Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc trên giường vành tai tóc mai chạm nhau một hồi, cho đến khi Trầm Lạc thở gấp liên tục Vũ Văn Thượng mới bằng lòng dừng tay. Cuối cùng dưới sự thúc dục liên tục của Trầm Lạc bằng lòng lên Kim Loan điện lâm triều.
Bích Liên biết hôm nay Thái tử phi muốn rời giường sớm chuẩn bị để đến Từ Ninh cung và Thái Hòa điện dâng trà cho Thái hậu và Hoàng hậu, vì vậy khi trời còn chưa sáng Bích Liên đã dậy, đi hầm cháo táo đỏ. Trong sách có nói qua, thức ăn tốt nhất cho nữ tử vào buổi sáng đó là cháo hầm táo đỏ.
“Bích Liên cháo này hầm rất vừa ăn, ngươi đã tốn nhiều tâm tư, thật vất vả cho ngươi rồi.” Trầm Lạc uống hết cháo táo đỏ, cuối cùng còn chẹp chẹp miệng vài cái. Bích Liên cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Nô tỳ không cực khổ.”
Trầm Lạc sờ sờ búi tóc mình tự vấn, Bích Diệp không có đây, trong Đông cung ngoài Bích Liên là cung nữ nàng mang tới, ngoài ra không có bất cứ cung nữ nào khác. Bích Liên đối với dược thiện cũng có chút hiểu biết, nhưng mà đối với việc búi tóc thì…Trầm Lạc nhìn búi tóc sau gáy Bích Liên, trong lòng thở dài.
“Bích Liên theo ta đến Từ Ninh cung.” Trầm Lạc đứng lên vừa nói vừa giúp Bích Liên sửa sang lại tóc. Hai mắt Bích Liên trợn to, vừa khoát tay vừa nhanh chóng lùi về phía sau. Thân thể nhỏ bé cũng theo đó mà run rẩy: “Thái tử phi tay người quý giá vô cùng, sao có thể giúp nô tỳ sửa tóc được?”
Trầm Lạc cười cười tiến lên đỡ Bích Liên đang quỳ trên mặt đất đứng dậy: “Xem ngươi nói kìa, trước đây Bích Diệp ở chỗ trưởng Công chúa chịu thiệt thòi. Nếu ta quá thân cận với ngươi, ngộ nhỡ những người đó lại làm hai ngươi thì làm sao bây giờ? Trước kia ta là tú nữ không bảo vệ ngươi tốt được. Nhưng giờ khác rồi, ngươi không cần nơm nớp lo sợ như thế nữa.” Bích Liên ngơ ngác nhìn Thái tử phi đang nở nụ cười tươi như hoa, trong đầu vang lên câu nói của Mẫn Ngự y, Lạc tiểu chủ tử nhất định sẽ là Thái tử phi, còn là Thái tử phi so với người khác rất khác biệt.
“Nô tài Tiểu Phúc Tử tham kiến Thái tử phi.” Tiểu Phúc Tử ở ngoài phòng hành lễ hướng về phía Trầm Lạc thỉnh an. Trầm Lạc buông tay Bích Liên ra, giơ tay với Tiểu Phúc Tử: “Tiểu Phúc Tử không cần đa lễ.” Dứt lời Trầm Lạc đưa mắt nhìn ra ngoài. Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, phải nhanh chút đi Từ Ninh cung cùng Thái Hòa cung thôi.
Mà Thái hậu ở Từ Ninh cung hôm nay cũng dậy thật sớm, phân phó Lưu ma ma chuẩn bị tốt Hoa Quế cao cùng trà xanh. Có điều Thái Hậu hoàn toàn không ngờ đến là Hoàng hậu mới sáng sớm đã chạy đến Từ Ninh cung.
Chu Hậu trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nghiêng đầu nhìn Hoa Quế cao trên bàn. Sau đó bật cười “Thái hậu người đối với cháu dâu thật tốt, hồi đó khi con dâu dâng trà cho người cũng không được đối xử tốt thế đâu.” Thái hậu liếc nhìn Chu Hậu một cái, vộ sự không đăng điện Tam Bảo. Hôm nay Hoàng hậu nhất định có điều gì đó muốn nói với bà đây. Bà cũng đã lớn tuổi rồi, mà Hoàng hậu lại còn vòng vo với bà.
“Hoàng hậu hôm nay tới là có chuyện gì? Phỏng chừng Lạc nha đầu lập tức sẽ tới ngay, có gì cần cứ nói thẳng.” Thái hậu lạnh nhạt mở miệng, mặt Chu Hậu thoáng chốc trắng bệch, nhưng vẫn làm như không có gì tiến lên giơ tay vuốt ve bả vai Thái hậu: “Thái hậu, cũng không phải chuyện lớn gì. Liên nhi chọc Hoàng thượng tức giận, mấy ngày nay sức khỏe của Vạn Quý phi cũng đã tốt hơn, hơn nữa liên tục mấy ngày Hoàng thượng đều nghỉ ở Chiêu Dương cung. Liên nhi bị cấm túc cũng lâu rồi, cũng nên bỏ lệnh cấm đi chứ. Thái hậu người tìm thời cơ nói đỡ với Hoàng thượng một chút có được không?”
Đúng vào lúc này tiếng của Thái giám vang lên ngoài cung: “Thái tử phi giá lâm.” Sau khi Thái hậu nghe thấy, trên mặt vốn lạnh lùng lập tức sáng rỡ, vội bỏ bàn tay đang vuốt ve bả vai mình của Chu Hậu xuống. Thân thể Chu Hậu cứng đờ, sau đó sửa sang lại xiêm áo, trên mặt mang theo nụ cười nhìn cửa phòng.
Trầm Lạc thấy Chu Hậu đang ở Từ Ninh cung thì ngạc nhiên. Lát sau đã khôi phục lại thần sắc bình thường, theo thân phận mà phúc thân thi lễ thứ tự trước sau. Lưu ma ma đứng một bên lập tức bê tới một cái khay, bên trên là một ly trà bằng sứ trắng Thanh Hoa. Trầm Lạc chậm rãi đứng lên, nâng bình trà châm trà vào trong ly. Tư thế châm trà cực kỳ cẩn thận, rót trà vào chén tiếng vang không thể quá lớn, nước trà chảy vào chén phải cực kỳ nhỏ.
Nhẹ nhàng cầm ly trà, Trầm Lạc mỉm cười để lộ tám chiếc răng đi đến trước người Thái hậu, sau đó chậm rãi quỳ xuống. Cúi đầu hai tay dâng trà đưa đến trước người Thái hậu: “Cháu dâu kính trà Hoàng Tổ mẫu, chúc Hoàng Tổ mẫu thân thể an khang.”
Ý cười trên mặt Thái hậu càng ngày càng đậm, sau khi nhận lấy trà trong tay Trầm Lạc, Thái hậu giơ tay ra đỡ Trầm Lạc đứng dậy, hai mắt già nua quan sát Trầm Lạc thanh tú đứng trước người, càng nhìn càng thấy hài lòng: “Thật là cháu dâu tốt, Hoàng hậu, Thái Hòa cung và Từ Ninh cung cách nhau hơi xa, không bằng cho Lạc nha đầu ở đây dâng trà cho ngươi luôn đi. Như vậy đỡ cho Lạc nha đầu giữa trời nắng như thế này phải đến Thái Hòa cung, ai gia lo là lo cho cháu ta, Lạc nha đầu có hơi sức mới hầu hạ Thượng nhi tốt được, Hoàng hậu ngươi nói vậy có đúng không?”
Chu Hậu đứng bên cạnh trong lòng hết sức khó chịu, nhưng không thể phản bác những lời hợp tình hợp lí này của Thái hậu được, nếu bà không đáp ứng, như vậy là không cho Thái hậu mặt mũi rồi. “Dạ”, Chu Hậu chỉ có thể gật đầu đồng ý. Sau khi Thấy Chu Hậu gật đầu, Thái hậu vội vàng bảo Trầm Lạc dâng trà. Trầm Lạc cúi đầu chậm rãi cầm bình trà châm vô một cái ly bằng sứ trắng Thanh Hoa khác. Tư thế so với trước đó không khác nhau, dâng trà cho Hoàng hậu.
Thái hậu có rất nhiều điều muốn nói với Trầm Lạc nhưng những lời này không thể nói trước mặt Hoàng hậu được. Nhưng không hiểu sao Hoàng hậu cứ một mực ở Từ Ninh cung không chịu lui. Bất đắc dĩ, được một lúc thì Thái hậu phất tay ý bảo Trầm Lạc rời đi. Hơn nữa còn mang ngọc tiêu mà tiên hoàng đã từng ban cho bà, ban cho Trầm Lạc. Trầm Lạc tạ ơn nhận lấy ngọc tiêu rồi thối lui khỏi Từ Ninh cung. Sau khi Trầm Lạc rời đi, Thái hậu nhìn Hoàng Hâu càng nhìn càng không vừa mắt, vốn mọi chuyện đang rất tốt, bị Hoàng hậu phá hỏng hết.
Cuối cùng Thái hậu nhịn không được phất phất tay với Hoàng hậu: “Ngươi cũng đừng có vòng vo với ai gia nữa. Có thật là vì Liên Nhi không? Rõ ràng ngươi trách Hoàng thượng liên tiếp mấy ngày ở Chiêu Dương cung. Ngươi là Hoàng hậu, mà hậu cung của Hoàng thượng chỉ có ngươi và Vạn Quý phi, bây giờ Vạn Quý phi cũng không tỏ thái độ gì cả, việc này ngươi làm Hoàng hậu lý ra nên rộng lượng mới phải chứ.”
Bị Thái hậu hung hăng khiển trách một phen, Chu Hậu chỉ đè nén trong lòng, trên mặt luôn cười mà thôi. Cuối cùng Chu Hậu cũng không muốn ở Từ Ninh cung lâu thêm nữa. Vội vàng nói mấy câu khách sáo liền cáo từ rời Từ Ninh cung. Vừa ra khỏi Từ Ninh cung mặt Chu Hậu lập tức sầm xuống. Sau đó gọi Triệu ma ma, vội vàng hỏi thăm bệnh tình Hạ Lan.
So sánh với việc Chu Hậu tức giận không cam lòng, thì Trầm Lạc khi rời khỏi Từ Ninh cung lại cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái. Vốn nàng tưởng rằng dâng trà rất mệt mỏi, lại không nghĩ tới nhanh như vậy. Trời hôm nay cũng không phải quá nắng, Trầm Lạc hít sâu vài cái, hăng hái đi đến Ngự Hoa viên thưởng thức cảnh trí tươi đẹp nơi đây. Tiểu Phúc Tử và Bích Liên theo sát phía sau Trầm Lạc.
Trong ngự hoa viên có rất nhiều loài hoa đua nở đủ loại màu sắc hình dáng, có hoa màu trắng như chuông bạc, cũng có loại hoa nhiều màu giống như Hồ Điệp vậy. Ở ngự Hoa Viên có một hồ nước lớn, bên trong trồng đầy sen hồng, những đóa sen nhàn nhạt như những cô nương đang độ tuổi thanh xuân đứng trên lá sen màu xanh.
Khi thấy bên trong đình có bóng người mặc xiêm y màu trắng đang đứng Trầm Lạc hỏi Tiểu Phúc Tử bên cạnh: “Trong đình bên cạnh ao là ai?”
Tiểu Phúc Tử nhìn một cái xong lập tức nhỏ giọng đáp lời: “Thái tử phi đó là Vạn Quý phi của Chiêu Dương cung.”
Trầm Lạc ồ lên một tiếng ngay sau đó đi vào trong đình. Nàng cũng chỉ gặp Vạn Quý phi có một lần. Khi ấy bà khoác trên mình một bộ quần áo màu vàng, trên váy thêu mấy con bướm lớn màu hồng. Nhưng hôm này lại có chút mộc mạc. Tiểu Phúc Tử và Bích Liên không đi theo nữa, chủ tử nói chuyện nô tài nhất định không thể nghe. Điều họ phải làm chính là quan sát kĩ xung quanh để không có người nào không mong muốn nghe thấy chuyện của chủ tử.
“Thì ra là Thái tử phi.” Trầm Lạc còn chưa mở miệng gọi Vạn Quý phi, Vạn Quý phi đã quay người lại. Trầm Lạc cười hướng Vạn Quý phi gật đầu một cái, sắc mặt Vạn Quý phi hôm nay đã hồng hào hơn nhiều, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vạn Quý phi sắc mặt bà tái nhợt.
Vạn Quý phi cúi đầu thấy cây tiêu trong tay Trầm Lạc: “Ngọc tiêu này là của Thái hậu lão nhân gia?” Trầm Lạc nhẹ gật đầu một cái. Vạn Quý phi thở dài: “Năm tháng không buông tha ai cả, ngọc tiêu này ta đã thấy hai lần. Lần thứ hai nhìn thấy nó thì cảnh còn nhưng người đã mất rồi.” Dứt lời Vạn Quý phi nhìn về phía hoa sen hồng trong hồ.
Hôm nay Vạn Quý phi có tâm sự, Trầm Lạc rất muốn hỏi nhưng sợ hỏi nhiều làm bà càng đau lòng hơn. Nên chỉ lẳng lặng đứng một bên theo bà nhìn về hoa sen phía trong hồ. Một lát sau, Ngược lại Vạn Quý phi lại nói chuyện với nàng: “Thượng nhi làm việc quả quyết dứt khoát không giống như phụ thân nó do dự, gả cho người đàn ông như thế, Lạc nhi con thật sự là người có phúc.”
Vạn Quý phi gọi nàng một tiếng Lạc nhi…Một tiếng này đã kéo gần khoảng cách giữa hai người. Nên Trầm Lạc cũng mang những nghi hoặc trong lòng hỏi ra.
“Vạn Quý phi hôm nay người có tâm sự sao? Nếu người không ngại có thể nói với Lạc nhi. Có người tâm sự trong lòng cũng nhẹ đi chút ít.” Trầm Lạc vừa nói vừa vỗ nhẹ sau lưng Vạn Quý phi.
Vạn Quý phi lắc đầu không trả lời. Lúc này bên ngoài đình nghỉ mát đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Trầm Lạc quay người lại nhìn thấy nụ cười rực rỡ của Vũ Văn Thượng. Vạn Quý phi vỗ vỗ tay Trầm Lạc , sau đó nói với Vũ Văn Thượng: “Thượng nhi, mấy ngày nay càng ngày càng nóng rồi, con nói với phụ hoàng con một chút để ta ra ngoài kinh tránh nóng đi. Hoàng cung này thật là nặng nề.”
Trầm Lạc lập tức hiểu rõ, Vạn Quý phi cùng Hoàng thượng tình cảm tốt lên được mấy ngày giờ đã trở lại như cũ rồi, không để ý đến Hoàng thượng nữa. Lần này trực tiếp bỏ qua Hoàng thượng tìm Vũ Văn Thượng để bà có thể ra ngoài cung.
Vũ Văn Thượng gật đầu một cái đồng ý với Vạn Quý phi, sau khi được đảm bảo Vạn Quý phi liền chậm rãi rời khỏi đình nghỉ mát. Đợi bóng dáng Vạn Quý phi biến mất, Trầm Lạc vội vàng kéo tay Vũ Văn Thượng: “Vũ Văn Thượng, Vạn Quý phi và Hoàng thượng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Vũ Văn Thượng gõ nhẹ lên đầu Trầm Lạc, ngay sau đó cười gian xảo nhìn bụng Trầm Lạc.
“Để ý chi chuyện của hai người đó? Sau khi ta nói với phụ hoàng thì tự khắc người sẽ có cách giải quyết thôi. Lạc nhi nàng nói xem tối hôm qua chúng ta làm như thế, trong bụng nàng có thể có hay không?”
Trầm Lạc hất tay Vũ Văn Thượng ra thở dài: “Chuyện này không phải muốn là có, bản thân thiếp cũng muốn có sớm một chút đây.” Vũ Văn Thượng vừa nghe như thế liền vui sướng cực kì, lập tức từ phía sau ôm lấy Trầm Lạc, đôi môi chụp tới vành tai trắng nõn nà của Trầm Lạc, Trầm Lạc vội nghiêng đầu né gấp gáp nói: “Chàng làm gì đó? Giữa ban ngày ban mặt. Chàng bị sắc tâm che mắt rồi.”
Vũ Văn Thượng ôm cả người Trầm Lạc vào lòng: “Ta và nàng đã thành hôn, cho dù giữa ban ngày ban mặt có bị sắc tâm che mắt cũng là chuyện bình thường thôi.”