Thái Tử Yêu Nghiệt - Hoa Tiến Tửu

Chương 22: Chỉ có một nguyên nhân



“Thủ phụ đại nhân, Thái tử là nghé con mới sinh, quá mức lỗ mãng, ngài làm thủ phụ đương triều, nhất định không thế để cho Thái tử tiếp tục càn rỡ như vậy.”

Đại Lý tự khanh Tôn Bá Lễ mặt đãy căm phẫn nói.

Một bên, Hình bộ Thượng thư Đăng Hoài Nghĩa cũng mở miệng nói: “Tôn đại nhân nói không sai, trên triều đình, dù sao cũng là thủ phụ làm trọng, nếu để cho thiếu niên Thái tử này tiếp tục càn quấy như vậy, sao ra thể thống gì? Hoàng thượng tương lai long thể khôi phục, nhìn thấy kinh thành bị Thái tử làm cho chướng khí mù mịt, dân oán sôi trào, chỉ sợ là sẽ bị chọc tức, thủ phụ đại nhân, hiện tại chúng ta không thể không dùng vài chiêu với Thái tử”

Triệu Huyền Cơ hơi nhầm mắt lại, hẳn nhàn nhạt nói với Đại học sĩ Kiến Cực điện Vương Đăng Hoán đang cúi đầu uống trà bên cạnh: 'Vương huynh, ngươi thấy việc này như thế nào?”

Vương Đãng Hoán nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nói: “Thái tử tuổi còn trẻ, mới nắm quyền giám quốc, chỉ biết dùng quyền giết người, nhưng lại không biết phía sau lưng quyền lực là trách nhiệm. Ta và ngươi là thần tử của triều đình, theo lý nên phụ tá Thái tử. Để Thái tử hiểu, thống trị giang sơn thiên hạ, không phải chỉ một chữ giết là có thể giải quyết tất cả”

“Huống chỉ, nếu như ta và ngươi lại trầm mặc không nói, Từ Trường Thanh thứ hai, chỉ sợ là sẽ xuất hiện.

Nghe nói như thế, sắc mặt Triệu Huyền Cơ thâm trầm.

Hắn chậm rãi nói: “Nếu đã như vậy, ngày mai, chúng ta cùng nhau đi Đông cung, gặp mặt Thái tử, cho hắn biết lợi hại, để Thái tử tạm thời buông xuống quyền giám quốc, vẫn là học tập xử lý triều chính như thể nào trước, cái khác nói sau.”

Cùng nhau ở trong thư phòng mưu đồ bí mật, mấy vị đại nhân thuộc nhóm người trọng yếu của Triệu Huyền Cơ liếc nhau, ánh mắt đều lộ ra vẻ tươi cười, sau đó bọn họ đều chắp tay hành lễ với Triệu Huyền Cơ:

“Chúng ta, cẩn tuân thủ lệnh của thủ phụ.”

Triệu Huyền Cơ mặt không biểu tình gật đầu, chậm rãi nói: “Ngày mai còn có chính sự phải làm, các vị về nghỉ ngơi trước đi.”

Những người khác nhìn thấy Triệu Huyền Cơ hạ lệnh đuổi khách, vì thế đều đứng dậy cáo từ.



Chờ tất cả mọi người đi rồi, Triệu Huyền Cơ ngồi rên ghế trầm tư chốc lát, sau đó đứng dậy đi tới bàn sách viết một mảnh giấy, vỗ nhẹ nhẹ.

Ngoài cửa, một thị vệ mặt không biểu tình lặng lẽ đi tới trước mặt Triệu Huyền Cơ, không nói tiếng nào.

“Nhanh chóng đưa thứ này vào trong cung, giao cho Triệu Nhụy” Triệu Huyền Cơ lại lấy một lọ thuốc từ trong ngăn kéo ra, đưa giấy cho thị vệ, thản nhiên nói. Truyện Khoa Huyễn

Thị vệ tiếp nhận hai món đồ, cũng không thèm nhìn trực tiếp nhét vào trong ngực, thi lễ một cái rồi lặng yên rời đi.

Đi vào trong viện, Triệu Huyền Cơ ngẩng đầu nhìn màn đêm, lẩm bẩm nói: “Thái tử, hy vọng ngươi đừng ép lão phu đi đến bước cuối cùng này”

Lý Thần vừa trở lại Đông cung, liền nhận được tin tức mới nhất Tam Bảo truyền đến.

“Hơn phân nửa quan nhất phẩm trong triều đều tập trung trong phủ của Triệu Huyền Cơ, trao đổi hai canh giờ mới rồi đi?”

Lý Thần vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “Có thể dò ra bọn họ nói chuyện gì không?”

Tam Bảo chắp tay nói: “Thám tử Cẩm Y vệ chỉ biết ngày mai bọn họ sẽ liên hợp đến Đông cung gặp mặt Thái tử, cụ thể là nguyên nhân và sự tình gì, tạm thời còn chưa biết”


Lý Thần đi tới bên cạnh một ngọn nến, cầm cây kéo khều bấc đèn, ánh lửa nhảy lên sáng ngời rất nhiều, Lý Thăn nhìn ánh nến thờ ơ hỏi.

Tam Bảo nói khẽ: “Nô tỳ không dám nói bừa, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.”



“Thủ phụ đương triều, thực lực trong triều đình có thể nói là một tay che trời, phụ hoàng bệnh nặng mấy năm nay, gần như đều là ông ta quản lý triều chính, rất nhiều chính lệnh, sách lược đều xuất phát từ tay ông ta, so với phụ tử chúng ta, ông ta mới giống người cầm lái đế quốc này”

Lúc này, các quan nhất phẩm đang vây quanh hắn tìm vị thủ phụ đại nhân này trao đổi hai canh giờ, chỉ có một nguyên nhân.”

Lý Thần buông kéo, lạnh lùng nói: 'Hành động mấy ngày nay của bổn cung khiến bọn họ sốt ruột, bọn họ đã không còn thói quen trên đỉnh đầu mình có hoàng quyền áp chế, bọn họ muốn tất cả trở về quỹ đạo, mà biện pháp tốt nhất chính là khiến bổn cung khuất phục, hoặc là... để bổn cung biến mất”

Đồng tử Tam Bảo co chặt lại, hắn lập tức nói: “Nô tỳ cùng với Đông Hán, nguyện chịu chết vì Thái tử:

“Bổn cung biết lời này nhất định là xuất phát từ chân tâm, bởi vì bổn cung xong rồi, ngươi và Đông Hán ngươi cũng phải xong.”

Lý Thần khẽ cười một tiếng, nói: “Khởi giá, Phượng Hi cung.”

Trong cung Phượng Hi, khi Lý Thần đến, Triệu Thanh Lan đã chuẩn bị nghỉ ngơi

Cách rèm cửa, Lý Thần chấp tay nói: “Nhi thần cầu kiến hoàng hậu”

Bên trong rèm cửa truyền đến giọng nói lãnh đạm của Triệu Thanh Lan: “Đêm đã khuya, Thái tử không. nên gặp bổn cung, có lời gì, nói xong thì lui ra đi.”

“Hoàng hậu có chắc là muốn nhỉ thần ở đây nói không?” Lý Thần cười như không cười hỏi.

Bên trong rèm cửa, Triệu Thanh Lan trầm mặc. một hồi, hơi có chút không cam lòng mà hạ lệnh: “Các ngươi đều lui ra”

Chờ những người khác trong cung rời đi, Triệu Thanh Lan lúc này mới lạnh như băng nói: “Có lời gì, hiện tại ngươi có thể nói rồi chứ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.