Thái Tử Vô Sỉ

Chương 39



Ngoài phòng, ánh trăng nhu hòa mà sáng tỏ từ bên ngoài chiếu lên trên giường, làm cho hoàng cung hết sức uy nghiêm lúc ban ngày tăng thêm sự mềm mại của một nữ tử. Tất cả đều im lặng, chỉ ngẫu nhiên có vài chỗ côn trùng kêu quấy rầy sự im lặng của ánh trăng.

Những tú nữ mới vào cung đều có tâm sự, nhưng cuối cùng vẫn không chống cự lại cơn buồn ngủ được, rửa mặt lên giường nặng nề đi vào giấc ngủ. Trước khi Trầm Lạc ngủ cũng suy nghĩ lung tung, nghĩ đến Vũ Văn Thượng và nghĩ đến những tú nữ khác, lại từ tú nữ nghĩ đến cha mẹ cùng tiểu đệ của mình. Suy nghĩ lung tung một hồi, cuối cùng Trầm Lạc ngáp một cái xoay người thì đã ngủ.

Ánh trăng bên ngoài càng ngày càng sáng, rồi sau đó lại trở nên càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng thì ánh ban mai đã xua đi ánh trăng sáng tỏ. Phía chân trời mặt trời đã ló dạng, thái giám và cung nữ dậy thật sớm để làm những việc thuộc bổn phận của mình. Ở trong sương phòng phía Đông của Huệ Minh Cung, trên một chiếc giường lớn, một nữ tử mở ra đôi mắt tràn đầy sương mù, ngồi dậy dụi dụi con mắt, sau đó tiện tay lấy áo ngòai ở bên cạnh mặc vào. Sau khi cẩn thận sửa lại vạt áo, nữ tử xoay người lấy mang đôi hài thêu bươm bướm vào.

Cốc cốc, có tiếng gõ cửa vang lên. Trầm Lạc lập tức đứng dậy sửa sang lại xiêm y, rồi sau đó mới đi tới cửa phòng. Két một tiếng, khi cửa phòng mở ra Trầm Lạc nhìn thấy một người dường như đã quen biết trước đây, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, Trầm Lạc đã nhớ ra cung nữ này là ai rồi. Đây không phải là cung nữ lần đầu tiên khi vào cung đã chăm sóc nàng Bích Diệp đó sao.

Bích Diệp mặc trang phục cung trang màu xanh biếc nhìn thấy Lạc chủ tử ở phía trước thì rất kinh ngạc. Ngay lập tức gương mặt lộ ra vui mừng, bê chậu nước nhún người thi lễ: “Bích Diệp thỉnh an Lạc chủ tử.”

Trầm Lạc đỡ Bích Diệp đứng lên: “Vào trong đi, trước tiên giúp ta rửa mặt đã”. Dứt lời Trầm Lạc đi vào trong phòng. Bích Diệp bê chậu nước theo phía sau.

Đặt chậu nước lên trên giá, Bích Diệp lấy chiếc khăn màu trắng nhúng vào trong chậu nước thấm ướt khăn vắt khô. Sau đó cúi người thi lễ cung kính mà ôn nhu nói: “Lạc chủ tử nô tì hầu hạ người rửa mặt.”

“Bích Diệp đưa khăn cho ta. Ta tự mình rửa được rồi.” Trầm Lạc vừa nói vừa vươn tay đến chỗ Bích Diệp. Thân mình Bích Diệp dừng lại một chút, nháy mắt trong lòng cảm thấy ấm áp ngọt ngào, lúc đó mặc dù chỉ hầu hạ Lạc chủ tử có vài ngày mà thôi, nhưng Lạc chủ tử không những nhớ rõ tướng mạo của nàng mà còn có thể nhớ được tên của nàng. Cố nén lại dòng lệ sắp trào ra nơi khóe mắt, Bích Diệp ngoan ngoãn đưa khăn cho Lạc chủ tử.

Nhìn thấy Lạc chủ tử nở nụ cười ấm áp với mình. Trong lòng Bích Diệp như được ánh sáng mặt trời chiếu vào vậy, trong thoáng chốc hoa nở khắp nơi. Từ Hoán Y cục đến sương phòng, rồi lại từ sương phòng đến Hoán Y cục. Bây giờ lại được điều đến Huệ Minh Cung hầu hạ Lạc chủ tử, Bích Diệp ngươi chính xác là một người may mắn. Có thể gặp được vị chủ tử tốt như vậy, là vị chủ tử đầu tiên ở trong cung nở nụ cười với nô tài các nàng.

Sau khi Trầm Lạc nhẹ nhàng lau sạch, đặt khăn lại bên chậu nước. Sau đó ngồi trước gương trang điểm, cúi đầu lấy tay mở ngăn kéo của bàn trang điểm, quả nhiên bên trong có đầy đủ các loại son với những hình dáng, màu sắc và hoa văn khác nhau, còn có trâm cài đầu và dây buộc tóc. Bích Diệp rốt cục cũng bình tĩnh trở lại, bước đến phía sau Lạc chủ tử. Trên mặt để lộ ý cười chân thành: “Lạc chủ tử, hôm nay là một ngày quan trọng. Ngày sơ tuyển tú nữ, để nô tì trang điểm thật tốt cho chủ tử.”

Trầm Lạc gật gật đầu, tay chỉ chỉ một chiếc trâm ngọc và sợi dây buộc tóc màu hồng nhạt trong ngăn kéo trang điểm. Bích Diệp nở nụ cười, tay lấy hai thứ trang sức mà Lạc chủ tử đã chọn.

Trầm Lạc thông qua gương trang điểm nhìn tay Bích Diệp ở trên đầu mình múa may qua lại, đột nhiên nhớ tới thủ pháp của Vũ Văn Thượng so với Bích Diệp quả thật không thua kém nhiều lắm.

“Bích Diệp ngươi từng đảm nhiệm công việc gì ở trong cung vậy?” Sau khi búi tóc xong, tay Trầm Lạc vuốt vuốt đầu, vừa hỏi Bích Diệp đứng ở phía sau nàng.

Bích Diệp nghe xong quỳ gối xuống: “Nô tỳ làm việc ở Hoán Y cục, Lạc chủ tử, nô tỳ búi tóc như vậy người không hài lòng sao?” Hoán Y cục trong cung là nơi chuyên giặt giũ quần áo. Trầm Lạc xoay người lại nhìn về phía Bích Diệp đang run run, Haiz, phải chăng trước kia Bích Diệp ở trong cung đã mắc lỗi gì rồi? Nàng chỉ tùy ý hỏi thế thôi, mà đã khiến cho nàng ấy sợ đến vậy rồi.

“Nô tỳ từ Hoán Y cục chuyển đến đây. Trong việc búi tóc không bằng các cung nữ khác. Nhưng nô tỳ sẽ luyện tập thật tốt cách búi tóc.” Những lo lắng lúc đầu của Bích Diệp ngay lập tức bị sự lo sợ thay thế, Lạc chủ tử là chủ nhân tốt, nhưng mà lần này Lạc chủ tử lấy thân phận tú nữ vào cung, việc tuyển chọn tú nữ dung nhan rất quan trọng.

“Đứng dậy đi, ta đâu phải cọp mẫu thân cũng không ăn thịt người đâu. Ngươi đã được phân đến nơi này của ta, về sau phải một lòng với ta.” Những lởi này phụ thân đã viết trong sách, quyển sách kia đúng là vật quý, chỉ đáng tiếc phụ thân không cho nàng đem sách đó vào trong hoàng cung, cùng với một số tiểu thuyết ưa thích không buông tay được của nàng.

Sau khi dứt lời, Trầm Lạc một tay nâng Bích Diệp đang liên tục gật đầu dậy: “Lại đây, thoa giúp ta một ít son. Đừng có thoa nhiều quá.” Trên mặt Bích Diệp lộ ra ý cười, hết sức nghe lời, thoa lên má Trầm Lạc một chút son.

“Lạc tỷ tỷ, mau lên đi. Tú nữ ở các sương phòng khác đều đã ra ngoài hết rồi, hôm này là ngày tuyển chọn. Ta biết tỷ còn chưa ăn sáng, ta bê tới cho tỷ rồi nè. Tỷ mau mau ăn đi sau đó cùng ta đến sương phòng.” Hai tay Hòa Miêu bê một cái mâm trắng, trong mâm có mấy dĩa điểm tâm.

Sau khi trang điểm xong Trầm Lạc cười đi đến trước người Hòa Miêu, cảm động. Vừa muốn nâng tay lấy điểm tâm trong mâm, thì đột nhiên Bích Diệp lên tiếng: “Lạc chủ tử, nô tỳ đã chuẩn bị bữa sáng cho người, là cháo ngô. Tuy nói mấy hôm nay trời đã dần dần nóng lên, nhưng đồ ăn sáng thì vẫn nên ăn đồ ăn nóng sẽ tốt hơn.”

Trầm Lạc lộ ra thần sắc khó xử với Hòa Miêu, lập tức mở miệng: “Bích Diệp, ngươi đem cháo qua đây. Hòa Miêu, buổi sáng ta không thích ăn điểm tâm, đa tạ hảo ý của muội.” Hòa Miêu nhún vai, chăm chú nhìn theo Bích Diệp đã đi ra khỏi phòng. Lấy tay cầm miếng điểm tâm nhét vào trong miệng, trong miệng nhai đầy điểm tâm. Nhìn động tác Hòa Miêu như thế, Trầm Lạc chỉ cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều. Nàng còn tưởng rằng điểm tâm có vấn đề.

“Lạc tỷ tỷ, ta rất thích ăn điểm tâm, nhất là buổi sáng. Hóa ra Lạc tỷ tỷ không thích, là lỗi của Hòa Miêu.” Hòa Miêu vừa ăn vừa nói những lời mơ hồ không rõ ràng. Trầm Lạc rót cho Hòa Miêu một chén trà, lại vỗ vỗ lưng Hòa Miêu: “Muội ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.”

Mặt Hòa Miêu cười tươi như hoa “Không thể lãng phí được, muội chỉ có thể ăn tất cả chúng thôi. Lạc tỷ tỷ, cháo đến kìa, tỷ mau ăn đi.” Hòa Miêu vừa dứt lời chạy đi, lấy khay cháo trên tay Bích Diệp, để lên trên bàn, Trầm Lạc gật gật đầu với Bích Diệp, sau đó Hòa Miêu vui cười hớn hở nhìn kỹ nàng uống hết non nửa bát cháo.

Cho dù Trầm Lạc đã ăn rất nhanh, nhưng khi nàng cùng Hòa Miêu đi đến sương phòng thì so với các tú nữ khác đã chậm một bước. Thấy mấy nữ tử nhìn chằm chằm mình, Trầm Lạc cảm thấy hết sức xấu hổ. Lưu công công đứng ở phía trên ho khan một tiếng tạm thời giảm bớt sự xấu hổ của Trầm Lạc.

“Lạc chủ tử, Hòa Miêu chủ tử, mời đứng ở hàng cuối cùng.” Tiểu thái giám bên cạnh Lưu công công hướng đến hai vị chủ tử hành lễ và cung kính nói. Trầm Lạc cùng Hòa Miêu lập tức đi đến hàng cuối cùng, đợi sau khi đi vào trong hàng, tính nghịch ngợm của Hòa Miêu lại nổi lên, nháy nháy mắt với Trầm Lạc.

“Các tiểu chủ tử, lão nô được Hoàng thượng phái đến đây, quản lí việc tuyển chọn cung nữ lần này, mời các chủ tử đứng tách ra, lão nô sẽ theo thứ tự trước sau mà gọi tên, sau khi lão nô thông báo tên của các tiểu chủ tử được chọn. Người được chọn, sẽ quay trở lại sương phòng của mình chờ Thái hậu, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương tuyển chọn. Những người không được chọn xin hãy đi theo Vương ma ma. Vương ma ma sẽ đưa các chủ tử đến cửa cung, ở cửa cung đã bố trí xe ngựa. Những xe ngựa đó sẽ đưa các chủ tử về nhà mình”.

A, quyền của Lưu công công thật lớn, việc sơ tuyển tú nữ thế nhưng lại để Lưu công công đến. Trầm Lạc hết sức ngạc nhiên , nhưng lập tức hiểu ra. Tuy nói Lưu công công quản lí việc sơ tuyển lần này, nhưng tên đã sớm được định trước rồi. Ánh mắt Trầm Lạc dừng lại ở những tú nữ phía trước, chỉ thấy bọn họ ai nấy đều cúi thấp đầu, mà Lưu công công lại lần lượt đi lướt qua bọn họ, tiểu thái giám bên người Lưu công công tay cầm theo một cuốn sổ. Khi Lưu công công gật đầu tiểu thái giám bắt đầu tìm trong danh sách.

“Lạc tỷ tỷ mau mau cúi đầu.” Hòa Miêu nhỏ giọng nói với Trầm Lạc, vừa đúng lúc ánh mắt Trầm Lạc và Lưu công công chạm nhau, Trầm Lạc vội vàng cúi đầu.

Một người lại một người khác qua đi, động tác của Lưu công công rất nhanh chóng. Chỉ trong chốc lát đã đến bên người Trầm Lạc, Trầm Lạc nghe thấy tiếng ngòi bút xượt qua nhẹ nhàng trên danh sách. Một lát sau, Lưu công công chậm rãi đi đến bên người Hòa Miêu, tiếng ngòi bút rất nhỏ truyền đến. Trầm Lạc biết được nàng và Hòa Miêu đều đã qua sơ tuyển.

Ngay lúc Trầm Lạc nghĩ Lưu công công sẽ đi lên phía trước báo tú nữ đã trúng tuyển, một đôi tay có chứa nếp nhăn đột nhiên véo nàng một cái. Trong lòng bàn tay nàng có thêm một mảnh giấy, Lưu công công đưa cho nàng một tờ giấy. Trầm Lạc lập tức lẳng lặng bỏ tờ giấy đó vào trong tay áo, quay đầu nhìn Hòa Miêu, lúc này Hòa Miêu vẫn còn cúi đầu, Trầm Lạc thở phào nhẹ nhõm, những lời Vương ma ma nói tối qua nàng ghi nhớ trong lòng. Đối với Hòa Miêu, nàng vẫn nên đề phòng.

Tiếng lanh lảnh của Lưu công công từ phía trước truyền đến, chờ sau khi tuyên đọc xong, có một ít tú nữ thì thần thái sáng láng, còn một ít thì mặt mày xám xịt như muốn khóc đến nơi. Cuối cùng Trầm Lạc và Hòa Miêu được một người mặc trang phục cung nữ đua về Huệ Minh Cung, những tú nữ cùng nhau trở lại Huệ Minh cung chỉ có hai người. Một là Trầm Lạc, một nữa là Hòa Miêu, còn ba người nữa thì Trầm Lạc không biết.

“Thỉnh chủ tử trở về phòng nghỉ tạm, buổi trưa ngày mai Thái Hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương sẽ tuyển chọn tiếp. Thỉnh các vị chủ tử hãy chuẩn bị.” Cung nữ dẫn năm tú nữ đưa đến Huệ Minh cung, sau khi cung kính phúc thân hành lễ thì mở miệng nói. Dứt lời nhìn Trầm Lạc một chút sau đó rời đi.

Ba tú nữ trúng tuyển ở Huệ Minh cung vừa nhìn thấy mặt Trầm Lạc và Hòa Miêu, lập tức đều tự động trở về sương phòng. Chờ sau khi ba tú nữ kia vào phòng, Hòa Miêu lại bắt đầu khoa chân múa tay.

“Lạc tỷ tỷ, cung nữ vừa rồi nhìn tỷ với ánh mắt kì lạ. Tỷ phải hết sức để ý đó.” Hòa Miêu lôi kéo Trầm Lạc đến phòng ngủ của mình

“Hòa Miêu, ta mệt rồi, để ta về phòng nghỉ tạm trước được không? Cung nữ kia ta cũng không có đắc tội với nàng ấy, không cần quá lo lắng.” Trầm Lạc nói lời lừa dối xong thầm nghĩ muốn nhanh nhanh trở về phòng xem thử mảnh giấy mà lưu công công đưa cho nàng viết cái gì.

Hòa Miêu bĩu môi, buông tay đang giữ chặt Trầm Lạc ra. “Lạc tỷ tỷ, tỷ trở về phòng trước đi.” Trầm Lạc cười với Hòa Miêu, xoay người đi đến phòng mình.

Hòa Miêu đứng phía sau Trầm Lạc nhìn về phía sân Huệ Minh cung, Hòa Miêu không hiểu vì sao nàng có thể qua được sơ tuyển? Không phải nàng sẽ bị đưa ra ngoài cung sao? Ở nơi này Hòa Miêu đang hết sức khó hiểu thì phía bên kia Trầm Lạc cũng đỏ mặt vạn phần.

Vừa đóng cửa phòng lại, Trầm Lạc liền móc tờ giấy trong túi áo ra, mở ra xem thì mặt Trâm Lạc đỏ lên, Vũ Văn Thượng chàng có thể vô sỉ đến mức đó sao?

Mấy chương sau các bạn sẽ thấy mức độ vô sỉ của anh Thái tử. ^^. Mình bật mí tý thôi nhá. Anh ấy sẽ nói là sẽ trả lại thứ mà anh lấy của chị nếu chị chịu gặp ánh….nhưng…..đợi xem nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.