Tới gần chạng vạng hai người mới từ Lâm phủ đi ra, đứng ở cửa lại là một phen dặn dò, đợi đến thật lên xe ngựa, trời đã tối xuống.
Lâm Hoài Thanh nghiêng người nằm ở trên đùi Hạ Tịch Nghiễn, mặc nàng xoa ấn sau lưng đau nhức đến có chút cứng ngắc của mình.
Xoa xoa y lại đột nhiên xoay mình ngồi dậy, đối mặt ngồi ở trên đùi nàng, hai tay ôm cổ nàng, bụng mềm nhũn để trước người nàng.
Hạ Tịch Nghiễn đỡ eo của y, thân mật tựa lên trán y, “Làm sao rồi, A Thanh bảo bảo ~ “
Lâm Hoài Thanh không kiềm được đỏ mặt, trừng nàng một cái, “Không được kêu ta bảo bảo!”
Nàng không kiềm được nhẹ cười ra tiếng, chỉ nhìn y, không nói gì.
Lâm Hoài Thanh nhưng chợt im lặng, chậm rãi xít lại gần nàng.
Hạ Tịch Nghiễn không động, mặc cho y trăn trở ở trên môi mình, một tay nhẹ nhàng xoa đầu y.
Hồi lâu, hai người mới tách ra. Lâm Hoài Thanh hơi thở hổn hển, hạ thân đã lặng lẽ đứng thẳng.
Y hơi ưỡn người, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Hạ Tịch Nghiễn bật cười, tay mò đi về phía hạ thân y.
Y vụng về ưỡn bụng né tránh tay nàng, cau mày rất có chút không vui, trề môi khẽ nói, “Không muốn...”
Hạ Tịch Nghiễn nhẹ nhàng vuốt ve bụng của y, “Hôm nay chàng mệt rồi, thân thể không chịu được.”
Lâm Hoài Thanh không vui (눈 _ 눈)
Hiếm thấy chủ động một lần nhưng hai ba lần bị từ chối, lại là khó chịu lại là ủy khuất.
Y ôm bụng tròn vo từ trên đùi nàng chật vật xuống, co đến một góc xe ngựa, đưa lưng về phía nàng.
Hạ Tịch Nghiễn lại là không biết không biết làm sao không biết làm sao yêu thương đến gần, “Ai nuông chiều chàng ra cái tật xấu này, hả?”
Lâm Hoài Thanh vẫn không quan tâm nàng, động cũng không động một chút.
Hạ Tịch Nghiễn nhẹ khẽ thở dài, nơi nào là tiểu tình nhân, rõ ràng là tiểu tổ tông.
Nàng ôm người từ phía sau vào trong ngực, lại cho người y bay lên, để cho y ngồi ở trên đùi, mặt quay về phía mình.
Lâm Hoài Thanh cúi đầu, tay ngoan ngoãn ôm bụng.
Hạ Tịch Nghiễn phí hết đại công phu mới nhìn thấy hốc mắt ủy khuất đến ửng đỏ của y, nhất thời cảm thấy lòng cũng hóa thành nước, dứt khoát đi cẩn thận hôn y, vừa hôn vừa cởi y phục của y.
Nàng sợ y lạnh, không cởi y phục ra, chỉ thả lỏng khoác lên người.
Lâm Hoài Thanh vốn là phụng phịu mặc nàng hôn, dần dần liền không nhịn được cười lên, hai cái tay cũng lần nữa vòng lên cổ nàng.
Đợi làm xong khuếch trương, lúc hoàn toàn đi vào, hai người đều là cả người rịn mồ hôi.
Nàng từng chút từng chút hôn môi của y, thanh âm khàn khàn uy hiếp y, “Còn cười! Tối hôm nay không cho phép chàng ngủ!”
Y nghe vậy cười càng vui vẻ hơn, lại bị chơi đùa thở không ra hơi, khóe mắt tràn ra nước mắt.
“Ngô... Ân a... Chậm... Hắc... Chậm một chút...” Y ôm chặt lấy vai nàng, giữa hai người gần như không khe hở.
Hạ Tịch Nghiễn nâng eo của y, thận trọng chơi đùa, tốc độ nhưng càng lúc càng nhanh, “Không thoải mái sao? Hả?”
Lâm Hoài Thanh vô ý thức há miệng, từ yết hầu tràn ra rên rỉ, ngón chân cũng co rút.
Động tác nàng không ngừng, trên tay nhưng cực kỳ ôn nhu lưu luyến trên lưng y, răng môi gắn bó theo thời gian tỏ ra vô cùng lưu luyến.
Toàn thân y đều gắng sức, mỗi lần không nhịn được muốn bắn ra động tác người kia lại thả chậm lại.
Ba lần bốn lượt, cuối cùng ép y khóc lên, “Ngô... Xấu... Ân hắc...”
Nữ nhân không kiềm được cười lên, “Rõ ràng chàng mới là tiểu bại hoại, sao không cho ta trả đũa?”
Ngoài miệng nói như vậy, cuối cùng cũng không bỏ được y khó chịu, ở một lần lại một lần chạy nước rút hai người đồng thời leo lên đỉnh.
Nàng ở một khắc cuối cùng hôn lên môi của y, để cho hai người không cách nào ức chế tràn ra giữa răng môi.
Hạ Tịch Nghiễn dọn dẹp đơn giản một chút, hơi dây dưa, dùng bọc kín người nọ, ôm xuống xe ngựa.
Vốn là khoảng cách không xa, may mắn thủ hạ cũng linh hoạt, chạy xe ngựa vây quanh vương phủ một vòng lại một vòng, mới không làm mất hứng thú của hai người.
Tâm tình Hạ Tịch Nghiễn thật tốt, ôm người trong ngực đã vô tri vô giác, quyết định thưởng lớn cho nàng.