Thái Tử Vô Sỉ

Chương 42



Ra khỏi cửa thành không có những con đường và nhà cửa cản trở, tiếng vó ngựa phi nhanh trên đường, bởi vì tốc độ chạy nhanh nên gió thổi cũng hơi lớn. Áo choàng đen của Vũ Văn Thượng bị gió thổi tung ở phía sau, cô gái nhỏ ở trong ngực bị gió đêm thổi trúng đã co thành một đoàn, hoàn toàn rúc người vào trong vòm ngực ấm áp của Vũ Văn Thượng. Ánh trăng sáng ngời chiếu xuống hai người, chung quanh hết sức yên tĩnh chỉ có tiếng vó ngựa va chạm với mặt đường.

Vũ Văn Thượng nắm chặt dây cương, hưu lên một tiếng, con ngựa đang chạy nhanh ngay lập tức dừng lại. Trầm Lạc mở đôi mắt đang nhắm chặt, bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của Vũ Văn Thượng: “Lạc nhi, xem xem nơi này có phải là địa phương tốt hay không?” Trầm Lạc cũng không trả lời, chỉ mở to mắt nhìn nơi trống trải mà Vũ Văn Thượng nói là một nơi tốt.

Huyện Vân Hà có nhiều núi, chỉ có một ít thôn xóm dựa vào núi mà xây, ở đó có những gò đất vô tận bạt ngàn.

Vũ Văn Thượng thấy ánh mắt chuyên chú của Trầm Lạc cũng không quấy rầy, chỉ ngồi trên ngựa chứ không lập tức xuống ngựa, hai cánh tay ôm thật chặt giai nhân trước ngực.

“Vũ Văn Thượng ở huyện Vân Hà ta chưa bao giờ trông thấy một nơi bạt ngàn là cỏ như thế này, nhưng mà….” Trầm Lạc nghiêng đầu ngước mắt nhìn về phía Vũ Văn Thượng, mà giờ phút này, ánh mắt của hắn đang phát ra những tia sáng mở miệng hỏi: “Ở đây ngoại trừ cỏ thì cũng chỉ có cỏ, sao lại gọi là một nơi tốt?”

Nhìn thấy Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng cùng với một khắc trước còn dịu dàng như nước, giờ phút này lại cười như có như không, nháy mắt trong lòng Trầm Lạc cảm thấy căng thẳng, ngay sau đó tay không tự chủ được mà che miệng Vũ Văn Thượng lại, khẳng định người này lại nói chuyện vô sỉ cho xem. Ngay sau đó lòng bàn tay cảm thấy có gì đó mềm mại thì Trầm Lạc hối hận cực kì. Che miệng Vũ Văn Thượng hắn không thể nói lời vô sỉ nữa thế nhưng hắn lại vươn đầu lưỡi ra liếm lòng bàn tay của nàng.

“Lạc nhi, tối nay nàng thật tích cực chủ động.” Vũ Văn Thượng bắt được bàn tay đang muốn thoát ra của Trầm Lạc , nhỏ giọng cười dưới ánh nhìn chăm chú của Trầm Lạc tiếp tục liếm lòng bàn tay của nàng, cuối cùng còn mút hôn những ngón tay của nàng. Khi thẹn thùng đến cực điểm có thể làm ra những chuyện vô cùng lớn mật, điều đó đặc biệt đúng vời Trầm Lạc.

Đôi tay Trầm Lạc giãy dụa bởi vì không khống chế được sức lực và đang ở trên ngựa, nàng không cẩn thận vung tay lên mặt Vũ Văn Thượng. Chỉ nghe bốp một tiếng Trầm Lạc giật mình, nàng tát Vũ Văn Thượng một tát. Nháy mắt Trầm Lạc giống như trẻ con làm sai chuyện cúi đầu. Yên tĩnh như bức tranh đang từng tầng từng tầng được mở ra.

“Lạc nhi, nàng đánh vi phu một tát. Nàng nói vi phu nên phạt nàng thế nào đây?” Vừa dứt lời động tác Vũ Văn Thượng cực nhanh ôm Trầm Lạc xuống dưới đất. Mới vừa đứng vững eo đã bị Vũ Văn Thượng ôm thật chặt thân thể lui về sau một chút liền ngã xuống. Trầm Lạc hét lên một tiếng, nhưng tránh không được việc bị Vũ Văn Thượng ôm thật chặt, chỉ có thể cùng ngã xuống với Vũ Văn Thượng.

Ở phía dưới mềm mại, Trầm Lạc mở mắt ra thấy chính mình đang đè Vũ Văn Thượng ở phía dưới mặt mày mang ý cười. Hai tay chống lên cỏ muốn đứng dậy, nhưng lại bị một bàn tay của Vũ Văn Thượng ngăn lại .

Đôi môi Vũ Văn Thượng dưới ánh trăng càng nổi bật lên sự hấp dẫn, chỉ thấy cánh môi đó mấp máy một âm giọng khàn khàn truyền vào trong tai Trầm Lạc: “Lạc nhi, nàng nói vi phu nên phạt nàng thế nào đây? Không bằng Lạc nhi tự mình nói một chút trước xem có được không?”

Trầm Lạc phải ngước cổ lên thật sự rất mỏi, chỉ còn cách tựa đầu lên bả vai Vũ Văn Thượng, nàng biết Vũ Văn Thượng thích mềm chứ không thích cứng, nên giọng điệu liền cố ý mềm mại lại: “Xin lỗi, chàng đừng tức giận. Ta đâu có cố ý, thật sự không nghĩ tới chàng sẽ liếm tay của ta. Vốn ta chỉ muốn che miệng chàng lại không cho chàng nói những lời vô sỉ nữa thôi. Còn về phần phạt, Vũ Văn Thượng….” Trầm Lạc nghe được Vũ Văn Thượng bị nàng đè phía dưới kêu lên bất mãn thì chợt hiểu. Đôi môi đỏ mọng mấp máy một hồi, cuối cùng đỏ mặt mở miệng: “Phu quân, chàng định phạt ta sao?” những lời này Trầm Lạc nói cực kỳ chậm chạp lại mềm mại, thậm chí còn mang theo chút làm nũng. Vũ Văn Thượng nghe được như thế rất là hưởng thụ, tâm hồn giống như có một dòng nước ngọt ngào chảy vào. Đem tim của hắn hoàn toàn ngâm ở bên trong.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lóe sáng ánh sao và ánh sáng của trăng tròn, Vũ Văn Thượng càng cảm thấy hài lòng. Ôm thật chặt giai nhân trong ngực, toàn thân dùng lực ôm lấy Trâm Lạc lật người một cái. Vì vậy, mới một phút trước Trầm Lạc còn đè Vũ Văn Thượng, giờ phút này biến thành Vũ Văn Thượng đè Trầm Lạc.

Đưa tay nhẹ nhàng điểm điểm cái mũi Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng vừa cười vừa nói: “Vi phu thương nàng còn không kịp làm sao có thể phạt nàng chứ? Lạc nhi nàng có biết vì sao chỗ này là một chỗ tốt không?”

Trầm Lạc nghiêng đầu nhìn về phía đồng cỏ bao la, sau đó lại ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, cẩn thận suy nghĩ một lúc nói: “Ở đây cảnh đêm rất đẹp, so với hoàng cung còn đẹp hơn, ngoài ra nơi này hết sức trống trải. Trừ những điều đó ra ta cũng không biết nơi này còn có gì tuyệt diệu nữa.” Trầm Lạc nói đên đây, vươn tay nhẹ nhàng đâm đâm eo Vũ Văn Thượng, lần này nàng khống chế sức lực rất tốt. “Chàng đứng dậy đi, ta bị chàng ép khó chịu quá.”

Vũ Văn Thượng nhíu nhíu hai hàng chân mày cũng không tiếp tục làm khó Trầm Lạc nữa, đôi tay buông eo Trầm Lạc ra, ngã người xuống đám cỏ bên cạnh Trầm Lạc, thân thể Trầm Lạc chợt nhẹ đi, vừa muốn hỏi Vũ Văn Thượng nơi này có gì tuyệt diệu thì bên cạnh có một giọng nói trong trẻo dưới ánh trăng sáng ngời truyền ra.

“Lạc nhi, chỗ này buổi tối không có ai cả. Cảnh đêm đẹp, cỏ to mà mềm mại, cái giường ở Đông cung kia mặc dù lớn, nhưng lớn mấy cũng không thể lớn hơn sân cỏ này đúng không? Ở trên giường luôn phải lo lắng động tác mạnh một chút nàng sẽ lăn xuống. Nếu mà ở nơi này nàng sẽ không lăn xuống đâu. Lấy trời làm chăn lấy đất làm giường Lạc nhi có phải rất tuyệt hay không?”

Trâm Lạc một lần nữa thấy được hắn bình tĩnh mà nói lời vô sỉ. Đôi tay nắm chặt lại buông lỏng, mí mắt giật giật mất một lúc, Trầm Lạc hết sức khắc chế mình không ngượng ngùng vì những lời nói vô sỉ của Vũ Văn Thượng. Học ngữ điệu của Vũ Văn Thượng bình tĩnh mà mở miệng giống như không có bị nhiễm những lời nói bậy của Vũ Văn Thượng.

“Không sợ lăn xuống là đúng, nhưng thể lực của chàng có thể tốt như thế sao? Có thể từ đầu này lăn đến một đầu khác sao?” Sau khi Trầm Lạc dứt lời cười ha ha, ngón tay còn cố ý lướt trên mặt cỏ. Sau khi nói xong không gian chợt yên tĩnh, Trầm Lạc cảm thấy hết sức khó xử, để trấn an sự hoảng loạn trong lòng mình chỉ có thể cười nhẹ một chút.

“Lạc nhi, vậy tối nay vi phu với nàng thử một chút được không? Để vi phu cho nàng biết ta có thể đem nàng từ bên này lăn đến bên kia hay không nhé.” Vũ Văn Thượng từ từ nói xong thân thể động một cái một lần nữa đè lên người Trầm Lạc. Tay trái chống xuống nền cỏ, tay phải trực tiếp chụp tới ngực Trầm Lạc chậm rãi nhéo nhéo.

Trầm Lạc phát giác nàng đùa giỡn quá lố rồi, dựa vào tính tình thường ngày của Vũ Văn Thượng, hắn nhất định sẽ tóm lấy nàng lăn lộn trên cỏ. Ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này giọng Trầm Lạc lập tức mềm đi, giơ tay vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Thượng: “Không cần, ta tin tưởng chàng có thể làm được mà.” Nói đến chỗ này Trầm Lạc dừng lại, thấy con mắt căng căng của Vũ Văn Thượng, cảm thấy bàn tay vuốt ve trước ngực nàng sức lực càng ngày càng nặng. Giọng nói phát ra mềm mại: “Phụ quân ta tin tưởng chàng nhất định có thể làm được, A……” Trước ngực Trầm Lạc chợt đau, không ổn rồi không ổn rồi. Vũ Văn Thượng tưởng thật, nhìn hắn như vậy xem ra thật sự muốn thử một lần.

Mắt thấy bàn tay to kia sắp rút thắt lưng của nàng, Trầm Lạc vội vàng đưa tay cầm chặt bàn tay to đang làm loạn bên hông: “Lúc xuống ngựa chiếc yếm bị rơi trên cỏ rồi. Chúng ta đứng lên xem xem thế nào, giấy bao bọc có bị rách hay không, chiếc yếm mới làm đừng có mà làm dơ.”

“Lạc nhi dấu đầu hở đuôi sao? Lần này vi phu sẽ tha cho nàng, chỉ là tục ngữ có câu thoát khỏi 15 sao tránh khỏi mùng 1. Cỏ này nhất định phải thử qua một lần.”

Trầm Lạc cho là Vũ Văn Thượng chỉ nói đùa mà thôi, nhưng mà nhiều năm về sau Trầm Lạc lệ rơi đầy mặt, Vũ Văn Thượng nói lời thật giữ lấy lời, thật sự đã mang nàng đến thảm có này mà hảo hảo lăn một lần, mặc dù không phải là từ đầu này lăn tới đầu kia, nhưng cũng không kém chút nào. Nhiều năm sau Trầm Lạc trên thảm cỏ này ngất đi thì mới cảm thấy hối hận khi đó đã khiêu khích Vũ Văn Thượng.

Đưa một tay kéo Trầm Lạc lên, sau đó lại kéo nàng ngồi trên cỏ, hai tay vòng qua ôm eo nàng. Vũ Văn Thượng hướng về bầu trời đêm phía đông nói: “Lạc nhi có biết, vào đêm thất tịch trên bầu trời có một ngôi sao sáng nhất ở phía Đông tên là gì hay không?”

Trầm Lạc gật đầu một cái, thoát khỏi sự uy hiếp của Vũ Văn Thượng, giọng điệu của nàng cũng thả lỏng hơn: “Dĩ nhiên ta biết, ta từng đọc được trong sách. Ngôi sao sáng ở phía đông được gọi là sao Ngưu Lang rất khác biệt so với những ngôi sao khác.” Trầm Lạc chỉ vào trời đêm ở phía Tây: “Sao Chức Nữ ở tận cùng phía tây, Ngưu Lang và Chức Nữ hàng năm chỉ có thể gặp nhau một lần. Vào đêm thất tịch, cầu Hỉ Thước sẽ không biến mất Ngưu Lang Chức Nữ sẽ dùng cây cầu đó để gặp nhau.”

“Lạc nhi….”

Nghe được giọng nói hết sức nghiêm túc của Vũ Văn Thượng thì Trầm Lạc thoáng chốc cũng nghiêm túc. Nghiêng đầu nhìn đôi mắt tỏa sáng của Vũ Văn Thượng: “Sao thế?”

“Lạc nhi hãy nghe kỹ những lời này ta chỉ nói một lần mà thôi. Ta rất vui mừng khi ta và nàng được giống như Ngưu Lang và Chức Nữ, nhưng ta không giống Ngưu Lang, ta có năng lực để bảo vệ Chức Nữ của ta.”

Nhìn hai mắt sáng ngời của Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc cảm thấy ngọt ngào ngây ngất, ba ngàn gáo nước chỉ lấy một gáo, điều này thật sự đã xảy ra trên người nàng. Những câu chuyện không phải chỉ là hư cấu, trong đầu từng đợt từng đợt mật ngọt dâng trào, một luồng sóng ngọt ngào đánh tới khiến Trầm Lạc rơi lệ.

Lần đầu tiên nói những lời tình cảm như thế Vũ Văn Thượng cảm thấy rất khó khăn, trong truyện không phải nói nữ tử mà nghe được nam tử nói như thế sẽ chủ động dâng một thơm lên ôm ấp sao? Vũ Văn Thượng cảm thấy mình rất thất bại, sau khi Lạc nhi nghẽ được những lời tâm tình hắn tỉ mỉ chuẩn bị thế nhưng lại rơi lệ. Nhưng Vũ Văn Thượng là người cực kỳ sĩ diện, hơn nữa hắn lại yêu nữ tử trước mắt này. Hắn tuyệt đối sẽ không nói ra vì những lời tâm tình này hắn đã cố tình tìm đọc những câu chuyện dân gian mà trước kia hắn không thèm ngó tới.”

“Vũ Văn Thượng……” Trong khi Vũ Văn Thượng đang hết sức thất bại, Trầm Lạc nhẹ nhàng mà ôn nhu gọi tên hắn, ngay sau đó một đôi môi mềm mại tiến đến và cánh tay ngọc ngà vòng chắc trên cổ hắn. Ngay sau đó trên môi Vũ Văn Thượng cảm thấy ấm áp. Vũ Văn Thượng mừng như điên chợt cảm thấy những câu chuyện kia xem không hề vô ích.

Hai cánh tay đang ôm Trầm Lạc lại lần nữa dùng sức, sức lực lớn đến nỗi như muốn đem Trầm Lạc khảm vào trong thân thể. Cúi đầu mãnh liệt hôn lên môi Trầm Lạc, lưỡi dài trực tiếp tiến vào bên trong, trước kia khi ôm hôn Trầm Lạc bởi vì xấu hổ nên cái lưỡi sẽ né tránh. Nhưng giờ phút này lại chủ động cùng cái lưỡi dài của hắn dây dưa liên tiếp không ngừng nghỉ.

Cho đến khi ngực cô gái nhỏ liên tục thở dốc dần dần vô lực Vũ Văn Thượng mới hài lòng buông ra. Cúi đầu trán cụng trán Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng chậm rãi lên tiếng: “Lạc nhi chỗ này là một nơi tuyệt vời. Xem đi lập tức nàng sẽ thấy thôi.”

Trầm Lạc cảm thấy tò mò rốt cuộc thì cái gì đã khiến chỗ này trở nên đặc biệt? Hả?!!! Trầm Lạc vịn vào tay Vũ Văn Thượng. Từ bên kia đồng cỏ có rất nhiều đốm sáng bay đến, có cả tiếng côn trùng, chẳng lẽ là đom đóm? Mắt thấy đom đóm càng ngày càng nhiều, Trầm Lạc hưng phấn lên tiếng: “Vũ Văn Thượng ở đây có rất nhiều đom đóm. Ta ở huyện Vân Hà đã thấy rồi, nhưng ở đó không có nhiều mỗi lần chỉ nhìn thấy vài con thôi, không nhiều như ở đây.”

Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng cười một tiếng, sờ sờ tóc Trầm Lạc ngay sau đó ôm lấy eo Trầm Lạc đứng dậy. Sau đó hai tay buông Trầm Lạc ra, Vũ Văn Thượng nhếch khóe miệng trông chỉ giống như nhẹ nhàng lướt qua một cái bay về phía đàn đom đóm. Đối với Trầm Lạc Vũ Văn Thượng hiểu rất rõ, loại hiểu biết này không giống như mẫu thân Trầm Lạc, mà là rất nhẹ nhàng và im lặng. Vẻ mặt vui mừng vẻ mặt tức giận của Trầm Lạc, thích xem truyện, thích ăn hoa quế cao, rất yêu thích đom đóm.

“Nhiều đom đóm quá thật là đẹp, Vũ Văn Thượng ta múa cho chàng coi chịu không?” Được đom đóm vây quanh Trầm Lạc nhảy lên vẫy vẫy tay với Vũ Văn Thượng, rất vui mừng lớn tiếng mở miệng.

Thân thể Vũ Văn Thượng ngừng lại, Lạc nhi biết một chút y thuật, nhưng còn khiêu vũ nàng biết lúc nào vậy? Xem ra hắn vẫn chưa thật sự hiểu rõ con người của nàng.

“Vũ Văn Thượng chàng có xem hay không?”

Nha đầu này thật nóng nảy, Vũ Văn Thượng gật đầu mộ cái: “Lạc nhi vi phu đương nhiên muốn xem rồi.”

Bên này Vũ Văn Thượng vừa dứt lời thì bên kia Trầm Lạc theo đom đóm mà nhẹ nhàng nhảy múa. Vừa nhấc chân vừa uống người, không phải kĩ thuật nhảy mềm mại của những nữ tử kinh thành, mà còn có thêm sự mãnh liệt hoạt bát trong đó. Giống như một thiếu nữ nơi thảo nguyên, cả người tỏa ra tia sáng chói mắt. Càng ngày càng có nhiều đom đóm tập trung lại chỗ Trầm Lạc. Cảnh đẹp này làm cho Vũ Văn Thượng nhìn mê đắm nhập luôn vào tâm hắn.

Đom đóm vào ban đêm sẽ bay ra ngoài, nếu là bình thường gặp phải người sẽ bay đi mất. Mà Trầm Lạc lại hấp dẫn nhiều đom đóm bay đến, có rất nhiều đom đóm đậu trên y phục của nàng.

Giờ phút này nếu có người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng cô gái đang nhảy cùng với đom đóm kia là thần nữ hạ phàm.

Động tác cuối cùng Trầm Lạc mở hai cánh tay ra ngẩng đầu, một chân nâng lên cao, nở nụ cười rực rỡ với Vũ Văn Thượng, trong lòng Vũ Văn Thượng một lần nữa kích động. Hắn muốn bất chấp tất cả tối nay cùng Lạc nhi lăn trên cỏ.

“Vũ Văn Thượng đây là lần đầu tiên ta khiêu vũ trước mặt người khác đó.” Sau khi khiêu vũ xong Trầm Lạc tươi cười chạy đến bên người Vũ Văn Thượng, trực tiếp nhào vào lòng hắn, chủ động ôm hông hắn.

Hưởng thụ cái ôm chủ động của Lạc nhi Vũ Văn Thượng hết sức vui mừng: “Lạc nhi học khiêu vũ bao lâu rồi? Kỹ thuật so với mấy vị thiên kim tiểu thư thật khác nhau.” Trầm Lạc cười ha ha: “Dĩ nhiên là khác rồi, đây là điệu nhảy của nước Đại Mạc. Ở ngoài thành Huyện Vân Hà có một vị phu tử, con trai của ông ấy cưới nương tử là người nước Đại Mạc. Nàng ấy biết khiêu vũ, là nàng ấy đã dạy ta.”

“Hử, vậy tại sao lần đầu tiên vào cung ta để cho nàng biểu diễn, lúc đó lại nói với mọi người nàng không biết chút tài nghệ nào?” Vũ Văn Thượng trở tay ôm lấy Trầm Lạc sau đó chẹp miệng nói: “Ta học mới không bao lâu, không dám biểu diễn trước mặt người khác, không thể đạt tới thanh nhã được.”

“Ai nói, tối mai duyệt chọn nàng hãy nhảy điệu này đi, đánh bại tất cả mấy cô nương ở đó. Tài nghệ của Thái tử phi tương lại ai dám chất vấn chứ?” Sau khi Vũ Văn Thượng dứt lời bắt lấy cái miệng nhỏ nhắn làm tâm hắn động hung hăng hôn.

“Vũ Văn Thượng chàng thật là cuồng vọng.” Trầm Lạc tránh né môi của Vũ Văn Thượng bật cười thành tiếng.

“Lạc nhi nàng có biết tối nay nàng rất đẹp không. Ngoan nào, đến đây ta ngay bây giờ muốn nàng.”

Nhìn ánh lửa chớp động trong mắt Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc vô cùng sát phong cảnh bấm vào hông hắn một cái, hết sức lớn mật nói: “Chàng có biết tối nay chàng đặc biệt vô sỉ hay không hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.