, cuối cùng kết luận Trầm Lạc không có bệnh không cần phải uống thuốc. Nếu có bệnh cũng là tâm bệnh, từ đó tin đồn Trầm Lạc chịu không được đả kích khi Thái tử rời đi được các thiên kim thêu dệt càng thêm chắc chắn.

Đêm đó, Bạch Mạn Thanh chấp bút viết thư cho phụ thân, còn phải tốn thêm mấy ngân lượng mua một cung nữ gửi thư ra ngoài. Mười ngày trôi qua, những ngày này, Bạch Mạn Thanh và Trầm Lạc đều giống nhau, không cần phải ra cửa thì sẽ không ra. Cứ như thế khổ sở chờ người của phủ tướng quân đến đón các nàng về. Cứ chờ rồi lại chờ, người của phủ tướng quân không tới mà hồng nhân bên cạnh Thái hậu, nhũ mẫu của Điện hạ, Lưu ma ma lại tới. Người của Thái hậu cũng thật kỳ quái, nửa đêm tới tìm Bạch Mạn Thanh đưa nàng đến Từ Ninh cung. Những ngày này, Bạch Mạn Thanh và Trầm Lạc vẫn luôn sống nương tựa vào nhau, tự thấy không đắc tội với người nào, sao tự dưng Thái hậu lại truyền Bạch Mạn Thanh vào Từ Ninh cung chứ? Ánh mắt Trầm Lạc dè chừng nhìn Bạch Mạn Thanh được Lưu ma ma dẫn đi.

Đến giờ vẫn chưa thấy Bạch Mạn Thanh về, ngày hôm sau cũng không thấy bóng dáng Bạch Mạn Thanh đâu, trong lòng Trầm Lạc cảm thấy nóng nảy. Buổi tối ngày thứ hai không thấy người đâu, một chút tin tức cũng không có. Phải làm sao mới được đây? Dưới tình thế cấp bách, Trầm Lạc nghĩ đến Tiểu Phúc Tử. Nếu có thể thông qua mật đạo đến Đông cung tìm Tiểu Phúc Tử không biết có được không?

Tính toán cẩn thận, Trầm Lạc định cất bước đi về hoa viên thì nghe thấy giọng nói của hai nữ tử: “Ngươi nghe nói gì chưa, Thái hậu muốn để con gái Tướng quân làm Thái tử phi đấy.”

“A, thật sao? Sao ta lại nghe nói là con gái Thừa tướng nhỉ. Thật kỳ lạ. Tin tức ngươi nghe được có đáng tin không?”

“Ta nói cho ngươi hay, cả hai tin tức này đều đáng tin. Thái hậu vừa ý với con gái Tướng quân còn con gái của Thừa tướng lại hợp ý Hoàng thượng. Theo ta thấy, tám phần là con gái của Thừa tướng thắng rồi, vì đằng sau nàng ấy còn có trưởng Công chúa chống lưng mà.”

Trầm Lạc càng nghe càng mơ hồ, chỉ mới hai ngày thôi mà Bạch Mạn Thanh lại rơi vào vòng đấu tranh giành ngôi vị Thái tử phi rồi, hơn nữa còn trở thành đối thủ với Hà Oánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.