Thái Tử Vô Sỉ

Chương 47



Tiểu Phúc Tử thấy Điện hạ trở về, lập tức khom người thi lễ. Sau đó rót cho Điện hạ một chén trà, cung kính nói: “Điện hạ, Lưu ma ma chờ người đã lâu, muốn đưa thuốc tới cho Điện hạ. Bây giờ có tuyên Lưu ma ma vào phòng khách hay không ạ?” Vũ Văn Thượng không nhận chén trà Tiểu Phúc Tử đưa tới, thấy chén trà nhỏ này là hắn lại nghĩ đến chén trà mình làm rớt trong phòng Lạc nhi. Không biết nha đầu Lạc nhi kia muốn giận dỗi hắn bao lâu đây.

“Bỏ chén trà qua bên, gọi Lưu ma ma vào đi.” Vũ Văn Thượng nâng tay, bóp bóp trán mình. Tiểu Phúc Tử thấy dáng vẻ phiền muộn của Điện hạ, trong bụng đã sáng tỏ, nhất định Lạc chủ tử không tha thứ cho Điện hạ rồi, xem ra Điện hạ không chiếm được tiện nghi của Lạc chủ tử. Haizz, Lạc chủ tử đến bao giờ thì người mới nối lại tình xưa đây? Ban đầu hắn còn tưởng Điện hạ có thể vì chuyện của Trầm Ninh mà đẩy nhanh tốc độ đón Lạc chủ Tử vào Đông cung điện, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến kết cục như thế này. Trong đầu Tiểu Phúc Tử thống hận hành động của Triệu Ninh, lại than thở Điện hạ thật ‘bất hạnh‘.

“Tiểu Phúc Tử, không nghe lời ta nói sao còn đứng đó. Không mau tuyên Lưu ma ma vào.”Vũ Văn Thượng vừa ấn trán, vừa đưa mắt lạnh nhìn về phía Tiểu Phúc Tử. Hai tay xuôi bên hông Tiểu Phúc Tử bỗng nắm thật chặt, hắn cũng thật là, ngây người cái gì chứ, chạm vào cơn thịnh nộ của Điện hạ rồi. Nghĩ đến đây, Tiểu Phúc Tử miệng không ngừng nói dạ, cúi người đi ra khỏi phòng khách tuyên gọi Lưu ma ma đang đứng đợi ở cửa Đông cung điện.

Một lát sau, Lưu ma ma vào phòng khách, sau khi đưa gói thuốc trong tay cho Tiểu Phúc Tử, hai đầu gối phịch một cái quỳ trên mặt đất. Cúi đầu cung kính nói: “Điện hạ lão thân thỉnh cầu người tha thứ.” Vũ Văn Thượng không rõ chân tướng ngước mắt nhìn về phía Lưu ma ma, khẽ cau mày rồi hướng về phía Tiểu Phúc Tử nháy mắt. Trong lòng Tiểu Phúc Tử đã ngầm hiểu, lập tức bước ra khỏi phòng khách, còn tiện tay đóng cửa lại.

Sau khi nghe được két tiếng đóng cửa, Lưu ma ma lần nữa nhẹ giọng nói: “Điện hạ, việc Điện hạ bị Trầm Ninh bỏ thuốc truyền đến tai lão thân, lão thân lập tức cầm thuốc tạm hoãn dược tính đến Huệ Minh cung. Lão thân đã thấy chuyện không nên thấy, lúc đó tình huống khẩn cấp, lão thân…”

Đôi tay Vũ Văn Thượng cầm thật chặt hai bên ghế chân mày nhíu lại, tim vì những lời Lưu ma ma nói mà nhảy lên kịch liệt: “Lưu ma ma đừng ngại nói thẳng. Lúc ấy bổn Điện hạ đã làm gì thương tổn Lạc nhi sao? Tình huống của Lạc nhi lúc đó như thế nào?”

Thân thể Lưu ma ma quỳ trên mặt đất càng ngày càng khom, ngay cả đầu cũng đã cúi rạp xuống đất: “Điện hạ thứ lỗi lão thân đã mạnh mẽ kéo người ra. Điện hạ lúc đó rất tức giận, lão thân bất đắc dĩ mới phải ra tay. Lạc chủ tử lúc đó dáng vẻ rất đau đớn, đôi mày thanh tú nhíu thật chặt, trong mắt dường như có nước mắt. Khi kéo người đứng dậy, lão thân nhìn thấy trước ngực Lạc chủ tử tím bầm một mảnh, hồng hồng. Nhìn thoáng qua hình như là bị thương.”

Những lời nói của Lưu ma ma như những mũi tên nhọn đâm vào lòng Vũ Văn Thượng, hai tay đang nắm trên ghế của Vũ Văn Thượng càng ngày càng chặt. Gân xanh trên trán nổi lên như muốn nhảy ra ngoài, cố gắng bình phục lại tâm tình của mình, Vũ Văn Thượng tỉnh táo mở miệng: “Lưu ma ma đứng dậy đi. Đến Ngự Y viện lấy Mai Ân lộ cho Lạc nhi dùng, đừng nói là bổn Điện hạ phân phó.”

Thân thể Lưu ma ma đang quỳ trên mặt đất khẽ run, sau đó chậm rãi đứng lên: “Điện hạ lão thân sẽ đến Huệ Minh cung để phong tỏa tin tức trước. Trước khi có kết quả tuyển chọn tú nữ, mong Điện hạ hãy cẩn thận.”

Khóe miệng Vũ Văn Thượng nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ: “Lưu ma ma thay toàn bộ cung nữ trong Đông cung điện đi hết đi, đưa hết về Hoán Y cục.” Dứt lời, Vũ Văn Thượng lại lần nữa miết miết cái trán. Lưu ma ma cung kính dạ một chút, sau đó thối lui ra khỏi phòng.

Mặt trời dần ngả về tây, từ khi Lưu ma ma rời đi Vũ Văn Thượng vẫn còn ngồi trên ghế, tư thế ngồi cũng chưa từng thay đổi. Tay phải nhẹ nhàng gõ lên ghế dựa bên cạnh, từng tiếng từng tiếng, giống như đem những áy náy trong lòng tiêu tan đi. Trong vòng năm ngày Lạc nhi có thể hết giận không nhỉ. Hắn trúng hợp hoa tán, không biết nặng nhẹ, xem chừng như thế là ngược đãi Lạc nhi rồi.

Tiểu Phúc Tử đứng ngoài cửa nhìn mặt trời dần dần chìm xuống, nghe thấy bên trong từng tiếng ngón tay gõ xuống bàn. Mỗi khi Điện hạ có điều phiền muộn sẽ một mình ngồi gõ bàn. Lạc chủ tử người nên nhanh chóng làm hòa với Điện hạ đi thôi. Nếu không tâm tình Điện hạ xấu, thì tất cả nô tài trong Đông cung sẽ không có ngày tốt lành.

Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài đợi rất lâu đến khi mặt trời xuống núi, tia nắng cuối phía chân trời mất đi. Điện hạ từ trong phòng khách đi ra. Tiểu Phúc Tử khom người hành lễ, cẩn thận từng li từng tí nói: “Buổi tuyển chọn tú nữ tại Huệ Minh cung đã bắt đầu rồi.” Dứt lời len lén liếc Điện hạ một cái, thấy tóc mai Điện hạ có chút loạn, nên cất lời: “Điện hạ tóc người hơi rối, để nô tài đi phân phó bốn cung nữ tay chân nhanh nhẹn đến chải tóc cho người.” Tiểu Phúc Tử quan tâm nói, mà không biết những lời này chạm đúng cơn giận của Vũ Văn Thượng.

“Tiểu Phúc Tử, chẳng lẽ ngươi muốn đến Tư Mã phòng. Hay ngươi muốn đến đó chăm sóc Trầm Ninh.” Vũ Văn Thượng dứt lời thì đi thẳng đến đình viện Đông cung điện. Tiểu Phúc Tử ở phía sau sửng sốt, sau đó quỳ trên mặt đất, dập đầu mấy cái thật mạnh trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Điện hạ nô tài biết sai rồi, biết sai rồi.”

Cho đến khi Vũ Văn Thượng đi xa Tiểu Phúc Tử cũng không dám đứng lên, sao hắn có thể sơ ý mà nhắc đến cung nữ chứ, chuyện Triệu Ninh chưa qua, làm sao Điện hạ có thể để cung nữ phục vụ bên cạnh? Tiểu Phúc Tử liên tiếp thở dài, chờ khi hắn biết được tất cả cung nữ ở Đông cung điện trong vòng một đêm bị đưa đi hết, thì càng rõ ràng hơn lời nói của hắn hôm nay thật sự là chọc trúng lửa giận của Điện hạ.

Trong một sương phòng khác ở Huệ Minh cung.

“Lạc chủ tử, nô tỳ mới học được cách búi tóc Hồ Điệp. Lạc chủ tử nhìn xem có thích không?” Bích Diệp tươi cười nhìn Trầm Lạc trong gương trang điểm nói.

Trầm Lạc đưa tay vuốt ve búi tóc, đưa tay rút hết toàn bộ trâm bướm ra. Bích Diệp nhìn mà sửng sốt, trâm bướm hợp nhất với tóc búi Hồ Điệp, sao Lạc chủ tử lại rút trâm rút?

“Trâm này hơi lớn, màu sắc quá mức gây chú ý. Dùng trâm hoa đào này lên là tốt nhất.” Trầm Lạc vừa nói vừa lấy trong ngăn kéo ra cây trâm hoa đào cắm lên búi tóc.

Bích Diệp ngước mắt nhìn trâm hoa đào hết sức tinh xảo, có điều hơi nhỏ, hơn nữa Lạc chủ tử lại cắm đằng sau búi tóc, trang sức này hoàn toàn không nổi bật, những tiểu chủ tử khác đều chọn những trang sức đẹp nhất mà đeo lên đấy.

“Lạc chủ tử nô tỳ nghe được một tin. Đại cung nữ Triệu Ninh ở Đông cung đã bị đưa đến Tư Mã phòng, hơn nữa còn bị cho uống thuốc. Những thị vệ ở Tư Mã phòng tục tằng cao lớn, Triệu Ninh không chịu nổi những thị vệ dã man như thế, sau một tiếng bị giày vò đã chết rồi. Tin tức Lạc chủ tử nghe được Triệu Ninh sẽ trở thành thị nữ là không đúng.” Bích Diệp chậm rãi nói, nàng chỉ muốn chủ tử biết rằng Điện hạ không có thị tẩm cô nương khác. Lạc chủ tử có cơ hội để Điện hạ chú ý, Lạc chủ tử ngài gỡ trâm hoa đào cài trâm bướm lên thôi.

Thân thể Trầm Lạc cứng lại, Triệu Ninh chết rồi, hơn nữa còn chết thảm như thế?

Bích Diệp nhìn chân mày thoáng chốc nhíu lại của Lạc chủ tử, thân thể cứng nhắc ngồi trên ghế không nhúc nhích. Lạc chủ tử mới vào cung không bao lâu, trong cung đã chết hai mạng người. Một là thân thể không sạch mà bị đánh chết, một người nữa là bỏ thuốc Điện hạ. Lạc chủ tử cảm thấy kinh hãi cũng là lẽ thường.

“Bích Diệp ta sẽ ăn mặc giản dị thôi. Giản dị là tốt nhất, thứ nhất quá diễm lệ sẽ gây chú ý, thứ hai ai cũng mặc như thế, thì đâu còn chỗ nào đặc biệt?” Trầm Lạc mang trên mặt nụ cười, sau đó đứng lên đi ra ngoài phòng.

Những tú nữ khác trong Huệ Minh cung đã đứng hết trong đình viện, Vương ma ma cũng đã đến, Trầm Lạc là người cuối cùng đi ra. Hòa Miêu mang theo khuôn mặt tươi cười hết sức nhiệt tình chào hỏi Trầm Lạc. Thanh tiểu chủ tử vẻ mặt hết sức bình tĩnh không vội vàng như buổi sáng. Hai tú nữ khác bởi vì Trầm Lạc tới trễ mà cảm thấy bất mãn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trầm Lạc vài lần.

Vương ma ma thấy mọi người đều đến đông đủ hắng giọng nói: “Các tiểu chủ tử, thỉnh cùng lão thân tiến về Thiên Huệ cung. Thiên Huệ cung là nơi từ trước tới nay dùng để tuyển chọn tú nữ, đương kim Thái hậu, Hoàng hậu cùng Thái tử phi đề được sắc phong ở đây. Buổi duyệt chọn lần này rất quan trọng, lão thân không nói nhiều. Trước khi đến Thiên Huệ cung và sau khi đến Thiên Huệ cung mong các tiểu chủ tử hãy cẩn thận lời nói hành động. Lão thân chỉ nói thế thôi, kế tiếp phải dựa vào vận may của các chủ tử.” Vương ma ma sau khi nói xong cung kính thi lễ, thấy các tiểu chủ tử gật đầu, mới xoay người mang theo năm tiểu chủ tử tiến về phía Thiên Huệ cung.

Nô tỳ của năm tú nữ cẩn thận đi theo sau các vị chủ tử, chờ sau khi đến cửa Thiên Huệ cung thì Vương ma ma không tiếp tục đi, giơ tay lên ý bảo các tiểu chủ tử vào, năm nô tỳ thân cận được an bài ở Thiên cung, chờ từng tiểu chủ tử ra ngoài.

Trong Thiên Huệ cung đèn đuốc sáng choang, trên cây cũng treo nhiều dây màu sắc sặc sỡ, đung đưa trong gió. Cung nữ thái giám đi tới đi đi lui, để các loại trái cây hoa quả trên bàn các tiểu chủ tử từ trên xuống dưới.

Tuyển chọn tú nữ lần này diễn ra ở Thiên Huệ cung, Thiên Huệ cung tổng cộng có ba cung, một là Thiên cung dùng làm nơi nghỉ ngơi cho các tiểu chủ tử và nô tỳ thân cận, Thiên cung là cung nhỏ nhất trong ba cung hơn nữa trang trí đơn giản. Thứ hai là Tiền cung, nơi tuyển chọn tú nữ, là cung lớn nhất, chỗ ngồi phân ra cao nhất và thấp nhất. Thứ ba là sườn cung, là nơi trong hoàng cung tổ chức gia yến , gặp nhau cuối năm, Thái hậu Hoàng thượng Thái tử trưởng Công chúa, cùng hoàng thân quốc thích bên Hoàng hậu cuối năm thường xuyên tới đây.

Thái giám cung nữ mang trái cây bánh ngọt sắp xếp tốt, toàn bộ đều rất quy củ đứng trong Huệ Minh cung. Chờ đợi Thái hậu Hoàng thượng Hoàng hậu và Điện hạ đến. Các tú nữ đã ngồi xuống từ lâu. Lưu ma ma và Ngô ma ma chia ra đứng hai bên chờ các chủ tử lớn nhất đến.

Thời gian dần dần trôi, các tú nữ ngồi ở Huệ Minh cung biểu hiện trên mặt mỗi người mỗi khác. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa Miêu hết sức nghiêm túc, Trầm Lạc thì bình thường lạnh nhạt. Mẫn Mẫn quận chúa ngồi bên trái thì tò mò nhìn xung quanh, đến khi dựa vào ấn tượng tìm thấy Trầm Lạc đang ngồi cuối cùng bên phải thì đôi mắt mở ra càng ngày càng lớn.

Nhìn thấy diện mạo Trầm Lạc thì đôi mắt nhỏ vui mừng híp lại. Mẫn Mẫn quận chúa vội vỗ Đỗ Nhã ngồi bên người nhẹ nhàng nói: “Ta thấy Trầm Lạc rồi, nàng ấy là muội muội của ta nên gọi ta là tỷ tỷ nhỉ? Thật là vui. Cuối cùng thì ta cũng có thể gặp được người bên nội rồi.”

Đỗ Nhã nhíu mày, đem cánh tay mình bị quận chúa giữ rút ra nhẹ giọng đáp: “Mẫn Mẫn quận chúa, người quên việc phải thận trọng lời nói rồi sao?”

Một bên khác.

Trầm Lạc lẳng lặng ngồi trên ghế, mắt từ bên trái nhìn một lượt tất cả các tú nữ. Thật là xinh đẹp, người so với hoa mà cảm thấy thẹn thùng.

“Lạc tỷ tỷ, thấy người ngồi thứ nhất bên trái mặc váy trắng chứ? Nàng ấy là Đỗ Nhã con gái duy nhất của Đỗ Thái Phó. Cùng lớn lên với Điện hạ, có thể nói là thanh mai trúc mã.” Hòa Miêu kéo kéo ống tay áo Trầm Lạc nhẹ nhàng nói.

Tầm mắt Trầm Lạc chuyển qua chỗ Đỗ Nhã, cùng lúc chạm phải ánh mắt của Mẫn Mẫn quận chúa. Thấy Mẫn Mẫn quận chúa cười ngọt ngào về phía mình. Mặt Trầm Lạc bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi sinh nghi, nàng ta cười với mình làm gì?

“Hoàng thượng Hoàng hậu giá lâm.” Bên ngoài Thiên Huệ cung truyền đến từng tiếng lanh lảnh của thái giám, sau khi âm thanh chấm dứt, mấy hàng cung nữ thái giám trong Thiên Huệ cung rối rít quỳ xuống, khom người hành lễ. Các tú nữ đang ngồi bên trong cũng nhất tề đứng dậy, đứng bên ghế dựa, rối rít gập người xuống hành lễ.

“Bình thân, Trẫm chỉ đến ngắm các vị giai lệ thôi. Thượng nhi cùng Hạ nhi còn chưa tới, Ngô ma ma, Lưu công công mau đi thúc giục đi. Lưu ma ma, tối nay Thái hậu có tới không?” Hoàng thượng vừa nói vừa đi vào trong cung, Hoàng hậu trên mặt mang theo nụ cười đi bên cạnh Hoàng thượng, hai người cùng nhau đi lên ngồi trên chiếc ghế cao quý ở phía trên.

Ngô ma ma Lưu ma ma khom người lĩnh mệnh sau đó thối lui ra khỏi cung. Lưu ma ma phúc thân hành lễ cung kính nói: “Hồi Hoàng thượng, Thái hậu hôm nay đột nhiên cảm thấy khó chịu, tối nay lệnh lão thân tới Thiên Huệ cung, Thái hậu sẽ đến sau. Kính xin Hoàng thượng và Hoàng hậu tiến hành tuyển chọn tú nữ trước đi.”

Hoàng hậu gật đầu chậm rãi cười, ngay sau đó tầm mắt nhìn lướt qua các tú nữ một lần, rồi cười nói với Hoàng thượng: “Bệ hạ nô tỳ cảm thấy các các vị thiên kim đây đều chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Thượng nhi đã thành niên, cũng đã dần dần tiếp thu chính sự, không bằng ban thưởng cho Thượng nhi nhiều một chút, như vậy thì nô tỳ có thể sớm chút bế hoàng tôn, Thái hậu thấy hoàng tôn thân thể cũng sẽ tốt lên.”

Những lời nói của Hoàng hậu toàn bộ bay vào trong tai Trầm Lạc, nàng nhìn trộm về phía Hoàng thượng, chỉ thấy ông gật đầu liên tục. Tay Trầm Lạc căng thẳng, trong đầu trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.