Thái Y Nhất Phẩm

Chương 14: Chương 14



Hồng Văn vốn rất quen thuộc đường đi đến Ninh Thọ Cung, có đôi khi vì một chút việc mà trì hoãn, Văn Phi còn sai người tới Thái Y Viện đón.
Hiện giờ phần lớn người trong cung đều biết Thái Y Viện có vị tiểu đại nhân được hoàng gia quan tâm, sắp tới chắc hẳn thăng chức rất nhanh, cho nên đối đãi với Hồng Văn hết sức ân cần, đi đến nơi nào đều có những gương mặt tươi cười đón chào.
"Hồng đại nhân," Ngũ Hoàng tử cực kỳ thích quả cầu mây Hồng Văn đưa cho, khi bắt mạch đều không quên ôm trong lòng, "Buổi trưa ta ăn hai chén cháo!"
Nói đến đây, cậu nhóc có vẻ rất đắc ý, dựng hai ngón tay ngắn cũn cỡn quơ quơ trước mặt Hồng Văn, đôi mắt sáng long lanh, bộ dáng "Hãy mau mau khen ta đi".

Tháng tư chính thức chuyển ấm, Ngũ Hoàng tử rốt cuộc trút đi lớp áo bông dày nặng, miễn cưỡng có thể thấy được chút vòng eo.

Hôm nay cậu nhóc mặc áo chẽn màu xanh non, cổ áo có nút thắt hình thỏ con khảm hai viên hồng ngọc li ti làm đôi mắt.

Hồng ngọc không quá quý hiếm nhưng nếu phối hợp xảo diệu sẽ thực xuất sắc, tăng thêm vẻ đáng yêu cho gương mặt nhỏ mịn màng của nhóc.
"Ây da, thật đúng là ghê gớm!" Hồng Văn khen.
Đồ dùng trong cung rất tinh xảo, đặc biệt là chén đũa cho trẻ em.

Hắn đã từng thấy bộ đồ ăn của Ngũ Hoàng tử, bát cơm chỉ có kích thước bằng quả trứng gà, nói là hai chén chứ thật ra chẳng bao nhiêu.
Nhưng so với lượng cơm trước đây của Ngũ Hoàng tử, thực sự rất tiến bộ.
Ngũ Hoàng tử cười híp mắt, đánh xe nhẹ đi đường quen đưa mặt về phía trước.
(Đánh xe nhẹ đi đường quen: ý nói thoải mái làm một việc rất quen thuộc)
Hồng Văn trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhanh chóng quét một vòng xung quanh kiểm tra, thấy Long Nguyên Đế không có mặt, Văn Phi thì ở gian ngoài nói chuyện với Đại cung nữ Hồng Nguyệt, lúc này lén lút vươn tay ra như kẻ trộm, cực kỳ mau lẹ gãi gãi vài cái lên cằm Ngũ Hoàng tử.

Điều dưỡng một thời gian, gương mặt nhỏ vốn khô gầy rõ ràng mượt mà hơn nhiều, cằm nhòn nhọn cũng bắt đầu có thịt, chạm vào vừa trơn vừa mềm như rau câu.

Ừm, chính là cảm giác này! Hồng Văn thỏa mãn thở hắt ra.
Ngũ Hoàng tử rụt cổ cười khúc khích, đôi chân ngắn ngủn đong đưa tới lui dưới bàn.
Từ nhỏ đến lớn, mọi người đối với nhóc hoặc là kính sợ, hoặc là thật cẩn thận mà quý trọng, coi nhóc như pha lê dễ vỡ không dám đụng vào, dĩ nhiên chẳng có ai "Không lớn không nhỏ không nhẹ không nặng" vui đùa ầm ĩ với nhóc.
Nhóc thích lắm.
Không ngờ nhất cử nhất động của hai người đều bị Văn Phi ở gian ngoài thấy rõ ràng.
Hồng Nguyệt xem mặt đoán ý, thấp giọng hỏi: "Nương nương, có muốn..."
Tiểu Hồng Lại mục kia là kẻ tiền bạc chi li, đừng dạy hư điện hạ chúng ta!
Hừ, vụ mấy cái đ ĩa mình còn nhớ rõ mồn một đấy!
"Không cần," Trong mắt Văn Phi mang ý cười, "Như vậy rất tốt."
Bà là phi tần nhưng cũng là một mẫu thân, chỉ cần có thể nhìn con mình khỏe mạnh vui vẻ mà lớn, quy củ nhằm nhò gì?
Hồng Văn dẫn Ngũ Hoàng tử chơi đùa một lát mới cáo lui.

Trước khi đi, Ngũ Hoàng tử còn một tay ôm quả cầu bám theo sau đưa tiễn, tay kia vịn khung cửa nhắc: "Nhớ đến nữa nha."
Hồng Văn: "...!Được."
Theo lý không có gì sai, nhưng kiểu đưa tiễn này nó lạ lắm!

Bởi vì thời tiết chuyển ấm, trang phục của các cung nhân cũng thay đổi, từ đồng phục thu đông màu xanh sẫm, xanh đen, nâu thẫm toàn màu sắc già dặn, đổi thành màu xanh da trời, xanh lá mạ, da cam, vân vân...!chất liệu vải cũng mỏng nhẹ hơn.

Mỗi khi bước đi tà áo tung bay, xa xa mà ngắm trông rất thướt tha.
Hồng Văn vừa đi vừa nhìn, kết quả đi vài bước cảm thấy không thích hợp, đột nhiên quay ngoắt lại, phát hiện một thân hình nhỏ gầy kinh hoảng vèo một cái trốn sau chỗ quẹo.
Hả?

Ban ngày ban mặt, ở trong cung bị theo dõi?
Hồng Văn tiếp tục bước tới, qua một lát, tiếng bước chân sau lưng lại vang lên.
Chờ đến một khúc quẹo khác, Hồng Văn quay đầu lại lần nữa, bóng dáng kia vội núp vào.
Chậc.
Hồng Văn bỗng nhiên có hứng thú, rón rén đi về phía bên kia góc tường, sau đó cố ý giẫm xuống đất phát ra một loạt tiếng bước chân từ nặng đến nhẹ, tạo nên hiệu ứng mình đang dần dần đi xa.
Sau đó, hắn đối mặt với một cọng giá đỗ mọc ra từ phía sau góc tường.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Hồng Văn toét miệng, lộ ra hai hàm răng trắng đều đặn.
Tam Hoàng tử không ngờ đối phương sẽ chơi chiêu thức ấy, bị dọa run rẩy.

Sau khi lấy lại tinh thần, gương mặt nhỏ thẹn đỏ bừng bừng, cuống quýt lui về phía sau chân trái dẫm chân phải thành công vướng ngã chính mình, "Ối" một tiếng té phịch mông xuống đất.
Hồng Văn nhướn mày, mới định mở miệng vấn an thì thấy tiểu bằng hữu bỗng xù lông, vừa lăn vừa bò đứng lên, lớn tiếng nói: "Ta không thèm đi theo đâu!"
Nếu trong mắt không có tia sáng chột dạ lập loè điên cuồng, vậy càng có sức thuyết phục.
Hồng Văn: "..."
Này điện hạ, bản lĩnh "không đánh đã khai" của ngài luyện được từ đâu thế?
Thấy Hồng Văn không lên tiếng, Tam Hoàng tử căng thẳng xoa tới xoa lui đôi bàn tay nhỏ chắp sau lưng, bồi thêm một câu: "Tiện đường thôi!"
Quỷ hiểu được một Hoàng tử đang học tập trong thư phòng làm thế nào tiện đường đi thông qua hậu cung đến nha môn của lục bộ.
"Được, ngài nói sao chính là vậy," Hồng Văn bật cười, thay vì tiếp tục đấu võ mồm với chú lừa nhỏ cứng đầu này, vẫy tay kêu nhóc, chỉ chỉ vào hòm thuốc đặt dưới đất, "Trẹo chân phải không? Điện hạ ngồi xuống đây để vi thần xem sao."
Tam Hoàng tử cúi đầu nhìn chân mình, mắt cá chân trái dưới lớp vớ trắng đau âm ỉ.

Hắn mím môi, hốc mắt hơi phiếm đỏ, cảm thấy vừa thẹn vừa ức.
Hắn lại gây phiền toái cho người khác...!
"Đồ nhóc thối!" Thấy cậu bé thật lâu không nhúc nhích, Hồng Văn lẩm bẩm một câu, dứt khoát trực tiếp nhấc cậu bé lên đặt xuống hòm thuốc, sau đó thoăn thoát lột bỏ giày vớ, "Có đau không?"
Tam Hoàng tử sững sờ nhìn đối phương, ngốc ngốc gật đầu, hoàn hồn xong lại vội vàng lắc đầu.
Hồng Văn bật cười, đột nhiên gãi vài cái lên gan bàn chân của nhóc.
Tam Hoàng tử lập tức vặn vẹo thành một con cá tung tăng quẫy đuôi, vừa kêu vừa cười ngặt nghẽo.
Nhìn đến ý cười trên mặt Hồng Văn, Tam Hoàng tử vội vàng ngồi nghiêm chỉnh một lần nữa, cố nghẹn đến mức đôi mắt ngập nước tràn đầy xấu hổ bực bội và lên án.

Ngôn Tình Sắc
Chậc, lúc này trông mới giống một đứa trẻ non nớt!
Tuy nhiên trêu con nít cũng giống như vuốt lông mèo, phải chú ý kỹ xảo và biết một vừa hai phải, bằng không đùa nhây quá thì rất có thể sau này không cho chơi nữa.
Hồng Văn cầm gót chân nhỏ của Tam Hoàng tử nhẹ nhàng xoay vài vòng, lần lượt ấn mấy điểm trọng yếu xung quanh mắt cá chân: "Có đau hay không? Thế này thì sao?"
Ánh nắng vàng ấm áp khiến người mơ màng muốn ngủ, dẫu mắt cá chân hơi đau nhưng Tam Hoàng tử đột nhiên cảm nhận được một sự thỏa mãn và hạnh phúc thần kỳ.

Thật tuyệt vời!
"Không có gì đáng ngại," Hồng Văn kiểm tra xong, cười nói, "Hơi bong gân nên tối nay có thể bị sưng, cũng may điện hạ tuổi nhỏ nên hồi phục mau, ăn ngon ngủ ngon ba ngày thì không sao cả."
Tam Hoàng tử cuống quýt dời tầm mắt, ra vẻ trấn định ừ một tiếng, trong khi vành tai đỏ ửng toàn bộ.
Ta, ta mới không thèm nhìn lén đâu!
Hồng Văn bật cười, kéo cậu bé đứng lên, quàng dây hòm thuốc qua cổ để trước ngực, sau đó ngồi xổm đưa lưng về phía Tam Hoàng tử, vỗ vỗ lưng mình: "Leo lên đi."
Tam Hoàng tử trợn tròn mắt, nghe đối phương nói: "Điện hạ lén ra ngoài? Trẹo chân sao đi về, leo lên đi!"
Thật sự mà nói, tấm lưng của vị Tiểu Hồng Lại mục không đủ rộng, không đủ dày, ghé vào thậm chí có thể cảm nhận đốt sống lưng cồm cộm dưới áo, nhưng Tam Hoàng tử lại cảm thấy, thiên hạ không có nơi nào yên tâm hơn nơi này.

Ánh mặt trời sưởi ấm bộ quan phục Lại mục nâu thẫm rất dễ chịu, Tam Hoàng tử nghiêng mặt tựa vào, có thể ngửi được rõ ràng mùi thuốc thoang thoảng lẫn với mùi bồ kết, hơi xon xót.
"Hồng đại nhân," Hồng Văn chợt nghe sau lưng tiếng thầm thì nhẹ như muỗi vo ve: "Nếu sau này phụ hoàng có đệ đệ khác, có phải sẽ không thích ta nữa?"
Hồng Văn kinh ngạc hỏi: "Sao điện hạ lại nghĩ như vậy?"

Tam Hoàng tử ủ rũ đáp: "Ta biết vậy thôi."
Hắn vốn không có mẫu phi, dễ dàng bị người bỏ quên, hiện giờ trong cung lại có tú nữ tiến vào...!Hắn tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết những tú nữ trẻ tuổi kia sẽ sinh đệ đệ muội muội cho phụ hoàng.
Vấn đề này thật sự khiến hắn băn khoăn đã lâu nhưng không biết nên tâm sự với ai, vừa lúc đi ngang qua cửa Ninh Thọ Cung nhìn thấy bóng dáng Hồng Văn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cứ thế đi theo.
Vấn đề này thật sự muốn mệnh, Hồng Văn vốn định không trả lời, nhưng mơ hồ cảm giác sau lưng hơi ươn ướt, khó tránh khỏi mềm lòng.

Hồng Văn thầm phỉ nhổ chính mình bỏ quên lòng tốt, nghiêm túc suy nghĩ một lát mới nói: "Điện hạ là trưởng tử của bệ hạ, sinh ra đã có quan hệ cha con, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thay đổi.

Chuyện tương lai quá mức xa xôi, vi thần thấp cổ bé họng không dám tiên đoán điều gì, nhưng điện hạ à, vi thần cảm thấy, hầu hết các vị phụ thân trong thiên hạ đều mong muốn con mình trưởng thành khỏe mạnh và có ích, đúng không?"
Tam Hoàng tử tuy nhỏ nhưng bẩm sinh đã nhạy cảm hơn nhiều so với bạn đồng trang lứa, con người cần phải trưởng thành, việc lảng tránh đáp chiếu lệ sẽ không cởi bỏ được khúc mắc mà sẽ tăng thêm tâm bệnh.
Chi bằng ăn ngay nói thật.
Thực lâu sau, Tam Hoàng tử nghèn nghẹn nói: "Huynh và người khác trả lời không giống nhau."
"Ờ?"
"Bọn họ đều nói sẽ không, ta là nhi tử của phụ hoàng, nhất định phụ hoàng sẽ thích ta, nhưng ta biết bọn họ nói dối."
Bàn tay còn có ngón dài ngón ngắn, huống chi lòng người có thiên vị.
Trầm mặc một lát, Tam Hoàng tử nhận xét: "Thật sự huynh nói không êm tai bằng bọn họ."
Hồng Văn bật cười: "Vậy điện hạ nghĩ thế nào?"
Tam Hoàng tử dụi dụi mặt vào lưng Hồng Văn, sụt sịt một chút, nhỏ giọng: "Ta cảm thấy huynh nói có lý."
Hồng Văn cười: "Điện hạ, vi thần ngâm nga một đoạn dân ca cho ngài nghe nhé?"
"Sông Bạch Sa ở phía Tây, nổi hoa sóng quay cuồng trong mưa;
Đứa bé nhỏ ở phía Đông, cưỡi ngựa tre vui cười khanh khách..."
Đi qua quá nhiều nơi, thậm chí Hồng Văn cũng quên mất đây là dân ca của vùng nào, thỉnh thoảng quên lời lạc điệu, nhưng khi bài ca cất lên hợp với cơn gió thoảng qua và vầng thái dương ấm áp, không hiểu sao lại nghe rất dễ chịu.
Ánh nắng xuyên qua cành lá in ra những đốm sáng loang lổ trên mặt đất, lung linh theo làn gió nhẹ.
Hồng Văn cõng cậu bé đi phía trước, động tác lắc lư hòa cùng làn điệu dân ca thành một nhịp ru kỳ lạ.
Đong đưa, đong đưa, Tam Hoàng tử được ánh nắng ấm áp ôm ấp mơ màng sắp ngủ, cả người như thể đang dập dềnh trên một con sông lớn, theo con thuyền đơn độc trôi đến nơi xa xôi không biết tên....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.