Lời nói của Lý Thần khiến thân thể Triệu Thanh Lan cứng ngắc.
Lý Thần càng tới gần, gần đến mức hai người đã có thể cảm nhận được hơi thở của nhau rõ ràng.
Nội tâm Triệu Thanh Lan vô cùng giấy dụa, nàng ý thức được tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy.
Nhưng Lý Thần lại giống như hoàn toàn không sợ hãi, còn đang không ngừng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Trong đại điện yên tĩnh tới quỷ dị.
Loại cảm giác như ăn trộm này, khiến cho Lý Thần cảm thấy kích thích gấp bội.
“Đây là cung Phượng Hi, nơi hoàng hậu ở, ngươi, ngươi thật sự không sợ chết?” Triệu Thanh Lan ngữ khí dồn dập, hạ thấp giọng đe dọa nói.
“Sợ chứ, sao lại không sợ chết, trên đời này không có ai không sợ chết cả”
Lý Thần hơi đứng dậy, dùng một tư thế rất có tính xâm lược đem Triệu Thanh Lan áp đảo trên ghế ngồi rộng lớn, cúi đầu nhìn nữ nhân mẫu nghỉ thiên hạ của mình, ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược.
Triệu Thanh Lan vừa kinh vừa sợ.
“Cho nên, chúng ta nhỏ giọng một chút”
Lời nói của Lý Thần khiến Triệu Thanh Lan xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Cửu hoàng tử.
“Mẫu hậu, hình như nhỉ thần ở bên cạnh nghe được giọng nói của người, là có gì không ổn sao? Có cần nhỉ thần vào không?”
“Không! Không được tiến vào!”
Lý Huyền đột nhiên truyền đến âm thanh, Triệu Thanh Lan vốn đã vô cùng khẩn trương lập tức căng thẳng thân thể.
Lúc này toàn thân nàng đều đặt tâm tư vào chuyện Lý Huyền phát hiện ra chuyện này, cho nên không đề phòng Lý Thần lắm. Lý Thần lại giống như kiếm khách cao minh nhất thoáng cái đã nắm bắt được cơ hội khó có được này, hoàn toàn lấn thân đè lên, một đôi tay, đã lặng lẽ vươn vào khe hở quăn áo bên hông Triệu Thanh Lan.
Cảm giác cấm kỵ này khiến Lý Thần và Triệu Thanh Lan kích thích như bị điện giật.
Triệu Thanh Lan phần nhiều là nối giận.
Mà Lý Thần phần nhiều là đắc ý.
“Mẫu hậu, thật sự không có chuyện gì chứ?” Giọng nói lo lẳng của Lý Huyền lại truyền đến.
Triệu Thanh Lan giận dữ vô cùng.
Nàng chưa từng cảm thấy Cửu hoàng tử làm phiền người khác và nhiều chuyện như vậy.
Một bàn tay vững vàng đè lại cánh tay khiến nàng hận không thể chém kia, Triệu Thanh Lan còn ra vẻ trấn định nói: “Bản cung nói không có việc gì là không có việc gì, ngươi mau trở về ôn tập bài tập hôm nay!”
Lý Huyền ngoài cửa không biết vì sao, sự quan tâm của mình lại nhận lấy một lần răn dạy, hẳn nhất thời càng thêm sa sút, còn tưởng rằng là mình đi ti lễ giám xem tấu chương bị Lý Thăn bắt lấy, thế cho nên ngay cả hoàng hậu cũng có chút bất mãn đối với sự sơ ý của mình
Nghĩ như vậy, Lý Huyền càng sợ hãi hắn ấm ức đáp một tiếng, rời đi.
Cảm giác được ngoài cửa không còn người, Triệu Thanh Lan lúc này mới ngoài mạnh trong yếu mà nói với Lý Thần: “Ngươi đã đủ chưa!”
“Như thế nào lại đủ?”
Gương mặt Lý Thần kề sát mặt nàng, cảm thụ được cảm xúc vô hạn tốt đẹp kia, Lý Thần nghiêng đầu, trực tiếp trồng hôn lên.
Triệu Thanh Lan không biết Lý Thần muốn làm gì, nhưng động tác đột nhiên xuất hiện khiến nàng kinh hô một tiếng.
Muốn giãy dụa đấy Lý Thần ra, nhưng nàng chỉ có chút sức lực như vậy sao có thể đối kháng được với Lý Thần.