Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của Lý Huyền, Triệu Thanh Lan chỉ cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cùng là con trai của Hoàng thượng, tại sao Lý Huyền mà mình chọn lựa lại chênh lệch lớn như vậy với Lý Thần kia.
Xem ra đã đến lúc nói rõ lợi hại với phụ thân, Lý Huyền này chỉ sợ là căn bản không gánh nổi trách nhiệm lớn như vậy.
Nghĩ đến đây, Triệu Thanh Lan oán hận nói: “Thái tử chẳng qua là mượn chuyện này để nói chuyện của mình mà thôi, cho dù hắn có quyền giám quốc, nhưng ngươi vẫn là hoàng tử. Mặc dù thần trí hoàng thượng không rõ nhưng vẫn còn sống, hẳn có thể giết được ngươi sao?”
“Nhìn bộ dạng ngươi sợ hãi, chỉ một chuyện nhỏ như vậy đã khiến ngươi hoảng loạn, tương lai nặng nề hơn, ngươi muốn bổn cung làm sao có thể yên tâm ủy thác ngươi?”
Triệu Thanh Lan nhìn bộ dạng nhát gan Lý Huyền nói không ra lời, tức giận hừ lạnh một tiếng, quát lớn: “Cút xuống dưới!”
Lý Huyền ủy khuất đến cực điểm, trong lòng cũng hận đến cực hạn.
Dường như từ sau khi Thái tử giám quốc, quang hoàn và vinh quang của mình, còn có tín nhiệm của mẫu hậu, toàn bộ đều tan thành mây khói.
Mà tất cả những thứ này đều do Thái tử mang tới!
Nếu một ngày nào đó mình thay thế thái tử, mẫu hậu sẽ một lần nữa tin tưởng, sủng ái mình.
Nghĩ đến đây, nội tâm Lý Huyền điên cuồng sinh ra oán độc.
Nhưng hẳn không dám biểu đạt cảm xúc trong lòng ra, chỉ có thể dập đầu với Triệu Thanh Lan, sau đó hậm hực lui ra ngoài.
Tẩm cung khôi phục yên tĩnh, Triệu Thanh Lan ngồi trước gương đồng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào dấu vết dâu tây, trên người dường như còn lưu lại mùi vị của Lý Thần, điều này khiến nàng xấu hổ và giận dữ đến cực hạn.
“Tên chết tiệt!!!”
Lý Thần xuân phong đắc ý một đường trở lại Đông cung, tâm tình tương đối không tệ hẳn đang muốn đi gặp Triệu Nhụy, còn chưa kịp động thân, chỉ thấy mấy thái giám vận chuyển một rương tấu chương tới bái kiến.
Tam Bảo thái giám dẫn một lão thái giám chừng bốn mươi tuổi tới, cung kính quỳ lạy Lý Thần nói: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, tỉ lễ giám đưa tấu chương tới”
Nhìn tên thái giám trung niên quỳ gối phía sau Tam Bảo một cái, Lý Thần hỏi: “Đây chính là người mà ngươi cảm thấy đáng tin cậy sao?”
Tam Bảo vội nói: “Người này tên là Trần Thọ, vào cung đã hai mươi mốt năm, nội tình rất sạch sẽ-”
Thái tử Đông cung, Tập Chính điện.
Lý Thần ngồi ngay ngần trên ghế tồng mạ vàng, nhìn hai người Tam Bảo thái giám và Trăn Thọ đang quỳ phía dưới.
“Ngẩng đầu lên”
Nghe thấy Lý Thần nói, Trần Thọ chậm rãi ngẩng đầu, nhưng vẫn rũ cụp mí mắt không dám nhìn thẳng Lý Thần.
Trong cung đình, đám thái giám, cung nữ nhìn thẳng Thái tử là tội lớn.
“Biết tiêu chuẩn dùng người của bổn cung không?” Lý Thần hỏi.
“Nô tỳ không biết”
Trần Thọ ngoan ngoãn vâng lời, cung kính đáp: “Nô tỷ chỉ biết là, làm tốt chuyện thái tử phân phó, những chuyện khác không nên hỏi thì không hỏi, không nên nghe thì không nghe, không nên hiểu thì không hiểu.
Lý Thần cười ha hả, nói với thái giám Tam Bảo: “Không sai, ngươi chọn người này bản cung rất hải lòng.”
Thái giám Tam Bảo vội nói: “Thái tử điện hạ, Trần -Thọ hiểu rõ nhất quy củ, chỉ là trước kia đắc tội Ngụy Hiền, những năm gần đây vẫn luôn sống khổ cực nhất, trước mắt điện hạ cho hẳn một cơ hội, hẳn tự nhiên nguyện ý vì điện hạ máu chảy đầu rơi.”
“Rất tốt”
Lý Thần thản nhiên nói: “Như vậy thái giám chấp bút này, liền để ngươi làm, để bốn cung hài lòng, ngươi có thể đạt được càng nhiều, nhưng nếu để cho bổn cung không hài lòng...”