Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad
Mấy thái giám thay phiên hò hét nhưng Bình Quận Vương đang đứng trên mỏm đá dường như không nghe được gì.
Anh ta nhìn mặt hồ đóng băng, trong đầu vang vọng lời nói vừa rồi của Trưởng công chúa Gia Chân. Bình Quận Vương nghĩ thầm: Đúng vậy, hơn hai mươi năm qua ta chả làm nên trò trống gì với cương vị thân vương, hoàng tử, huynh trưởng! Trên không thể an bang định quốc, dưới không thể tu thân tề gia, thân mẫu không thể an tâm vui hưởng tuổi già mà phải thay ta chạy ngược chạy xuôi, ngay cả muội muội nhỏ hơn vài tuổi còn có thể nhìn thấu, khổ nỗi ta vẫn tự cho là đúng, tự cho là phúc...
Ta sinh ra đã hưởng cẩm y ngọc thực, từ trước đến nay muốn gì đều có, trong khi Hoàng huynh đạt thành tựu về văn hoá giáo dục võ công, Hoàng muội hòa thân ổn định biên cương, duy nhất mình ta chẳng làm nên trò trống gì.
Khi Hoàng thúc còn tại thế dù không ra làm quan nhưng tài văn chương nổi bật, bình dị gần gũi thích làm việc thiện, đại nho đương thời đều khen ngợi. Vì thế khi Hoàng thúc qua đời, vô số triều thần, văn nhân và bá tánh đều tự phát tới đưa tang, trải dài mấy chục dặm, tiếng khóc không dứt.
Cùng là người hưởng vương tước, nhưng ta thì sao? Người vô dụng giống ta nên chết đi mới đúng, mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm!
Không, có lẽ cũng không ai thở phào, bởi vì họ đâu nhớ ra còn có một người như vậy...
Hãy ghé chơi nhà 𝘣𝘢𝘤𝘰𝘮2 trong ωαttραᑯ.
"Thất thúc, ngài đang làm gì đấy?" Một giọng trẻ con chợt vang lên phía sau, tựa như mầm xanh non trong mảnh đất trời băng tuyết, hấp dẫn lực chú ý của Bình Quận Vương.
Anh ta quay đầu nhìn, phát hiện là đứa cháu đứng thứ năm của mình.
Thời tiết rét lạnh, đứa bé bị quấn kín mít như quả cầu, gương mặt xinh xẻo thò ra khỏi vòng cổ áo lông, ánh mắt tò mò quan sát hắn, cực kỳ giống chú nai con thuần khiết trên nền tuyết trắng trong trời đông giá rét.
Thấy Bình Quận Vương không lên tiếng, Ngũ Hoàng tử cho rằng ông chú đang đứng ở đó xem cái gì rất thú vị, bèn lạch bạch chạy qua.
Tuyết lớn đường trơn, bên hồ còn xếp rất nhiều đá cuội trông cho giống cảnh tự nhiên, bị tuyết bao trùm rất khó phát hiện. Ngũ Hoàng tử sơ ý giẫm phải mép đá, chưa kịp kêu tiếng nào đã té sấp mặt về phía trước.
Các tùy tùng liều mạng xông đến đỡ, chợt thấy một người đã nhào xuống đất trước mọi người, không màng nguy hiểm bật ngửa đón lấy Ngũ Hoàng tử ôm vào lòng, dùng thân mình làm nệm lót để lưng tiếp xúc với lớp đá dăm, đau đến mức rên thành tiếng.
Mọi người phục hồi tinh thần, đồng loạt hét lên "Điện hạ", "Vương gia" hỗn loạn.
Bình Quận Vương ôm Ngũ Hoàng tử giãy giụa ngồi dậy: "Kêu la cái gì, bổn vương còn chưa chết đâu!" Cúi đầu nhìn đứa cháu, "Có té bị thương không? Có đau ở đâu không?"
Ngũ Hoàng tử lắc đầu, thật cẩn thận hỏi: "Thất thúc, có phải ngài rất đau không ạ?"
Bình Quận Vương giơ tay nhặt hai chiếc mũ bông của hai người rớt bên cạnh, phủi phủi tuyết xong mới đội cho Ngũ Hoàng tử: "Ta là người lớn, không sao cả."
Dứt lời, vẫn ôm đứa bé, được các thái giám dìu đỡ đứng lên.
Bị Ngũ Hoàng tử làm gián đoạn ý tưởng trong đầu, đột nhiên Bình Quận Vương không biết nên làm gì kế tiếp.
Dĩ nhiên đâu thể tự tử ngay dưới mí mắt con trẻ, một khi đã vậy, thôi thì rời cung đổi chỗ khác yên tĩnh hơn. Bản thân mình lúc sinh thời luôn đem đến phiền toái cho người khác, tốt xấu gì sau khi chết đừng để người ta chĩa mũi dùi chửi rủa...
"Cảm tạ Thất thúc." Ngũ Hoàng tử bỗng chắp tay hướng về phía chú mình vái một cái.
Bình Quận Vương đã rời đi vài bước, sửng sốt chựng lại.
Mãi đến lúc này anh ta mới ý thức được, ngoại trừ sau khi thưởng cho hạ nhân rồi nhận được câu tạ ơn theo lệ, đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm cuộc đời được nghe tiếng tạ ơn kiểu này.
Có một cỗ cảm xúc lạ lùng đến kỳ diệu dâng lên từ đáy lòng, giống một mầm dây leo bén rễ rồi nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể, khiến anh ta cảm thấy một niềm vui mơ hồ cùng với một nỗi sợ hãi thật lớn.
Người như mình... sao có thể xứng!
"Không, cháu không cần cảm tạ ta. Ta... ta..." Bình Quận Vương hoảng loạn xua tay ấp úng, "... Ta là người xấu."
Ngũ Hoàng tử chớp chớp mắt, chợt tiến lại gần ngửa đầu nhìn ông chú: "Nhưng vừa rồi Thất thúc đã cứu cháu mà."
Sao có thể là người xấu chứ?
Bình Quận Vương không dám nhìn đôi mắt quá trong sáng của đứa bé, sáng đến mức có thể đốt cháy lòng người.
"Ta," Bình Quận Vương khổ sở quay mặt đi, ánh mắt hoảng loạn, "Ta là một phế vật, sống hơn hai mươi năm mà chưa làm được gì đứng đắn."
Anh ta không biết tại sao mình lại muốn vạch trần quá khứ bất kham trước mặt một đứa bé vài tuổi, nhưng nghĩ lại, nếu mình đã quyết định tìm chết, còn gì không thể nói?
Ngũ Hoàng tử mở to đôi mắt: "Vậy Thất thúc không học hành chăm chỉ à?"
Đối một đứa bé, học tập nghiêm túc thật vô cùng quan trọng.
Bình Quận Vương hổ thẹn lắc đầu.
Ngũ Hoàng tử lại hỏi: "Vậy thúc có thể dẫn binh đánh giặc không?"
Bình Quận Vương xấu hổ cúi đầu xuống.
Ngũ Hoàng tử chợt thở dài, dường như nhận ra vấn đề gật gù: "Vậy xác thật hơi chút vô dụng đấy ạ."
Bình Quận Vương: "...Ừ."
Không biết từ khi nào đáy lòng lặng yên nảy sinh một chút hy vọng chợt tan biến.
Thấy chưa, ngay cả đứa bé non nớt cũng thấy ta vô dụng, còn sống làm gì?!
Bình Quận Vương lại một lần hạ quyết tâm, nhưng mới vừa quay người thì góc áo đã bị túm chặt, nghe Ngũ Hoàng tử nghiêm túc nói: "Nhưng vừa rồi Thất thúc đã cứu cháu mà? Phụ hoàng từng nói, xả thân cứu người là hành động cực kỳ cao cả."
Trái tim Bình Quận Vương đột nhiên đập thình thịch: "Ta là thúc thúc..."
Làm thúc thúc cứu cháu mình chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?
Ngũ Hoàng tử không nghe được, tiếp tục phát biểu cảm tưởng: "Hơn nữa, dẫu trước kia có phần vô dụng, vậy về sau Thất thúc nỗ lực làm bản thân trở nên hữu dụng không phải tốt rồi? Vì sao lại khổ sở? Là ai ngăn cản không cho Thất thúc học tập à?"
Mấy câu nói đó giống như chuông lớn vang lên, khiến Bình Quận Vương chấn kinh, cứng đờ ngay tại chỗ.
Đúng vậy!
Nếu trước kia vô dụng, vì sao không nỗ lực khiến mình trở nên hữu dụng?
Ta còn trẻ, ta còn rất nhiều năm để cố gắng, vì sao lại muốn tự tử?
Nếu ta chết rồi, mẫu phi trung niên tang phu, tuổi già tang tử, bà phải tiếp tục sống thế nào?
Ngu quá xuẩn quá, khó trách Hoàng muội khinh thường ngươi, ngươi thật sự là kẻ ngu nhất trong thiên hạ!
Nghĩ đến đây, Bình Quận Vương đột nhiên giơ tay lên, hung hăng tự tát vào mặt mình sáu bảy cái thật mạnh.
Anh ta ra tay cực kỳ tàn nhẫn, chỉ chốc lát cả gương mặt đã sưng đỏ, da mặt hằn dấu tay rõ ràng, trông rất đáng sợ.
Mọi người đều kinh hãi trước hành động của Bình Quận Vương.
Trong khi bản thân vị vương gia này trông lại vô cùng vui vẻ, vô cùng hài lòng!
Bình Quận Vương bỗng khom lưng ôm siết Ngũ Hoàng tử: "Đa tạ cháu."
Ngũ Hoàng tử mờ mịt chả hiểu gì, còn theo bản năng nhẹ nhàng thổi vài cái trên mặt ông chú: "Phù phù, đau đau bay đi ~ Tiểu Hồng đại nhân nói làm vậy sẽ không đau nữa. Thất thúc, ngài còn đau không ạ?"
Bình Quận Vương cười xoa đầu nhóc: "Ngoan quá, Thất thúc không đau nữa."
Ngũ Hoàng tử ngượng ngùng cười cười, lại tò mò hỏi: "Vừa rồi vì sao Thất thúc muốn tự đánh mình?"
Bình Quận Vương nghiêm trang đáp: "Bởi vì ta là kẻ khốn nạn, nên đánh!"
Ngũ Hoàng tử trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn cái miệng nhỏ của cậu bé mở tròn xoe, Bình Quận Vương cười lớn như thể vừa thoát khỏi sự trói buộc nào đó.
Anh ta lại ôm siết cháu mình lần nữa, dặn dò người theo hầu chăm sóc cẩn thận, sau đó chạy như bay trở lại cung điện của Long Nguyên Đế.
Ta còn có thời gian, ta còn có cơ hội sửa đổi!
Ta phải đi tìm Hoàng huynh, ta muốn cầu Hoàng huynh đưa ta đến Cấm vệ quân rèn luyện!
*********
Mời vào wattpad ủng hộ bà còm. Bình Quận Vương nổi danh ăn chơi trác táng của kinh thành đột nhiên tự xin gia nhập Cấm vệ quân, làm một quân sĩ bình thường bắt đầu rèn luyện. Tin tức này lan truyền khắp cung thành chỉ sau một đêm tựa như dùng đường chim bay.
Mọi người Thái Y Viện đều đổ xô tới hỏi Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều từng bắt mạch cho Bình Quận Vương, vô cùng khát cầu: "Các ngươi cho Vương gia dùng dược gì thế?"
Còn có thể trị đầu óc?
Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều cũng không biết tình huống ra sao: "Chỉ là phương thuốc bình thường thôi mà."
Hơn nữa, bọn họ chỉ trị thân chứ đâu biết trị tâm, Bình Quận Vương đột nhiên tỉnh ngộ nào có quan hệ gì đến bọn họ?
"Nghe nói ngày đó Bình Quận Vương từng tiến cung thỉnh an, bệ hạ đóng cửa trò chuyện rất lâu," Một vị Thái y phỏng đoán, "Có lẽ là được bệ hạ đánh thức cũng không chừng?"
Mọi người đều gật đầu, cảm thấy cách giải thích này rõ ràng đáng tin.
Nhưng sáng sớm hôm sau, phủ Bình Quận Vương đưa vào cung hai xe quà lớn, nói là Bình Quận Vương đặc biệt tặng quà cảm tạ cho Trưởng công chúa Gia Chân và Ngũ Hoàng tử, còn phần rốt cuộc cảm tạ cái gì thì lại không tiết lộ.
Mà hai người được quà cảm tạ cũng không trả về, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì chỉ ba người đó mới biết.
Hồng Văn cũng giống như mọi người, quả thực tò mò muốn chết!
Vừa đúng dịp mùng một tháng chạp bắt mạch bình an cho Trưởng công chúa Gia Chân, anh chàng bất chấp tất cả, lần đầu phá lệ chủ động xin ra trận.
Mới đến cửa cung Trưởng công chúa đã nghe bên trong văng vẳng tiếng cười nói rộn ràng, giọng cười của Trưởng công chúa Gia Chân giòn mà trầm, Hồng Văn vừa nghe là nhận ra ngay.
"Công chúa, treo nơi này được không ạ?"
"Ôi chà, màu sắc không hợp, ta thấy vẫn nên treo ở phòng trong tốt hơn."
"Nhưng phòng trong đâu thể thường xuyên ngắm được ngay ạ?"
Khi Hồng Văn đi vào, mấy cung nữ đứng trước một bức họa ríu rít nghị luận, còn Trưởng công chúa Gia Chân ngồi trên giường đất ấm đọc sách, thỉnh thoảng xen vào một câu, không khí cực kỳ an nhàn.
Cung nhân bẩm báo Thái y đã tới, mọi người đồng loạt quay lại nhìn lên, Thanh Nhạn cười, "Ồ, đây là lần đầu tiên Tiểu Hồng Thái y bắt mạch cho Công chúa nhỉ!"
Nói xong bèn nhìn sang Trưởng công chúa Gia Chân.
Gia Chân tựa hồ cũng sửng sốt, thuận tay buông xuống quyển sách đã đọc cả buổi sáng.
"Hồng Thái y mời ngồi."
Hồng Văn hành lễ: "Không dám."
Bởi ở trong tẩm cung nên Trưởng công chúa Gia Chân không ăn diện lộng lẫy, chỉ tùy ý mặc bộ váy áo vải gấm hoa văn nổi màu lam nhạt, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc mỡ dê, cổ tay trắng nõn đeo một đôi vòng ngọc chạm rỗng hoa mai, trông rất thanh nhã.
Hồng Văn nhịn không được lén liếc một cái.
Ai ngờ lần này lại bị Thanh Nhạn bắt gặp, cười mím chi, kêu tiểu cung nữ dâng trà bánh.
Vừa rồi đầu óc nóng lên giành đi tới đây, nhưng hiện tại tới nơi Hồng Văn như mới phục hồi tinh thần, bắt đầu thấy bối rối.
Chậc, đây là khuê phòng của cô nương đấy!
Chỉ nghĩ như vậy, trên mặt anh chàng lập tức bỏng rát.
Trưởng công chúa Gia Chân duỗi ra cổ tay, Hồng Văn muốn nhìn lại không dám nhìn, lúng túng đến mức khiến mình ra mồ hôi đầy đầu.
Anh chàng không khỏi thầm mắng mỏ chính mình.
Thân là đại phu, thế mà tâm thần không vững, thật đáng chết!
Chợt nghe một tiếng cười khẽ, Trưởng công chúa Gia Chân cất giọng bông đùa: "Sao mặt Tiểu Hồng Thái y đỏ đến thế? Nóng lắm à?"
Không nói ra còn đỡ, một khi chọc thủng thì mặt Hồng Văn tức khắc đỏ như tôm luộc.
May thay xưa nay anh chàng là người quả quyết, bị trêu chọc bèn đơn giản bất chấp tất cả, lập tức gật đầu nghiêm trang nói: "Vi thần dậy sớm nên mặc hơi nhiều lớp, vừa rồi đi vội, khó tránh khỏi hơi nóng."
Trưởng công chúa Gia Chân cố nhịn cười: "Nếu thế, Hồng Thái y nên nghỉ ngơi một chút để điều hòa."
Hồng Văn nhẹ nhàng thở phào, nghe lời rụt tay lại, ngồi nghiêm chỉnh.
Hiện tại tâm hắn không tĩnh, xác thật nên đợi một chút.
Bất chợt nhìn đến bức tranh sơn dầu trong tay mấy cung nữ, ánh mắt Hồng Văn sáng ngời: "Paolo đã đưa tranh lại đây?"
Trưởng công chúa Gia Chân gật đầu, chợt nhớ ra: "Hình như hôm bữa tiệc thăng chức, Paoli cũng tặng Hồng Thái y một bức."
Hồng Văn cười gật đầu, khoa tay làm hiệu: "Phải, lớn cỡ này nè."
Hai người họ đều có.
Sau khi tán chuyện vài câu, Hồng Văn xin phép bắt mạch lần nữa, Lại mục đi theo bắt đầu ghi chép.
Bất kỳ ai nhìn thấy ảnh này cũng phải cảm thán, mới đó không lâu vị Tiểu Hồng Thái y chỉ đi theo người khác ghi chép, nhưng hôm nay đã nhảy vọt thành Thái y trẻ tuổi nhất của bổn triều...
"Sức khỏe Công chúa rất tốt, chắc hẳn thường xuyên rèn luyện," Hồng Văn cũng vui thay, "Sau này không cần kiêng cử, muốn ăn gì thì ăn, thích chơi gì thì chơi, tâm tư phải thoải mái thì thân thể mới khỏe mạnh."
Trưởng công chúa Gia Chân gật đầu: "Làm phiền rồi."
Bắt mạch xong, Hồng Văn cũng nên cáo lui, cơ mà chẳng hiểu vì sao anh chàng không thể nhấc chân, Trưởng công chúa Gia Chân cũng chậm chạp chưa nói lời tiễn khách.
Hai người một đứng một ngồi im thin thít, không ai chủ động mở miệng.
Bọn họ không nói lời nào, cung nữ đứng hầu cũng không dám lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, trong cung yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Không biết kéo dài bao lâu, sự yên tĩnh này mới bị phá vỡ bởi một chú chim sẻ phành phạch bay tới đậu trên bậu cửa sổ.
Mọi người đều theo bản năng nhìn sang, thấy một chú chim sẻ tròn xoe như quả cầu nâu xù đứng trên bậu cửa sổ xoắn cổ chải vuốt bộ lông.
Tầm mắt Hồng Văn lại bị hấp dẫn bởi chiếc làn đan bằng cành liễu đựng tượng đất treo phía trên.
Anh chàng thắc mắc quay sang nhìn Trưởng công chúa Gia Chân.
Đối phương dõi theo tầm mắt anh chàng, vừa liếc một cái là gương mặt xinh đẹp nhanh chóng nhuốm một màu đỏ thắm.
"Thanh Nhạn!" Trưởng công chúa Gia Chân chợt lên tiếng, "Trước đó ta đã nói chiếc làn kia sớm khô khốc rồi, sao còn treo nơi này? Bổn cung không nhắc nhở, các ngươi càng thêm lười biếng."
Thanh Nhạn cứng họng, vừa định mở miệng thì nghe Hồng Văn cười nói: "Công chúa cần gì tức giận? Vừa lúc vi thần cũng phải đi rồi, chi bằng để vi thần mang ra ngoài ném bỏ, coi như đỡ phải đi thêm một chuyến."
Trưởng công chúa Gia Chân dựng thẳng mày liễu, trợn tròn mắt hạnh: "Xí, ai mượn khanh ném?"
Hồng Văn nén cười: "Chắc hẳn vi thần nghe nhầm, vừa rồi cứ tưởng Công chúa nói không được treo."
Màu đỏ trên mặt Trưởng công chúa Gia Chân càng đậm, nhanh chóng dời mắt: "Mạch đã khám xong rồi, sao Hồng Thái y còn chưa đi?"
Hồng Văn cõng hòm thuốc, nghiêm trang nói: "Công chúa không mở miệng vàng, vi thần không dám tự tiện rời đi."
Lời này chọc Trưởng công chúa Gia Chân phì cười.
Nàng lườm anh chàng, hơi hất cằm lên, vô cùng oai phong gật đầu: "Được, khanh có thể lui rồi."
Hồng Văn phối hợp bày ra vẻ mặt nghiêm túc, quy củ hành lễ cáo lui: "Tuân lệnh."
Xoay người ra cửa, cả hai đều châu lưng về phía nhau bật cười. 😍