Lâm Hoài Thanh lại một lần nữa ở nửa đêm thức tỉnh, bên người lại một lần nữa không có một bóng người.
Y thất thần nhìn chằm chằm đỉnh giường, bụng lớn đè y có chút không thở nổi.
Ngực buồn rầu khó chịu, bào thai trong bụng lại bắt đầu không an phận nghịch ngợm, Lâm Hoài Thanh tốn sức trở người, tay dùng sức đè lại ngực, hô hấp thật sâu.
Người thiếu niên kia y hẳn là đã gặp.
Ở tháng thứ ba y gả cho nàng, hai người chính là đang lúc ân ái triền miên, thiếu niên kia bị hoàng tỷ nàng đưa tới ở tạm, liền lại cũng không rời đi.
Có lẽ là năm sáu ngày trước đi, thân thể y thoải mái không ít, liền muốn tự mình đưa chút điểm tâm trà nước cho nàng.
Vừa đến cửa thư phòng, người thiếu niên kia dắt ống tay áo của nàng nũng nịu xin xỏ, coi là thật làm cho lòng người sinh thương tiếc.
Y cắn chặt môi dưới, tay dùng sức đè ở trên bụng, khóe mắt tràn ra chút nước mắt.
Y rất đau.
“Ô...” Từ trong cổ họng phát ra một tiếng nghẹn ngào cực nhỏ, Lâm Hoài Thanh cố hết sức cuộn tròn người lại, ôm thật chặt mình.
“A Thanh ngoan a, không có chuyện gì.”
“Ta ôm A Thanh, có phải hay không cũng không đau nữa ~”
“Ta vẫn luôn ở đây.”
“Thê chủ bên cạnh chàng…”
Trong đầu lặp đi lặp lại vọng về những lời đó, khuôn mặt ôn nhu của nữ tử cho dù như thế nào cũng không biến mất.
Bỗng nhiên vừa đổi thành nàng cúi đầu nhìn người thiếu niên kia, vẫn là bộ dáng khuôn mặt ôn nhuyễn.
Rốt cuộc là thân thể nặng nề, không lâu lắm y liền thật ngủ say, chỉ là từ đầu đến cuối ngủ không yên ổn.
Cũng không biết chỉ qua nửa giờ, nữ nhân khắp người mệt mỏi đạp trăng mà về, đứng ở trước giường đau lòng vuốt ve lông mày nhíu chặt của y, cởi xuống áo khoác xoay mình lên giường.
Hạ Tịch Nghiễn ôm y từ phía sau, tay nhẹ nhàng xoa xoa sau lưng có chút cứng ngắc giúp y, sau đó cùng tay y nhẹ nhàng đặt lên bụng cao ngất của y.
Nàng hít một hơi thật sâu, quanh thân tràn đầy khí tức của y.