Thái Y Nhất Phẩm

Chương 35: Chương 35




Làm sao có thể nhẫn nhịn?
Hồng Văn lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi: "Các người có thể xúc phạm ta, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm y thuật của ta!"
Anh chàng trông thật giống con mèo xù lông.
Hồng Văn nói với Lưu Đại lang: "Mạch tượng của ngươi Trầm mà Thạch, tuổi còn trẻ mà đôi tay lạnh lẽo, lưỡi màu tái và bựa lưỡi trắng dày, rõ ràng là chứng thận dương không đủ, mệnh môn hỏa suy.

Có bệnh trạng này sẽ dẫn đến chuyện phòng the uể oải không phấn chấn, hoặc sớm xuất tinh, hoặc xuất tinh nhưng không có mầm giống, cho nên thê tử nhiều năm không thể hoài thai...!Bệnh này cần điều dưỡng trường kỳ, chữa trị càng sớm càng tốt, còn khỏe lại hay không thì tùy vào chính ngươi."
Đối phương nghe vậy mặt mày trắng bệch.
Vậy, vậy chẳng phải là hết thuốc chữa?
Không, không có khả năng, không có khả năng là vấn đề từ ta!
Vợ chồng kia càng kích động như muốn chồm vào xé xác Hồng Văn: "Ngươi là đồ lang băm, muốn phá hủy thanh danh của nhi tử nhà ta!"
Rồi quay sang mắng con trai: "Ta đã nói không đáng tin cậy, cứ cãi là xem cũng chẳng tốn gì.

Hắn mới nhiêu tuổi? Thằng nhóc lông tơ chưa sạch mà biết khám bệnh khỉ gì!"
Phùng Dũng chen vào giữa Hồng Văn và người Lưu gia, đen mặt quát: "Thối lắm, đừng hếch mũi lên mặt! Nếu không nhờ Hồng đại phu thấy các ngươi tội nghiệp mà động lòng trắc ẩn, cho dù đưa kiệu tám người nâng đến cũng mời không được đâu!"
Người ta là Thái y chân chính đấy!
"Ta nhổ vào!" Mụ Lưu nhảy chồm chồm, phun một bãi nước bọt xuống đất, chỉ vào con dâu còn đang gạt lệ cười khẩy, "Giỏi nhá, đây là kết phường làm tặc muốn mời người về phe ngươi chứ gì."
Nói xong lập tức duỗi dài cánh tay định đánh người.
Phùng Dũng tới nơi này chỉ có một mục đích, chính là bảo hộ Hồng Văn an toàn, thấy mụ Lưu chợt làm khó dễ, lập tức dang hai tay chặt chẽ che trước người Hồng Văn.


Ai ngờ đối phương thay đổi chiến thuật, trực tiếp chuyển hướng đi đánh con dâu đứng bên cạnh khóc thút thít.
Cô con dâu không biết là bị dọa choáng váng hay sao đó, cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Hồng Văn phản ứng mau, lập tức phóng một cái nhảy ra phía trước: "Ai dám đụng đến bệnh nhân của ta?"
Phùng Dũng không ngờ Hồng Văn đột nhiên xông ra cứu người, sửng sốt rồi mới đuổi theo.
Anh ta cao lớn chân dài, tuy chạy sau nhưng lại tới trước, tóm lấy cánh tay của mụ Lưu.
Mụ Lưu theo bản năng giãy ra, không thoát được bèn hét lên the thé chửi bậy.
Kỹ năng của Phùng Dũng được tôi luyện từ những trận chinh chiến sa trường, người bình thường làm sao có thể là đối thủ? Chỉ tùy ý đẩy một cái, mụ Lưu bèn xoay một vòng ngay tại chỗ, chóng mặt tự ngã.
Lão Lưu vừa định tiến lên trợ trận bèn rụt phắt tay lại như bị phỏng.
Thật con mẹ nó đánh không lại...
Vì thế lão dùng hết khí khái nam tử dậm chân bành bạch, hô trời hô đất: "Giết người này, con dâu muốn kết phường làm tặc hại chúng ta này, độc phụ, độc phụ!"
Hồng Văn bị tức đến bật cười, ló đầu ra từ sau lưng Phùng Dũng: "Chửi các người là đồ chó má vô ơn còn ngại oan ức cho loài chó."
Chẳng phải các ngươi luôn mong cháu nội? Bây giờ con dâu tìm ra điểm mấu chốt dùm các ngươi, thế mà chỉ chớp mắt lại thành kẻ ác?
Mẹ bị đẩy, cha bị mắng, mặt mũi nhà mình biết lượm lại thế nào?
Lưu Đại lang kia mặt mày lúc xanh lúc đỏ, xấu hổ và giận dữ đan xen, trực tiếp tiến lên tát thê tử một bạt tai.
"Tao đối xử với mày không tốt chỗ nào, thế mà dám kết bè với đàn ông thúi bên ngoài hại tao!"
Hồng Văn cực kỳ tức giận: "Có bệnh thì chữa, động thủ với thê tử còn là đàn ông hay sao!"
Lão Lưu nổi gân xanh gào lên: "Nhi tử của ta không có bệnh!"

Chuyện mất mặt như vậy truyền ra, Lưu gia bọn họ còn mặt mũi gì mà sống!
Cho nên con của tao nhất định không bệnh!
Mụ Lưu xoa xoa thắt lưng từ trên mặt đất bò dậy, tuy không dám xông lên lần nữa nhưng vẫn mạnh miệng: "Nếu gả đến Lưu gia thì sống là người Lưu gia, chết là quỷ Lưu gia, đánh vài cái thì làm sao?"
Ngàn năm làm con dâu mới được thành mẹ chồng, con dâu nhà ai mà không phải chịu dựng như vậy?
Phải đánh mới được!
Nếu đánh cho phục từ sớm, đâu bao giờ còn có trận phong ba kiểu này?
Cô con dâu kia không hề phòng bị, lập tức bị tát ngã xuống đất.
Cơ mà lần này cái tát dường như đã đánh cô ta tỉnh lại.
Nhiều năm như vậy, tất cả mọi người mắng cô là gà mái không đẻ trứng, sau một thời gian dài, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng bày tỏ sự thất vọng, còn nói bởi vì liên quan đến cô mà các thiếu nữ nhà mẹ đẻ chưa gả ra ngoài đều bị ảnh hưởng thanh danh.
Ai nguyện ý cưới một người con dâu không thể sinh dục?
Không biết cô đã rơi bao nhiêu nước mắt, uống bao nhiêu thuốc, tự trách bao nhiêu lần, ai ngờ kết quả là lại là lỗi của thằng chồng!
Phàm là người còn chút lương tâm, sau khi chân tướng được hiểu rõ chẳng lẽ không nên cảm thấy xin lỗi con dâu nhà họ à? Bọn họ sao lại dám, sao lại dám há mồm bôi nhọ lung tung?
Con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, cô con dâu đột nhiên hét lên từ trên mặt đất bò dậy, hung hăng cào vài đường lên mặt thằng chồng.
"Tao liều mạng với mày!"
Vừa khóc vừa đánh, cào đến mức mặt Lưu Đại lang đầy vết máu, chạy vắt giò lên cổ.
Hai vợ chồng kia đâu thể chịu đựng con trai bị ăn hiếp, đều xông tới gia nhập vòng chiến...
Mảnh sân vốn không rộng lắm tức khắc nổ ra một trận náo loạn gà bay chó sủa.
Phùng Dũng trợn mắt há hốc mồm ngây người đứng nhìn.

Sau khi lấy lại tinh thần, anh ta vội vàng kéo Hồng Văn đi ra ngoài: "Hồng đại phu, nơi này không nên ở lâu, chúng ta rời đi trước đã."
Mãi đến khi ra cửa, còn có thể nghe được tiếng mắng chửi và tiếng gào khóc bên trong.
Phùng Dũng không khỏi có chút hoảng hốt: "Thường nghe câu nói Nhất nhật phu thê bách nhật ân, làm thế nào lại biến thành như kẻ thù thế kia?"
Mấy ngày qua đúng lúc có bà mối tới nhà làm mai, anh ta khó tránh khỏi nảy lòng mơ ước cuộc sống vợ chồng viên mãn, ai ngờ hôm nay lại thấy cảnh này...
Ba đánh một, Hồng Văn sợ người phụ nữ đáng thương kia bị đánh không chống đỡ nổi, vội làm ơn nhờ bá tánh vây xem lập tức đi mời nha dịch tuần phố, còn mình thì xốc lên hòm thuốc trên lưng, cũng không cảm thấy kinh ngạc: "Cánh rừng lớn, loại chim gì đều có, đi thôi!"
Hồng Văn hành nghề y nhiều năm, thấy quá nhiều bệnh nhân vô lý, có người tới hỏi khám thì bệnh đã nguy kịch, hắn và sư phụ cố sức cứu giúp một hồi, cuối cùng bị vu khống trị chết người bệnh cũng không phải chưa có.
Bệnh nhân thường giấu bệnh sợ đại phu, cho dù thần tiên hiện ra cũng đành bó tay.
Chỉ tội nghiệp người phụ nữ kia, gả nhầm người xấu.
Hy vọng cô ta có thể tiếp tục dũng cảm như ngày hôm nay, nỗ lực mở ra một con đường sống cho bản thân.
Hai người mới đi khỏi một đoạn, vài nha dịch tuần phố vội vàng chạy tới, đi vào thành thạo tách ra mấy người Lưu gia, thấy bốn người đều đầu tóc tán loạn bèn hỏi nguyên do.
Hai vợ chồng Lưu gia còn định nhảy chồm chồm làm ác nhân cáo trạng trước, nhưng cô con dâu mắt đỏ hoe đã giành phần gào lên: "Đàn ông nhà này không có mầm giống không thể sinh, đại phu khám ra còn cố đánh người, tôi muốn li hôn!"
À há, giọng nói vang xa, toàn bộ hàng xóm láng giềng lâu năm đều biết một tin tức động trời:
Lưu Đại lang không thể sinh!
Vì sao? Trong trứng không có mầm giống đấyyyyy!
Vào thăm bà còm ở wattpad.

Bởi vì trải qua chuyện ở Lưu gia mà Hồng Văn trông ỉu xìu, đi đến Thái Y Viện được Hà Nguyên Kiều an ủi một đường, còn chủ động mua hai cái bánh nướng xá xíu nóng hầm hập cho hắn ôm.

Hơi nóng thơm phức bốc lên phả vào mũi, Hồng Văn nuốt nước miếng, cảm động: "Cũng không phải đệ cố ý dụ ăn."
Hà Nguyên Kiều bật cười: "Ăn bánh của đệ đi!"
Ăn no thì không rảnh suy nghĩ miên man.
Hồng Văn lập tức hớn hở nhảy chân sáo.


Sau đó, hai người mới vừa qua cửa Thái Y Viện, nhạy bén nhận ra không khí có gì đó sai sai.
Hồng Văn vội vàng nhét cái bánh nướng xá xíu dư lại vào ngực, lặng lẽ hỏi Hoàng Lại mục ngồi trong góc: "Sao vậy?"
Hoàng Lại mục bĩu môi hất cằm về phía trong: "Có người lén thu số tiền thù lao kếch xù khi khám bệnh, bị Mã Viện phán phát hiện, đang nổi hỏa bên trong."
Hà Nguyên Kiều và Hồng Văn liếc nhau, trăm miệng một lời: "Ai thế?"
Không bao giờ được phép lén thu tiền thù lao khi khám bệnh, đây là nguyên tắc được dạy dỗ lặp đi lặp lại từ lúc mọi người mới vào Thái Y Viện, sao lại có kẻ biết rõ mà vẫn cố phạm?
Đây là muốn tìm đường chết chứ gì?
Hoàng Lại mục tấm tắc cảm khái: "Phú quý che mờ mắt người..."
Nghe nói là cử nhân tới kinh thành đi thi bị bệnh, sợ không đuổi kịp kỳ thi mùa xuân cho nên lo lót nhờ người mời đại phu của Thái Y Viện giúp đỡ trị liệu.

Trong nhà đối phương không thiếu tiền, cũng muốn kết nối một mối quen biết, cho nên ra tay vô cùng rộng rãi.
Cũng không biết rốt cuộc là bao nhiêu tiền để có thể khiến Lại mục kia phá giới.
Hồng Văn định tiếp tục hỏi, nghe phòng trong đột nhiên nổ tung một đợt mắng mỏ như sấm rền:
"Thật là khốn nạn, não của ngươi bị chó gặm rồi à, gây ra chuyện gièm pha như vậy? Triều đình không phát bổng lộc cho ngươi hả, chỉ vì mấy đồng tiền dơ bẩn mà liên luỵ đến thanh danh của Thái Y Viện!"
Ở trong Thái Y Viện, mỗi người là một cá nhân, nhưng dưới mắt người ngoài, đâu cần biết người này là Thái y được sủng ái hay Lại mục không có tiếng tăm, chẳng phải đều đại biểu cho Thái Y Viện? Một khi có sự cố xảy ra, ai sẽ cẩn thận phân biệt!
Lời còn chưa dứt, bên trong truyền ra tiếng khóc kiềm nén, dường như xen lẫn những lời van xin thương xót.
Nhưng Mã Lân là người có tính tình thế nào? Lôi Công trên đời cũng chỉ vậy thôi.
Ngay sau đó, thấy Mã Viện phán hất tung màn cửa đi ra, cũng không quay đầu gầm lên: "Lập tức cởi quan phục, tháo mũ quan, cút đi! Thái Y Viện không chứa được ngươi!"
Tiếng khóc trong phòng nháy mắt cao hơn, sau đó một Lại mục lao ra, xông về phía trước ôm chân Mã Lân đau khổ van xin: "Mã Viện phán, hạ quan thật sự chỉ bị ma quỷ ám ảnh nhất thời, số bạc kia chưa hề động vào! Hiện giờ hạ quan biết sai rồi, sau này không dám nữa, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho hạ quan lần này!"
Nếu bởi vậy mà bị cách chức, hắn còn thể diện gì để sống trên đời?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.