Trang chu mộng điệp, cuối cùng thật là trời cao chiếu cố, còn vẫn là trải qua mộng Nam Kha.
*mộng Nam Kha: được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một không tưởng không thể thực hiện được của một người nào đó.
Hạ Tịch Nghiễn say trong mơ, bừng tỉnh giấc mơ, cuối cùng thân ở đình viện có chút nhỏ hẹp.
Mặt trời chói chan nóng bức chiếu người đều có chút không mở mắt ra được.
Hạ Tịch Nghiễn hoảng hoảng hốt hốt không biết thân ở nơi nào, ánh mắt nhưng chua xót đến không nhịn được nghĩ rơi lệ.
Nàng nhìn cửa phòng mở ra đóng vào, thị nữ bưng nước nóng đi vào, một lát sau lại bưng nước nhiễm đỏ đi ra.
Sắc mặt mỗi một người đều vội vã, trên mặt mỗi người cũng lộ ra nôn nóng. Chợt có người vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt nàng, nói là cái gì hài tử không giữ được, vừa nói cái gì mà quý quân không chịu phối hợp bọn họ.
... Lộn xộn cái gì.
Hạ Tịch Nghiễn dường như có chút hiểu, nhưng trong đầu óc vẫn loạn một đoàn.
Nàng chợt đứng mạnh dậy, chân bước nhanh lại có chút run rẩy.
Nàng cũng không quá rõ mình phải làm gì, chẳng qua là như liều mạng chạy vào trong phòng.
Không để ý tất cả mọi người ngăn trở, không để ý toàn bộ.
Trong phòng đậm mùi máu tanh gần như để cho người nghẹt thở, nàng chạy nhanh tới trước giường, nhìn người sắc mặt ảm đạm hấp hối trên giường, trong đầu óc bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện.
Thời gian quá lâu, những thứ nên quên không nên quên kia, đều bị nàng từ từ lãng quên.
Nàng cúi người xuống, hôn nhẹ môi bị chà đạp vết máu loang lổ của người nọ.
Một tay nhẹ nhàng xoa nhẹ bụng cao ngất của y, càng có thể cảm nhận được động đậy của thai nhi.
Y hơi hé mắt, nhìn mắt tràn đầy ôn nhu của nữ tử, thanh âm cực thấp phun ra hai chữ.
Hạ Tịch Nghiễn đến gần nghe, mơ hồ chỉ nghe được hai chữ “Hạ Tịch”.
Nước mắt nhưng chớp mắt mãnh liệt tuôn rơi.
Lúc bọn họ mới gặp, lưu lạc giang hồ, thoải mái bừa bãi không câu nệ.
Khi đó y chỉ biết nàng kêu “Hạ Tịch”, cũng không biết phía sau còn có một cái chữ “Nghiễn”.
Đó là thời gian tốt đẹp nhất mà nàng từng trải qua trong cuộc sống, đại khái lần đầu tiên, cũng là duy nhất.
Nàng đều đang nhanh muốn quên mất.
“Hài tử... Không muốn... Không cần đi...” Y tựa hồ là quá đau đớn, toàn bộ người cũng có chút run rẩy.
Hạ Tịch Nghiễn vội vàng ôm lấy y, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của y, nhẹ giọng nói ở bên tai y, ” A Thanh, A Thanh không sợ, chúng ta sẽ còn có hài tử...”
“Sẽ không... Sẽ không... Ô... Thứ cuối cùng... Ngươi cho ta...” Lâm Hoài Thanh đã có chút thần chí không rõ, nói chuyện cũng mơ mơ màng màng.
Nàng nhưng đau lòng không chịu nổi.
Nhẹ nhàng hôn hôn vành tai của y, nàng vẫn là muốn thuyết phục y, “Sẽ có... A Thanh, A Thanh yên tâm, Hạ Tịch bên cạnh chàng, sau này một mực bên cạnh chàng, chúng ta sẽ còn có rất nhiều rất nhiều hài tử... Rất nhiều...” Dứt lời nàng lại cũng mang theo nghẹn ngào.
Cuối cùng có thể có hài tử hay không, đời trước không phải đã có kết quả rồi sao?
“Ngươi không muốn hài tử... Ngươi không muốn...” Người trong ngực lại bắt đầu giãy giụa.
Hạ Tịch Nghiễn rất sợ bị thương y, vội vàng đồng ý, “Được, ta đồng ý với chàng! A Thanh ngoan, A Thanh đừng động... Chàng yên tâm, hài tử nhất định sẽ ở lại!”
Hạ Tịch Nghiễn khẽ nâng người y lên, ôm lấy y từ phía sau. Trên tay tụ chân khí thay y nhẹ khẽ vuốt ve bụng.
Lại kêu người hầu thiếp thân đi vào, “Đi gọi Tô Tử Nhược nhanh tới, nói cho nàng, chuyện của nàng bổn vương đồng ý với nàng!”