Thái Tử Vô Sỉ

Chương 7



Mạnh tay đập hộp phấn xuống bàn trang điểm, Bạch mạn Thanh xoay người lại, hai mắt sắc bén nhìn thẳng Trầm Lạc. “Hả? Nói vậy là ta hiểu lầm tỷ sao? Biểu tỷ, nói nhiều như thế làm gì. Giờ ta đã không còn muốn tranh giành ngôi vị Thái tử phi gì đó nữa, an ổn sống qua mấy ngày này không xảy ra rắc rối gì là ta đã phải cám ơn trời đất lắm rồi. Biểu tỷ, sao còn chưa đi dùng ngọ thiện đi? Đồ ăn bên kia còn một ít, tỷ chịu khó nhé. Tối nay trong cung mở yến tiệc lớn, hôm qua Thái hậu bỗng thấy khỏe trong người, nên yến tiệc tối nay Hoàng thượng cùng Hoàng hậu sẽ đến. Biểu tỷ, đừng nói muội không nhắc nhở tỷ, khiến Hoàng thượng Hoàng hậu vui mừng, sau này đối với tỷ cũng có ít nhiều lợi ích đấy”.

Từ bao giờ Bạch Mạn Thanh lại trở thành người khéo ăn khéo nói như thế, những lời này đường hoàng là thế, nếu mình còn cố giải thích thêm thì càng khiến bản thân có chút giả dối. Thôi, tin hay không thì tùy, dù sao ngôi vị Thái tử phi kia mấy người ở sương phòng này đều không làm được, đám thiên kim đó đâu biết Vũ Văn Thượng sớm đã có người trong lòng.

“Ta đến phòng Hà Oánh, tỷ không dùng ngọ thiện thì nằm nghỉ một lát đi”. Bạch Mạn Thanh đứng lên bỏ lại cho Trầm Lạc một câu như thế rồi bước về phía cửa ra khỏi phòng. Trầm Lạc trợn tròn mắt, chỉ trong một đêm mà quan hệ giữa Bạch Mạn Thanh với Hà Oánh đã trở nên tốt như vậy rồi ư? Nhớ hồi mới cùng mình tới hoàng cung, Bạch Mạn Thanh còn hận Hà Oánh thấu xương cơ mà. Trầm Lạc chỉ sợ Hà Oánh cố tình kết thân với Bạch Mạn Thanh, chờ thời cơ tới, sẽ đạp cho Bạch Mạn Thanh một cước mà hãm hại muội ấy, đến lúc đó, thì đúng là quá muộn rồi.

Trầm Lạc đứng bật dậy, nhanh chóng kéo Bạch Mạn Thanh lại: “Muội đi tìm Hà Oánh làm gì? Ở gần nàng ta không tốt cho muội đâu, nàng ta nhìn ai vẻ mặt cũng không biến sắc, không đoán được buồn vui, muội ở bên cạnh một người như thế, cuối cùng người chịu thiệt thòi chỉ có muội thôi”.

Bạch Mạn Thanh hất tay Trầm Lạc ra, liếc mắt nhìn Trầm Lạc: “Sao ta ở cùng nàng ấy lại phải chịu thiệt, ta bây giờ chẳng dám mơ xa được làm Thái tử phi, có biểu tỷ sắp được lên đời là tỷ ở đây, còn ai dám bắt nạt ta chứ. À, quên mất, y phục trên người tỷ trông đẹp thật đó”. Dứt lời, Bạch Mạn Thanh không thèm để ý tới Trầm Lạc nữa, tay đẩy cửa phòng, cất bước rời đi.

Trầm Lạc cúi đầu nhìn y phục tím nhạt trên người. Chỉ tại cái tên Vũ Văn Thượng đáng khinh bỉ kia, đã đi rồi mà còn đáng khinh như cũ. Nàng phiền não đi đi lại lại trong phòng, không phát tiết hết đống bực dọc trong người này đi, thì trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu. Nàng rốt cuộc đã làm ra chuyện mất hết nhân tính gì mà phải chịu số phận trêu ngươi thế này.

Bạch Mạn Thanh nói nghe thật thoải mái, bản thân không dám mơ ước xa vời tới ngôi vị Thái tử phi, nhưng vị chua lại đang lan tràn khắp cả gian phòng. Trầm Lạc làm sao mà ngủ nổi trong loại tình cảnh này, Hoàng thượng Hoàng hậu tổ chức dạ yến, mình lại từ chối không xong. Hoàng thượng thì không rõ tính tình ra sao, nhưng đã là vua một nước, tính cách liệu tốt hơn được chỗ nào. Hoàng hậu thì đúng là một con hổ biết cười, ngày hôm nay nhất định vì bà ấy thấy con mình và nàng xuất hiện trong Ngự Hoa Viên, trong lòng không thoải mái, mới cố ý không gọi nàng đứng dậy, để nàng vô duyên vô cớ phải chịu tội.

Trầm Lạc mạnh tay vò tóc, thôi, ra ngoài giải sâu đi. Sau sương phòng có một hoa viên, đám thiên kim chắc giờ cũng đang ai ở phòng người nấy rồi. Bây giờ cần nhất là tìm một nơi an tĩnh để thả lỏng tâm tình chút ít.

Đẩy cửa phòng ra, Trầm Lạc cất bước về phía hoa viên nhỏ phía sau sương phòng.

Hoa viên phía sau sương phòng cũng không tráng lệ như Ngự Hoa Viên, ít đi một phần sắc đẹp rực rỡ nhưng lại nhiều hơn một phần cảnh sắc thanh bình, Trầm Lạc co chân nhắm mắt thoải mái dựa vào một gốc đại thụ xanh biếc, nghe tiếng nước chảy róc rách bên tai, một tiếng thở dài từ miệng bay ra.

Nếu để cha mẹ biết mình ở trong cung phải chịu đày đọa như thế, mẫu thân nhất định sẽ rơi nước mắt, còn phụ thân chắc chắn sẽ mắng nàng vô dụng, kiểu gì cũng nói, khuê nữ của Trầm Lương ta sao lại ngu ngốc để người ta ức hiếp thế chứ? Người ta ức hiếp con một thước, thì con phải ức hiếp lại một trượng, đòi lại gấp đôi. Ai, phụ thân à, không phải con vô dụng. Con có thể ức hiếp Vũ Văn Thượng sao, ngay cả một tí ti cũng chẳng được, còn phải chịu ức hiếp một trượng ấy chứ.

Đang lúc Trầm Lạc buồn bực đến cực điểm, một đoạn tiếng tiêu trầm bổng du dương từ rừng trúc đối diện dòng suối nhỏ truyền tới, tiếng tiêu này không phải kiểu khí phách dâng trào như Vũ Văn Thượng, mà lộ ra chút cảm xúc hoa mỹ, thanh thúy uyển chuyển. Chầm chậm lặng lẽ, hòa lẫn với tiếng nước chảy, điềm tĩnh yên bình. Cảm giác phiền muộn trong lòng cũng theo tiếng tiêu thần kỳ kia mà tan biến hết, Trầm Lạc mở mắt ra, nhìn về nơi đối diện dòng suối nhỏ, lại chỉ nghe được tiếng tiêu, mà không thấy bóng người. rốt cuộc là người phương nào thổi tiêu trong rừng trúc, nếu không phải cách biệt đôi bờ dòng suối, Trầm Lạc thực sự muốn đến rừng trúc thử tìm hiểu xem sao.

Thật không nghĩ tới, giữa chốn hoàng cung tranh đấu phức tạp lại có thể nghe được tiếng tiêu yên bình như thế. Người như vậy nên ẩn cư là tốt nhất, trong sách toàn nói thế, không màng danh lợi mới có thể bình thản đổi diện với chuyện đời.

Có bao người tài không ưa chốn quan trường thị thị phi phi, dẫn theo người nhà về ẩn cư nơi sơn dã đó thôi. Khóe miệng Trầm Lạc khẽ nhếch lên thành một nụ cười, có lẽ là tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị* rồi.

(*Tức là “tiểu ẩn thì ẩn giữa nơi sơn dã, đại ẩn thì ẩn giữa nơi thị thành”. Lui về ở ẩn cũng chia làm ba loại, tiểu ẩn, trung ẩn, đại ẩn, tiểu ẩn là lui về nơi sơn dã mình ta với cây cỏ mà sống để bản thân khỏi phải tiếp xúc với sự hỗn loạn của cuộc đời, trung ẩn là về quê sống với bà con làng xã cách xa chốn thị phi phức tạp, còn đại ẩn là sống giữa thị thành náo nhiệt mà lòng không màng thế sự, cấp bậc cao nhất của ở ẩn).

Hôm nay khí trời không náo nhiệt như mấy ngày trước, mang theo một luồng hơi lạnh thư thái, Trầm Lạc tựa người vào cây đại thụ thả lỏng một lúc lâu. Cả người tâm tình sảng khoái, không còn buồn bực phiền não như mới vừa rồi nữa. Giang rộng cánh tay ngẩng đầu lên cười híp mắt rồi mở mắt ra, Trầm Lạc hoàn toàn không ngờ tới, Vũ Văn Thượng vô sỉ kia lại tự dưng xuất hiện trong hậu hoa viên sương phòng, ông trời ơi, có thể nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra được không?

Tay trái Vũ Văn Thượng chống lên thân đại thụ Trầm Lạc đang dựa vào, tay phải buông xuôi theo người. Một làn gió lạnh thổi qua, lay lay những sợi tóc trên trán Vũ Văn Thượng, cả người mang theo một nét lười biếng như vừa ngủ dậy, hai mắt khẽ nheo lại, toàn bộ khí nóng từ chóp mũi tỏa ra, đều phả hết lên má Trầm Lạc.

Mẫu thân nó, dù muốn ép nàng làm bia sống, dù muốn bảo vệ người mình yêu, thì cũng đâu cần tận tâm tận lực thế chứ? Vũ Văn Thượng, ngươi diễn trò thật hoàn hảo, Trầm Lạc nhìn mặt trời dần ngả về phía tây, nếu mấy người phụ nữ trong sương phòng không cẩn thận ra tới hậu hoa viên này, nếu cũng nữ quét dọn sương phòng không cẩn thận nhìn thấy màn này. Thì có cho Trầm Lạc cả ngày để thanh minh cũng chẳng nói rõ ràng được.

Trăm loại viễn cảnh xấu nhất lần lượt đảo qua trong đầu Trầm Lạc với tốc độ cực nhanh, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thượng trong nét lười biếng lộ ra chút dáng vẻ mị hoặc, Trầm Lạc không kiên nhẫn cất tiếng hỏi: “Vũ Văn Thượng, trong lòng ngươi đã sớm có người mình thích rồi đúng không?”

Một tràng cười phát ra từ trong miệng Vũ Văn Thượng, thân người càng nhích tới gần Trầm Lạc hơn. “Trừ gan có hơi lớn một chút, hóa ra còn rất thông minh”.

Nàng biết mà, Vũ Văn Thượng lấy nàng làm bia sống đánh lạc hướng mọi thù hận của các vị thiên kim, quả nhiên là vì người phụ nữ mình yêu mến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.