Thái Tử Vô Sỉ

Chương 31



Sau khi Bạch Dư Tề đi, Trầm Lạc khôi phục lại tinh thần, hiện giờ chỉ có Bạch Nghiêng Thương chưa tới. Vị hôn phu của Bạch Nghiêng Thương là một người bán thịt heo, thật lòng thì Bạch Nghiêng Thương cũng không có chê bai. Cuối năm chính là thời điểm bán thịt heo tốt nhất, vì vậy nhà Bạch Nghiêng Thương rất khuya mới tới Trầm gia nên đã bỏ lỡ việc gặp mặt Bạch Dư Tề. Lúc Bạch Nghiêng Thương nghe nói Trầm Lạc ở cùng Thái tử thì hết sức ngạc nhiên. Ngược lại Đại Dũng ngồi bên cạnh thì vẻ mặt rất lạnh nhạt, miệng chỉ nói qua loa nha đầu này có phúc khí tốt. Trầm gia sau này có lẽ sẽ trở thành người nhà của Hoàng hậu, bao nhiêu danh vọng đều nhờ nàng ấy. Đại Dũng còn có biểu muội là Tiểu Ngư nhỏ tuổi nhất hắn hết sức thương yêu, nên chỉ ở lại Trầm gia ăn xong bữa trưa, còn chưa qua đêm đã vội trở về lại Liễu gia.

Cuối năm càng ngày càng gần, Trầm Lạc theo sự an bài của phụ thân, đi theo phụ thân vào trong cửa hàng lớn nhất của Trầm gia học việc, ý Trầm Lương là muốn con gái học được một ít thế nào là đấu cùng người có tâm cơ, thế nào là quan sát người khác, thế nào là lấy tĩnh chế động.

Ngày hôm nay, Trầm Lạc đi theo phụ thân cùng một thương nhân nước Đại Mạc bàn chuyện làm ăn, thương nhân Đại Mạc này trong tay có một ít bông vải được lén vận chuyển từ Tây Cống tới. Nguyệt quốc lúc mới lập liền muốn chinh phục Tây Cống, ai ngờ Tây Cống ăn cây táo rào cây sung. Vì vậy, cách đây không lâu, Thái tử Vũ Văn Thượng lại một lần nữa mang binh đánh thẳng vào hoàng cung Tây Cống, thậm chí còn giết sứ thần của Tây Cống.

Từ đó, Hoàng thượng Nguyệt quốc hạ lệnh tiểu thương không được qua lại mua bán với tiểu thương Tây Cống. Nếu không nghiêm trị không tha. Đối với việc Vũ Văn Thượng mang binh đi chinh phạt Tây Cống. Trầm Lạc chỉ biết là lúc ấy nàng còn ở trong hoàng cung, chính Vũ Văn Thượng nói với nàng hắn muốn đi biên cương một chuyến, dặn nàng phải cẩn thận đề phòng người ngoài.

“Cái này của ngươi giá hơi cao, lô bông vải này nếu để người trên biết được ngươi sẽ bị quan phủ bắt ngay”. Tiếng của phụ thân không nặng không nhẹ vang lên, Trầm Lạc nhìn phong thái của phụ thân rất tự nhiên đối mặt với thương nhân nước Đại Mạc, còn vị thương nhân kia thì mặt buồn rười rượi, đứng ngồi không yên.

“Trầm lão gia, nếu không phải ta đang cần tiền gấp, làm sao dám làm chuyện trái với vương pháp. Giá tiền chúng ta có thể từ từ thương lượng, thấp một chút cũng không sao”. Trên mặt thương nhân nước Đại Mạc lộ ra nụ cười lấy lòng.

Trầm Lạc nhìn lại phụ thân chỉ thấy phụ thân đưa ba ngón tay, Trầm Lạc cho là ba mươi lượng một túi bông vải lớn nhưng sau lại nghe phụ thân nói ba lượng bạc một túi bông vải lớn thì thiếu chút nữa Trầm Lạc phun ngụm nước vừa mới uống. Mức giá này mua bông vải của huyện Vân Hà cũng coi là thấp rồi, đừng nói đến bông vải thượng hạng của Tây Cống.

Mặt thương nhân nước Đại Mạc đen lại, khi thấy Trầm lão gia đứng dậy muốn rời đi thì lập tức gật đầu đồng ý. Trầm Lạc nhìn thương nhân nước Đại Mạc cực kỳ uất ức lại nhìn vẻ mặt tự nhiên như cũ của phụ thân, trong đầu tự nhiên hiểu ra, lời của gian thương quả nhiên là không sai.

Ra khỏi quán trọ, Trầm Lương cúi đầu hỏi khuê nữ: “Nha đầu bảo bối, vừa rồi nghe phụ thân nói chuyện con ngộ ra điều gi?” Trầm Lạc đưa tay sờ cằm suy nghĩ, ngay sau đó nâng khuôn mặt tươi cười: “Phụ thân, chiêu này của ngừơi là lấy tĩnh chế động”. Trầm Lương nghe xong hài lòng gật đầu một cái: “Ừ, không tệ nhưng chiêu lấy tĩnh chế động không phải lúc nào cũng có thể dùng. Mới vừa rồi, nếu không phải thương nhân Đại Mạc nóng lòng cần tiền thì cái đống kia không thể nào bán đi với giá thấp như thế được.”

“Phụ thân, bông vải này người trong nghề nhìn một cái là biết ngay xuất xứ từ Tây Cống. Người không sợ quan phủ tra được sao?” Trầm Lạc cực kỳ nghi ngờ, tuy là vải bông tốt nhưng lại ngại quan phủ, bán không được sao lại là tốt chứ?

Trầm Lương lắc đầu một cái, vỗ vỗ vai khuê nữ: “Phía trên chúng ta có người, chẳng lẽ Thái tử còn làm khó phụ thân?” Trầm Lạc nhất thời cực kỳ khó nghĩ, phụ thân rõ ràng đang bày ra dáng vẻ nhạc phụ.

“Nha đầu bảo bối,con đến quán trà uống nước đi. Vào cung rồi sẽ không có tiên sinh kể chuyện cho con nghe nữa đâu.” Trầm Lương dứt lời phất phất tay áo, ngay sau đó leo lên xe ngựa chuẩn bị về nhà.

Trầm Lạc đứng tại chỗ nhìn xe ngựa xa dần, hôm nay đi theo phụ thân đúng là học được nhiều điều. Phụ thân đối với mình nghiêm dạy chính là sợ mình vào cung bị người khác khi dễ, chịu thiệt thòi. Lần này vào cung muốn ra khỏi cung một lần sẽ không phải là chuyện dễ dàng, nghĩ như thế Trầm Lạc nhấc chân hướng tới một tiểu lâu.

Hửm, hôm nay tiên sinh kể chuyện không tới đây sao. Trầm Lạc ngồi uống trà ở vị trí gần cửa sổ. Chủ quán trà thấy đại tiểu thư đến liền tự mình tiếp đãi. Trầm Lạc ngẩng mặt lên: “Mã đại thúc, cho ta bình trà là được rồi, sao hôm nay tiên sinh không đến vậy? Trước đây vào giờ này ông ta vẫn hay ở đây kể chuyện xưa mà.”

Trên mặt Mã đại thúc nở nụ cười: “Đại tiểu thư, hôm nay nhà tiên sinh đó có chuyện. Người mẫu thân tám mươi tuổi của ông ấy bị bệnh, vợ ông ấy một mình một người vừa trồng trọt vừa chăm sóc mẫu thân già, không nổi. Tiên sinh đó sợ là mấy ngày nữa cũng không tới được đâu. Đại tiểu thư muốn nghe kể chuyện sao? Hay là để tiểu nhân đi gọi vị tiên sinh đó đến đây?”

“Không cần, trong nhà người ta có chuyện. Nhờ thúc đưa xâu tiền đồng này qua đó, làm tiên sinh kể chuyện cũng không dễ dàng gì.” Trầm Lạc vừa phất tay vừa nói.

“Đại tiểu thư, bây giờ người ngồi ở đây, tiểu nhân đi pha cho người bình trà.”

Trầm Lạc gật đầu với Mã đại thúc một cái, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Nhị Hồ Tử, ta nói ngươi nghe nha, chuyến này vào kinh thành xem như ta không phí công”. Một giọng thô lỗ vang lên trong quán, Trầm Lạc nghiêng đầu nhìn sang, là một nam tử trung niên, râu quai nón, thân người cao lớn, cánh tay dài rộng. Đối diện là nam tử trung niên, da hơi ố vàng, khóe miệng có một nốt ruồi đen lớn.

“Thái tử làm quan lễ, rất là hoành tráng, Nhị Hổ Tử, dân chúng đều nói Thái tử đương triều là nam tử tuấn mỹ nhất, quả là danh bất hư truyền.”

Nam tử trung niên có cái nốt ruồi nơi khóe miệng vuốt vuốt bộ râu quai nón: “A, thật sao, ngươi thật sự nhìn thấy Thái tử rồi, nói ta nghe một chút, quan lễ của Thái tử có gì khác?”

“Cụ thể thế nào ta cũng không biết, chỉ biết ngày đó Thái tử dẫn trọng thần đến Minh Sơn. Xa xa ngồi trên lưng ngựa, chậc chậc, thật là uy nghiêm. A, đúng rồi, lúc ấy vì có quá nhiều người, một bé gái không cẩn thận bị đẩy ra phía trước, xém chút nữa thì bị ngựa đạp trúng. Về sau Thái tử nhất định sẽ là một vị minh quân, trách cứ thị vệ muốn đánh bé gái kia một phen, sau đó tự mình ôm đứa nhỏ đó trả cho mẫu thân cô bé.”

Trầm Lạc vừa nghe khóe miệng không tự giác được nhếch lên. Vũ Văn Thượng, quan lễ của người này cũng đã truyền tới huyện Vân Hà, nếu hắn mà nghe được dân chúng ca ngợi hắn như thế, trong lòng khẳng định là đắc ý lắm. Nhưng nào ai biết, Vũ Văn Thượng ngoài mặt chói lọi như thế, mà bên trong lại quá vô sỉ.

“Nhị Hổ Tử, ta còn nghe nói, Nguyệt quốc sẽ nhanh chóng tuyển tú nữ. Các huyện đã đem danh sách nộp lên phủ Nội vụ, phủ Nội vụ xem qua sau đó hạ chỉ. Không biết trong danh sách có tên cô nương nào ở huyện Vân Hà chúng ta hay không?”

Trầm Lạc chợt giật mình, lúc này nam tử có nốt ruồi nơi khóe miệng lên tiếng trêu ghẹo: “Khẳng định không đến phiên khuê nữ nhà ngươi, ta thấy nhất định là đại tiểu thư Trầm gia có tên trong đó. Trưởng nữ của thủ phủ phải vào cung, trưởng nữ của Trầm gia vào cung, không phải cũng đại biểu cho chuyện một đống bạc lớn vào cung đó sao.”

Trầm Lạc lau mồ hôi, thì ra trong mắt người ngoài việc nàng vào cung cũng chính là một đống vàng lớn vào cung sao.

Đúng lúc ấy thì Mã đại thúc bê bình trà tới, nhẹ nhàng để bình trà xuống bàn, Mã đại thúc lộ vẻ mặt nghi ngờ, nhẹ nhàng mở miệng: “Đại tiểu thư, người thật sự sẽ vào cung sao?”

Trầm Lạc ho khan một tiếng: “Mã đại thúc, nếu trong danh sách tú nữ có ta, ta đương nhiên phải vào cung rồi, đây là thánh chỉ không thể cãi.”

Mã đại thúc nghe được câu trả lời, bên kia hai nam tử trung niên tiếp tục lớn tiếng nói chuyện, ở quán trà những người khác cũng rối rít nghiêng tai lắng nghe. Trầm Lạc nghĩ tới trước kia mình cũng như thế, khi nghe hắn nói tới chuyện trong cung thì luôn bừng bừng hưng phấn.

“Đường tỷ, muội biết ngay tỷ đang ở đây mà.” Trầm Vân nhấc chân đi vào trong quán, liếc mắt thấy Đường tỷ đang ngồi bên cửa sổ. Chủ quán sờ đầu, hôm nay là ngày gì, đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đến quán trà, tiên sinh kể chuyện cũng không có ở đây, nhóm thương nhân Đại Mạc tới đây một tháng trước cũng đã đi rồi.

“Vân Vân, tới đây cùng uống trà đi.” Trầm Lạc vẫy tay với Trầm Vân sau đó rót một ly trà đưa Trầm Vân. Trầm Vân nhận lấy sau đó đứng lên cúi người nói nhỏ bên tai Trầm Lạc: “Đường tỷ, hôm nay muội thấy đại bá mẫu cầm hộp gấm chứa dạ minh châu trong phòng tỷ đi. Đường tỷ, có phải tỷ đã bỏ thứ gì đó vào túi thơm?”

Trầm Lạc liếc Trầm Vân một cái: “Muội vội vã tìm ta là muốn nói chuyện này sao với ta sao?” Trầm Vân trở lại chỗ ngồi sờ mũi, cười hắc hắc: “Muội cũng chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, tối nay tỷ bỏ vào là được. Muội đưa sách cho tỷ, tỷ có xem kỹ chưa? Có muốn, tối nay muội cùng tỷ nói chuyện một chút. Đường tỷ, tỷ đừng có lảng tránh nữa. Đây là chuyện đại sự, cha mẹ Dì nhỏ đã tới, sáng mai tỷ cũng được làm kê lễ rồi. Không lâu nữa sẽ phải vào cung, sau này tỷ hiểu ra, muốn muội nói chuyện, muội cũng không còn cơ hội đâu.” Trầm Vân dứt lời cố ý nhấc khóe miệng.

“Vân Vân, có muốn uống chút trà không? Tỷ xem muội nóng tính quá, cần phải hạ hỏa xuống.” Trầm Lạc chỉ chỉ bình trà tốt bụng nhắc nhở.

Trầm Vân hừ một tiếng: “Tỷ không phải đi theo Dì nhỏ học ở thôn trên à, Đường tỷ, tỷ vào cung, hội hoa xuân ở Lăng Nguyệt không thể đi được rồi, ý muội là định chờ tỷ làm kê lễ xong liền đi huyện Lăng Nguyệt.”

Mục đích thật của Trầm Vân không thoát khỏi ánh mắt của Trầm Lạc, còn không phải là muốn thừa dịp Lăng thiếu ở huyện Lăng Nguyệt chạy đến đó thưởng thức sắc đẹp sao.

Ban đêm, thư phòng ở Đông cung

“Điện hạ, Trầm lão gia dạy Trầm cô nương đấu pháp, để Trầm cô nương đi theo học việc trong cửa hàng. Trầm cô nương sáng mai thì được làm kê lễ.”

Vũ Văn Thượng dừng lật sách, ngước mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: “Ừ, biết rồi, lập tức thông báo tri phủ ở đó,thánh chỉ tuyên đọc vào buổi sáng. Việc tuyển tú nữ vào cung lần này Phủ Nội vụ đã an bài thoải đáng chưa? Việc nghiệm thân của tú nữ thế nào?”

“Điện hạ, lần này tú nữ vào cung khá nhiều, tú nữ vào cung sẽ ở trong một số sương phòng và ở Huệ Minh cung. Vị nghiệm thân tú nữ là Lưu ma ma bên cạnh Thái hậu, Điện hạ, hay là để nô tài nói với Lưu ma ma?”

Vũ Văn Thượng khoát tay: “Bổn Điện hạ tự mình đi, Tiểu Phúc Tử ngươi thông báo với Phủ Nội vụ an bài Lạc nhi đến Huệ Minh cung.”

Tiểu Phúc tử không hiểu, sao lại là Huệ Minh cung? Huệ Minh cung có một quy củ là nơi ở cho những tú nữ đã sớm bị loại bỏ.

“Tiểu Phúc tử, bình thường cô gái được làm kê lễ có gì đặc biệt?” Vũ Văn Thượng để cuốn sách trên tay xuống, nhìn Tiểu Phúc tử hỏi.

Nhìn vẻ mặt Điện hạ hết sức nghiêm túc, Tiểu Phúc tử chỉ đành đem chút ít những việc mình biết nói ra toàn bộ: “Nô tài không biết huyện Vân Hà tập tục thế nào, chỉ là thấy qua trong cung lão ma ma cho cung nữ làm kê lễ. Chỉ cần dùng lược gỗ chải đầu, trong tay cung nữ cầm thứ gì đó giống như cây trâm. Nhưng cây trâm này không dùng để cài lên đầu.”

Vũ Văn Thượng gật đầu một cái, sau đó kéo ngăn kéo, lấy cây trâm Đào Mộc trong ngăn kéo ra: “Tiểu Phúc tử, thúc ngựa đem cây trâm Đào Mộc này đưa đến Trầm gia.”

Thoáng một cái, trong tay Tiểu Phúc tử đã cầm trâm Đào Mộc. Tiểu Phúc Tử cúi đầu nhìn kỹ, trâm Đào Mộc này không tinh xảo, so với trâm Đào Mộc bình thường còn khó coi hơn. Ngước mắt nhìn Điện hạ: “Điện hạ, cái này......”

Vũ Văn Thượng vẫy tay với Tiểu Phúc Tử một cái: “Còn không mau đưa đến Trầm gia, cái này dùng để làm kê lễ cho Lạc nhi những trưởng lão ở đó nhất định sẽ hiểu được dụng ý này.”

Tiểu Phúc Tử chỉ đành phải cúi người lui ra, đang lúc sắp xoay người, Tiểu Phúc Tử thấy trên mu bàn tay Điện hạ có một vết sẹo màu xám tro. Nhìn kỹ lại, mình không có hoa mắt, đúng là vết sẹo. Tiểu Phúc Tử lại cúi đầu nhìn cây trâm Đào Mộc trong tay , nhất thời hiểu ra. Trâm Đào Mộc này là Điện hạ tự tay khắc,tâm tư của Điện hạ thật là tinh tế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.